Đan Đại Chí Tôn

Chương 1101:




Toàn thân Khương Phàm đều khô nóng lên, Sinh Mệnh Cam Lộ đã tiêu hao không sai biệt lắm giống như lại có tác dụng. 
- Ta đẹp không? 
Hướng Vãn Tình cố ý trêu đùa Khương Phàm. 
- Đẹp. 
Khương Phàm tán thưởng từ đáy lòng, nữ tử này thật sự rất đẹp, lại còn là vẻ đẹp mỹ lệ cùng vũ mị giao hòa với nhau, từ nhan sắc đến ánh mắt, từ da thịt đến dáng người, đều đẹp không thể bắt bẻ. 
Vận vị thành thục càng giống lão tửu năm xưa, cách vò rượu đều có thể tản mát ra thuần hương nồng đậm, để cho người ta thần hồn điên đảo. 
Đơn giản chính là họa thủy. 
Khương Phàm cảm giác xem như kiếp trước cũng không khống chế nổi nữ tử như vậy. 
- Ngươi thích không? 
- Không ai không thích. 
- Vậy ngươi còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không? 
- Chúng ta có ước định? 
- Ngươi đừng giả bộ ngốc, ngươi đã đồng ý với ta ba điều kiện. 
- Đúng, cái này còn nhớ rõ. 
- Hôm nay ta muốn dùng một cái, thích hợp không? 
Hướng Vãn Tình mỉm cười, thanh âm mê người. 
Khương Phàm lúng túng ho nhẹ vài tiếng: 
- Trước mắt, không khí này, ta cảm giác có chút không quá phù hợp. 
- Ngươi không thích phải không? 
- Ta nói thích, là thưởng thức thuần túy. Đó còn là không có thích đến trong lòng. Hướng điện chủ, bên kia trả lời rồi chưa? 
Khương Phàm tranh thủ thời gian chuyển dời đến vấn đề chính, sợ bị ôm lấy hồn. 
- Tới đây ngồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. 
Hướng Vãn Tình chồng cặp đùi như bạch ngọc lên, đầu ngón tay giương nhẹ, đụng đụng bên cạnh, ra hiệu Khương Phàm tới ngồi. 
- Vẫn là thôi đi. 
- Không nghĩ, hay là không dám? 
- Không dám nghĩ. Ta sợ ta cầm giữ không được. 
Hướng Vãn Tình yêu kiều cười: 
- Tới thử một chút. 
- Ta gần đây trạng thái không tốt, chịu không được kích thích. Hướng điện chủ, nhìn dáng vẻ của cô, nơi đó hẳn là hồi phục rồi. 
Khương Phàm cắn đầu lưỡi. 
Hướng Vãn Tình khanh khách cười khẽ, không còn đùa hắn: 
- Bất Tử Thiên Bia là do Đại Tự Tại điện làm đảm bảo, Đại Tự Tại điện có trách nhiệm cam đoan quyền lợi của nó. Nhưng chuyện xác thực rất đặc thù, bất luận là Hỗn Độn Tử Phủ hay là Chí Tôn Kim Thành, đồng thời tấn công một hoàng tộc, ảnh hưởng quá lớn, hậu quả càng khó có thể đoán trước được, cho nên chúng ta đề nghị là ngươi đồng thời vận dụng hai Bất Tử Thiên Bia. 
- Ta có thể dùng hai cái, nhưng bọn hắn nhất định phải giết đến Huyền Nguyệt hoàng thành cho ta. 
- Bọn hắn sẽ công phá bình chướng, chấn động hoàng cung. 
- Được rồi. 
Khương Phàm gật đầu, hỗn loạn như vậy, hẳn là có thể tạo cơ hội cho Kiều Vô Hối. 
- Thời gian cụ thể thì sao? 
- Năm Kỷ Nguyên thứ ba, chín tháng chín! 
Hướng Vãn Tình đưa cho Khương Phàm một cái thạch tiên: 
- Ngươi viết mệnh lệnh ở trên đây, giữ lại. Sau đó tự mình đi bái phỏng Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành, chuyển giao Bất Tử Thiên Bia. 
Khương Phàm sau khi viết xong, lại giao cho Hướng Vãn Tình: 
- Thay ta trông coi, đến thời gian, xin mời Đại Tự Tại điện giám sát. 
- Ngươi yên tâm, đây là lần đầu tiên Võ Hầu Vương Quốc Hắc Ám sử dụng Bất Tử Thiên Bia, chúng ta sẽ chăm chú đối đãi. Đến lúc đó, ta còn có thể mang ngươi đến tuyến đầu, tận mắt chứng kiến trận chiến hoàng tộc kia. 
