Đan Đại Chí Tôn

Chương 1191: Côn lôn




Vô Hồi Thánh Chủ cường thế bá đạo thật sự đã tiếp quản vị trí tôn chủ Nam Bộ, sau khi nguyên tôn chủ Ly Hỏa thánh địa khống chế, vậy mà lại phải trù hoạch kiến lập thánh địa hoàn toàn mới, mà còn do nàng tự mình phụ trách.
Ý vị này Vô Hồi thánh địa sẽ triệt để khống chế thánh địa Nam Bộ, cũng ngưng tụ thành một lực lượng cường đại để cho tất cả mọi người cần coi trọng.
Nhưng, Vô Hồi Thánh Chủ thật sự có thể khống chế Đại Hoang lực lượng hắc ám sao?
Nếu như không thể làm được, vị trí tôn chủ Nam Bộ sẽ là thùng rỗng kêu to, Đại Hoang thánh địa càng là một giấc mơ đẹp.
….
U Minh Địa Ngục!
Thế giới bên ngoài gió nổi mây phun, Khương Phàm lại hoàn toàn đắm chìm vào trong tu luyện.
Trong Địa Ngục mặc dù âm trầm khủng bố, nguy cơ trùng điệp, thế nhưng trong thạch điện lại vô cùng an tĩnh.
Khương Phàm đã tu luyện lại từ đầu, trưởng thành một lần nữa, diễn biến lại võ pháp một lần nữa.
Tu võ, tu thân, càng tu tâm.
Các vấn đề đều có cảm ngộ mới, các vấn đề đều có trưởng thành mới.

Lần này hắn trùng tu, tương đương với sào nấy lại toàn diện cơ sở hai cảnh giới Linh Anh cảnh cùng Linh Nguyên cảnh, đối với trưởng thành tương lai rất có lợi.
Tại trong lúc này, Lý Dần, Hứa Đan và Yêu Đồng dẫn đầu, phạm vi thăm viếng mở rộng đến hơn ba trăm ngàn dặm, phát hiện rất nhiều Linh Bảo quý hiếm. Trong đó có không ít linh dịch tuyệt thế lắng đọng trong thời gian vô tận, cũng có linh túy sinh mệnh thai nghén bên trong Tuyệt Địa Tử Vong.
Bọn hắn tìm kiếm sinh mệnh kỳ tích tại vùng đất tử linh này, cải thiện thể chất, tăng thực lực lên, cũng mang về cho Khương Phàm rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là, bọn hắn đã thành công mang về Hồi Hồn Huyết Anh, Địa Ngục Sinh Sinh Hoa, cùng Thái m Tinh Phách cho Khương Phàm.
Bốn mươi ba tháng!
Khương Phàm ròng rã bế quan ba năm rưỡi trong thạch điện.
Bất luận là võ pháp, hay là tâm cảnh đều đã thăng hoa toàn diện, hướng tới hoàn mỹ.
Trăm vạn gốc dược liệu bị Khương Phàm luyện hóa toàn bộ thành đan dược, cũng thúc đẩy đan thuật của Khương Phàm đại thành.
Khi Khương Phàm tiến vào Linh Hồn cảnh lục trọng thiên, lại thành công luyện chế ra Đại La Xích Dương Đan, hắn đã rời khỏi thạch điện, đi đến U Minh mênh mông.
- Phía trước chính là địa giới Hoàng Tuyền. Nếu như không phải có Yêu Đồng chỉ dẫn, chúng ta cũng tìm không thấy nơi này! Nơi đó có rất nhiều Hoàng Tuyền Trúc, nhưng chúng ta không đến gần được.
Lý Dần mang theo Khương Phàm đi tới biên giới địa giới Hoàng Tuyền.
Nơi này cách thạch điện hơn ba mươi vạn dặm, chỉ là đi đường đều phải hơn một tháng.
Nếu như không phải có Yêu Đồng chỉ dẫn chuẩn xác, bọn hắn đừng nói tìm tới nơi này, rời khỏi thạch điện vượt qua vạn dặm liền có thể lạc đường.
- Hoàng Tuyền...
Khương Phàm yên lặng nhìn qua phương xa.
Ở phía sau bọn họ là hoang dã âm lãnh thấu xương.
Máu tung bay đầy trời, tí tách tí tách, tuyên cổ không dứt. Máu tươi hội tụ thành lít nha lít nhít những con sông, giống như mạch máu tráng kiện, lan tràn về vô tận U Minh.
Số lượng lớn huyết quái hình người hét gào trong huyết vũ, rất nhiều đầu lâu kinh khủng chập trùng lên xuống trong những con sông máu kia, càng có cự vật to lớn, nện từng bước chân nặng nề, đi lại trong vùng hoang dã.
Ở trước mặt bọn họ thì là thiên địa hắc ám, bạo động kịch liệt.

