Đan Đại Chí Tôn

Chương 1265: Phản bội




- Giải trừ phong ấn? Ba tượng đá dưới mặt đất kia...
- Ta nói chuyện, ngươi làm việc.
- Đúng đúng đúng.
Kiều Anh Tung tranh thủ thời gian lĩnh mệnh.
- Ngươi có một hài tử, tên Kiều Vạn Bình?
- Vâng, ta... ừm... Trưởng tử...
- Có người nói với ta, gần đây cảm xúc của hắn không quá ổn định.
- A?
Kiều Anh Tung kinh ngạc ngẩng đầu.
Lão tổ tông vậy mà lại quan tâm tới con của hắn rồi?
Trong này có thâm ý gì sao?
- Ta sớm chào hỏi với ngươi. Phản bội gia tộc, tội chết, sau khi chết thu hồi họ Kiều, không được vào tổ từ, không được lập bài vị. Nếu vì gia tộc hi sinh, là trở thành anh linh, có thể nhập gia phả.
Kiều Vô Hối bình thản nói một câu để mặt mũi Kiều Anh Tung lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Kiều Vạn Bình muốn phản bội gia tộc??

Làm sao lão tổ tông mà biết được?
Kiều Anh Tung ngẩng đầu nhìn bóng lưng lão tổ một chút, còn muốn hỏi thêm, nhưng do dự mãi, vẫn cung kính lui ra.
- Phụ thân?
Kiều Vạn Bình từ trên giường bừng tỉnh, cuống quít đứng dậy, rất cung kính thi lễ một cái đối với Kiều Anh Tung không biết xuất hiện từ lúc nào.
- Giữa ban ngày, uống rượu? Còn uống tới như vậy?
Kiều Anh Tung ngồi ở trong bóng tối, mặt không thay đổi nhìn Kiều Vạn Bình.
- Trong thương hội không có việc gì, nên ta cùng mấy bằng hữu tụ tập.
Kiều Vạn Bình lộ ra nụ cười theo thói quen.
- Ngươi cũng là người tu võ, có thể hét thành như thế này, uống rượu?
- Ha ha...
Kiều Vạn Bình cười theo, lại không nói nhiều.
Kiều Anh Tung nhìn Kiều Vạn Bình vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt lóe lên mấy phần phức tạp.
Kiều Vạn Bình vẫn không nói lời nào, chỉ là đang ở kia mỉm cười.
Nhìn thành thật, rất thuận theo, cũng rất giả dối.
Sau một trận trầm mặc kiềm chế, Kiều Anh Tung nói:
- Qua bảy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẫu thân ngươi.
Nụ cười trên mặt Kều Vạn Bình có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường:
- Chính ta sẽ thu xếp tốt, không làm phiền phụ thân.
Kiều Anh Tung nói:
- Hận ta không?
Kiều Vạn Bình trừng mắt lên nhìn, lại tranh thủ thời gian rủ xuống:
- Phụ thân nói quá lời, ta sao có thể hận phụ thân.
- Hận Kiều gia không?