- Ta không đi, cũng đi không được. 
- Vì sao? 
- Ta phải chết. 
- Cái gì?? 
- Ta muốn đi Luân Hồi bí cảnh lịch luyện, lấy mâu thuẫn giữa ta và Chí Tôn Kim Thành, ta đoán chừng bọn hắn sẽ giết chết ta ở trong đó. Còn có Hỗn Độn Tử Phủ, bọn hắn cũng có thể sẽ xông đi đến truy sát ta. 
- Ngươi cũng có thể còn sống trở về từ Lạc Chùy trọng địa, còn sợ Luân Hồi bí cảnh? Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì? 
Hướng Vãn Tình nghĩ rằng Khương Phàm là cố ý nói như vậy, sau đó mời nàng gõ hai đại hoàng tộc. 
- Ta sẽ cố gắng trở về, chẳng may không về được, cô cũng đừng quá tưởng niệm ta, ta thấy cô thật giống như có chút ý tứ kia đối với ta. 
- Ừm? 
Hướng Vãn Tình khẽ giật mình, phốc phốc bật bật cười, thân thể chín muồi run rẩy một trận, tạo nên đường cong kinh tâm động phách. 
- Kiếp sau gặp lại. 
- Tiểu gia hỏa ngươi đây vẫn rất là khôi hài vui vẻ. Nếu như ngươi lo lắng chết ở đó, vì sao còn muốn đi? 
- Ta thích kích thích. 
Khương Phàm nhếch miệng lên một đường cong quái dị, quay người rời khỏi phòng. 
Hướng Vãn Tình nhìn đóng cửa phòng lại, nụ cười quyến rũ dần dần tản ra. 
Đây là đang nói đùa? 
Hay là có thâm ý gì? 
- Ngươi nghĩ kỹ để hắn giúp ngươi làm ba chuyện gì rồi? 
Một âm thanh từ trên giường mềm bên trong phòng truyền đến, lại là tiểu hồ ly thuần trắng như ngọc kia. 
- Bây giờ còn không vội. Lấy tiềm lực của hắn, càng là về sau, càng có giá trị. Hướng Vãn Tình cười khẽ, dáng dấp yểu điệu đi tới gian phòng. 
- Hắn chung quy vẫn là một Thánh phẩm linh văn. 
- Xem hết trận luận võ hôm nay, ngươi còn cảm thấy cực hạn của hắn là Chí Tôn Thánh phẩm sao? Huyết mạch của hắn đã bắt đầu thức tỉnh, tất sẽ ảnh hưởng linh văn, bước lên Thiên phẩm. 
- Nếu như Thú linh văn xuất hiện thức tỉnh huyết mạch, xác thực có khả năng ảnh hưởng đến linh văn, nhưng nhiều nhất là tăng lên trong Thánh phẩm, muốn Thánh phẩm trực tiếp ảnh hưởng đến Thiên phẩm, Thú linh văn của hắn nhất định phải là loại Yêu thú cực kỳ đặc thù kia. 
- Linh văn của hắn còn không đặc thù? Tỷ tỷ, ta đánh với cược tỷ, như thế nào? 
- Đánh cược gì? 
- Ta thắng, ngươi và ta tùy tùng một chồng? Khanh khách... 
- Đừng nói đù nữa. Chuyện của Nguyệt Hoa Thiên Bảo đã điều tra xong chưa? 
- Khả năng bảy phần chính là phó giáo chủ Cửu Thiên Thần Giáo, Đông Hoàng Hoa Thanh. 
- Cửu Thiên Thần Giáo đang xuất chinh tại Bách Tộc chiến trường, huyên náo oanh oanh liệt liệt, ngay cả vị lão tổ tông kia của bọn hắn đều ra mặt. Tại thời khắc quan trọng như vậy, Đông Hoàng Thánh Kiệt vẫn tiếp tục tọa trấn Vương Quốc Hắc Ám, Đông Hoàng Hoa Thanh lại bí mật xuất hiện, khẳng định là có nguyên nhân quan trọng gì đó. 
- Chẳng lẽ bọn hắn muốn khống chế Vương Quốc Hắc Ám? 
- Vương Quốc Hắc Ám không cần chủ nhân, cũng không cần thiết do ai đến khống chế tuyệt đối, tình huống bây giờ không thể nghi ngờ là trạng thái tốt nhất. Bọn hắn hẳn không phải là đến Vương Quốc Hắc Ám, mà đến vì một chuyện nào đó hay là vì một người nào đó. 
- Không phải là Tiểu Võ Hầu của ta đấy chứ. 
Hướng Vãn Tình ôm lấy hồ ly, nhẹ giọng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.