Khí tức m Sát vô tận hòa với thế giới trọc khí, đang cuồn cuộn, vô số oan hồn ở bên trong như ẩn như hiện, những tiếng hét thê lương liên miên bất tuyệt. Phảng phất chỉ cần đi đến, liền có thể bị trọc khí ăn mòn, bị cuồng phong cuốn đi.
Lại đi sâu vào trong, trọc khí tuôn ra, bầu trời như đại dương mênh mông, tạo thành tuyệt thế phong bạo, ù ù xoay tròn.
Phong bạo to lớn vô biên vô hạn, cứ như nếu có bất cứ kẻ nào đứng ở trước mặt của nó đều nhỏ bé như là hạt bụi.
Phong bạo hình thành vòng xoáy khủng bố kết nối với thiên khung hắc ám, nơi đó có m Lôi nổi lên từng trận, có kỳ quang xé rách không gian, như đang kết nối cùng thế giới bên ngoài, không ngừng liên tục hấp thu khí tức m Sát, khí tức ô trọc mênh mông.
- Trong gió lốc chính là Hoàng Tuyền. Biên giới Phong bạo có rất nhiều Hoàng Tuyền Trúc, nhưng ta thực sự không đến gần nơi đó được.
Hứa Đan bây giờ là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, thuộc về cao giai Linh Hồn cảnh, hơn nữa còn là Chí Tôn Thánh phẩm!
Nhưng, mỗi lần tới gần phiến phong bạo tuyệt thế kia đều có cảm giác rất bất lực, giống như đối mặt với một Hoang Cổ Cự Thần tuyên cổ vĩnh tồn, tuỳ tiện liền có thể để nàng thần hồn câu diệt.
Yêu Đồng ngồi trên tảng đá, quơ quơ bàn chân, thuận miệng nói:
- Hoàng Tuyền Trúc cắm rễ rất sâu, trên mặt đất một mét, dưới mặt đất trăm mét, sẽ không tùy tiện bị bẻ gãy, như vậy mới có thể chống cự ở bên trong cuồng phong Hoàng Tuyền. Nhưng, sau khi Hoàng Tuyền Trúc dài đến năm mét, liền sẽ đạt tới chịu đựng cực hạn, sau đó chỉnh thể đứt gãy, đa số sẽ bị cuốn vào Hoàng Tuyền, số ít sẽ bị vung ra ngoài.
Khương Phàm nói:
- Chỉ có cây trúc đứt gãy, đồng thời vung ra đến, chúng ta mới có thể nhặt được?
Yêu Đồng lắc đầu:
- Ngoại trừ xông đến nơi đó cứng rắn hái, cũng chỉ có thể chờ chờ cơ hội.

- Vậy phải đợi tới khi nào?
Hứa Đan mặc dù đã sống ở Địa Ngục ba năm rưỡi, đã quen thuộc khí tức huyết sát âm tà, nhưng tử khí, trọc khí xung quanh Hoàng Tuyền quá kinh khủng, chỉ là đứng ở chỗ này cũng cảm giác mình giống như muốn bị ô nhiễm, ăn mòn, sau đó sẽ bị sa đọa.
- Sư phụ, chúng ta đều đã tìm nhiều Địa Ngục linh túy như vậy, còn chưa đủ à? Nhất định phải lấy được Hoàng Tuyền Trúc sao?
Lý Dần cũng không phải sợ sệt trọc khí bên trong Hoàng Tuyền, mà là nếu sư phụ xuất quan, bọn hắn cũng hẳn là nên rời khỏi nơi này.
- Hoàng Tuyền Trúc, ắt không thể thiếu.
Khương Phàm ngữ khí bình tĩnh, thái độ cũng rất kiên quyết.
Mặc dù địa giới Hoàng Tuyền bao phủ bên trong tử khím trọc khí, Hoàng Tuyền Trúc cũng hấp thu những khí tức này mà lớn lên, nhưng sau khi thành thục, cũng chính là đạt tới năm mét, sẽ sinh ra trúc tâm.
Quả trúc tâm kia có thể xưng chí thuần chi tâm, có thể hoàn mỹ thanh trừ tử khí toàn thân Kiều Hinh dành dụm trong lúc ngủ say, cùng với khí tức âm tà khi dùng Huyền m Đan để lại.
- Vậy chúng ta liền chờ đi.
Lý Dần theo thói quen ôm Hứa Đan.
Hứa Đan theo thói quen dựa vào trong ngực Lý Dần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.