- Phụ thân đang nói gì vậy chứ? Nếu như không phải tộc trưởng khai ân, mời ta trở về, còn để cho ta tiếp quản thương hội Kiều gia, khả năng bây giờ ta còn ở bên ngoài lang thang, chỉ sợ sống cũng không bằng một con chó.
Kiều Vạn Bình mỉm cười nói xong, trong lòng lại bổ sung câu, ta bây giờ rất tốt, sống tựa như một con chó.
Khai ân? Một con chó?
Kiều Anh Tung lắc đầu, từng câu từng chữ đều lộ ra bất mãn.
- Vạn Bình, ta tình nguyện nghe được ngươi nói hận Kiều gia! Hận ta năm đó vứt bỏ mẫu thân ngươi, hận quá lâu mới mời ngươi về!
- Mẫu thân ngươi chết, để cho ngươi trở thành cô nhi, lưu lạc ở bên ngoài hơn mười năm, nhận hết trắc trở. Ngươi về tới đây, lại trở thành trò cười của gia tộc, bị người trong bóng tối đâm cột sống, hưởng thụ địa vị nhìn như cao quý, nhưng lại trải qua cuộc sống sợ đầu sợ đuôi. Ngươi hận!! Ngươi hận tất cả mọi người nơi này, hận hết thảy mọi thứ ở nơi này.
Đáy mắt Kiều Vạn Bình hiện lên từng tia từng tia sắt lạnh, nhưng vẫn lộ ra thể hiện sợ hãi, quỳ trên mặt đất:
- Phụ thân, ngài hiểu lầm ta rồi, Kiều Vạn Bình ta chưa từng hận qua bất cứ kẻ nào.
- Trong lòng ngươi có hận, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi thật không nên hận hận tất cả mọi người, bao gồm cả ta. Mẫu thân ngươi khi đó chọn rời khỏi là lựa chọn sáng suốt nhất. Xuất thân của ngươi, cùng linh văn của ngươi nhất định không thể nào quá mạnh, nếu như ở lại nơi này, sẽ chỉ nhận chỉ trích, bị người khác nhục nhã, sự phát triển của ngươi cũng sẽ trở nên phức tạp. Đây là phiền não của đại gia tộc!
- Mẫu thân ngươi rời khỏi, là vì cho ngươi một hoàn cảnh sinh sống an toàn lại thoải mái. Ta thả mẫu thân ngươi rời khỏi là đã cùng mẫu thân ngươi làm ước định, chờ ngươi không buồn không lo, sau khi trưởng thành đến mười tuổi, lại về Kiều gia.
- Ta không tiếp tục đi tìm mẫu thân ngươi là bởi vì ta ở bên ngoài đã an trí gia nghiệp cho các ngươi, an bài mười hai vị thị vệ. Những tiền tài kia, đầy đủ các ngươi sinh sống giàu có, những thị vệ kia càng biết ở trong bóng tối bảo vệ các ngươi.
- Nhưng trận ngoài ý muốn kia tới quá đột ngột, mẫu thân ngươi chết rồi, thị vệ cũng đã chết. Ta lúc ấy cũng cho rằng ngươi cũng đã chết. Sau khi Kiều Vạn Niên ngươi tìm trở về, không hề có ý tứ nhục nhã, hắn bình thường đối với ngươi là tôn trọng, cũng không phải làm ra vẻ. Ngươi đã ở chỗ này sinh sống hơn mười năm, nếu như ngay cả cái này cũng đều không thấy rõ, thì thực sự không nên.
- Phụ thân, ngài thật hiểu lầm ta.
Kiều Vạn Bình sợ hãi run rẩy.
Chỉ là, hắn không có giải thích nhiều, trên khuôn mặt càng hiện ra sự tàn nhẫn.
An trí gia nghiệp?
Phái người bảo vệ?

Ta trước đó còn tin tưởng lí do thoái thác này, nhưng ta từ nơi khác lấy được tin tức, căn bản không phải như vậy!
Kiều Anh Tung đứng dậy, nhìn Kiều Vạn Bình quỳ trên mặt đất.
Kiều Vạn Bình cúi đầu thật sâu, mặt cơ hồ đụng phải sàn nhà, không dám thở mạnh.
Kiều Anh Tung nói:
- Ta là thẹn với mẫu thân ngươi, cũng thẹn với ngươi. Nhưng nơi này là Kiều gia, là đại gia tộc trong hoàng tộc, có quá nhiều quy củ. Thân phận của ngươi, linh văn của ngươi, nhất định ngươi chỉ có thể hưởng thụ phú quý, không chiếm được những thứ khác. Nếu như ngươi thỏa mãn, cũng không có dã tâm gì, có thể hưởng thụ cuộc sống ở nơi này, an an ổn ổn qua hết cả đời này. Nếu như ngươi có dã tâm, cũng khát vọng địa vị càng cao hơn, nên cố gắng tăng thực lực của mình lên.
- Không có thực lực, có thể tăng quản lý năng lực, thay Kiều gia quản lý tất cả thương hội, dùng thực lực của mình để thắng được tôn trọng. Ngươi còn có thể vận dụng trí tuệ của ngươi, thay Kiều Vạn Niên bày mưu tính kế, trở thành tâm phúc, hắn khẳng định sẽ ngươi mang theo trên người, xem như có thể tin lại cố vấn.
- Địa vị là tranh thủ mà tới, không phải do người khác bố thí. Ngươi, tự giải quyết cho tốt.
Kiều Anh Tung rời khỏi, trong phòng lờ mờ lại an tĩnh.
Kiều Vạn Bình nằm rạp trên mặt đất, thật lâu không có đứng dậy.
Từng giợt mồ hôi lạnh thấm ra trên trán, thân thể đều trở nên giá lạnh.
Bình thường không đến, vì sao bây giờ lại tới?
Còn nói những lời này, nghe là đang giáo dục, nhưng thâm ý trong từng câu từng chữ đều mang ý nghĩa là gõ đầu cùng cảnh cáo.
Chẳng lẽ, bọn hắn đã phát hiện ta đang điều tra chuyện năm đó sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.