Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 36: Quyển 2 - Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 05
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
"Cô bé quàng khăn đỏ, hic hic..."
Cửa ầm một tiếng đóng lại, cũng ngăn luôn gương mặt đau khổ muốn chết của Cinderella.
Cô bé quàng khăn đỏ âm trầm nói: "Nói thêm một chữ nữa thì đừng trách tôi ra tay với chị!"
Cinderella đứng ngoài cửa chợt nín khóc.
Cô bé quàng khăn đỏ tức muốn hộc máu trượt xuống khỏi người Đường Kỷ Chi, quay người lạch bạch leo lên lầu ba.
Mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, dồn dập nhìn sang Đường Kỷ Chi đang từ từ đi vào.
Cô bé quàng khăn đỏ đột nhiên ló nửa cái đầu từ sau cầu thang, con mắt đỏ như máu lia sang: "Ngoại trừ Đường Kỷ Chi, đồ ăn còn lại sáu người chia nhau ăn cho hết, một miếng cũng không được lãng phí."
Đây là nhiệm vụ mà cô bé quàng khăn đỏ tuyên bố, cô nhóc cũng không để ý đến Đường Kỷ Chi nữa, lần thứ hai biến mất sau cầu thang.
Mọi người thức thời không hỏi Đường Kỷ Chi chuyện xảy ra bên ngoài vừa nãy.
Lâu Vũ cầm đũa lên, vừa ăn vừa hỏi cậu: "Anh thật sự không ăn thịt?"
Đường Kỷ Chi: "Không ăn, cám ơn."
"Lam Đồng, anh không ăn sao?" Úc Tư Tư đã dùng bông tẩy trang lau đi lớp make-up trên mặt, lời cô hỏi Lam Đồng chứa đầy tình ý.
Lam Đồng yên tĩnh ngồi ở đó, vừa không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Úc Tư Tư cúi thấp đầu sắc mặt khó coi, đàn ông đẹp trai đều thẳng như vậy à?!
Ngoài miếng bít-tết trên đĩa của mỗi người thì giữa bàn còn có một con heo sữa quay.
Lưu Trung Nguyên đứng lên, lau sạch mỡ dính trên miệng rồi đến nhà bếp lấy một cây dao dài.

"Quy tắc cũ, Đường Kỷ Chi không ăn, còn lại sáu người chúng ta chia nhau con heo sữa quay này.
Chia làm sáu phần bằng nhau, mỗi người một phần."
Kỹ thuật dùng dao của Lưu Trung Nguyên rất tốt, không lâu sau đã chia con heo sữa quay thành sáu phần.
Phần bít-tết ban đầu và các món ăn kèm khác gộp lại đã đủ mỗi người ăn no, thêm một phần heo sữa quay nữa, đàn ông có sức ăn lớn còn có thể nhét được, nhưng đối với Úc Tư Tư mà nói thì phần ăn này quá nhiều, miếng bít-tết cuối cùng là cô cố gắng nhét vào bụng.
Đối mặt với phần heo sữa quay này, mặt Úc Tư Tư hiện rõ vẻ ngượng nghịu, cô thực sự ăn không nổi nữa.
Lâu Vũ, Lưu Trung Nguyên, Đỗ Tử Khiêm đều tránh né ánh mắt của cô, Lam Đồng trực tiếp không để ý tới cô, mà Đường Kỷ Chi lúc mới bắt đầu đã nói không ăn mặn, cuối cùng cô không thể làm gì khác hơn là dời ánh mắt hướng về phía Trương Lượng.

"Anh Lượng." Cô dịu dàng gọi, "Trên người anh chẳng có chút thịt nào cả, gầy như thế không tốt cho thân thể đâu, em thấy rất đau lòng...!Anh ăn thêm chút được không? Gần đây em tăng cân rồi, đang muốn giảm lại đây."
Giọng nói nũng nịu và quyến rũ của phụ nữ có đôi khi là vũ khí sắc bén nhất.
Trương Lượng ngước mắt nhìn cô, sau một lát mới nói: "Đặt ở đây đi."
"Cám ơn anh Lượng, anh thật tốt." Úc Tư Tư vui vẻ đứng lên.
Cô đúng là rất đẹp, sau khi tẩy lớp make-up đi trông cô thanh thuần như một sinh viên đại học, là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân, "Vậy các anh cứ từ từ ăn, em về phòng nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì cứ gọi em."
Úc Tư Tư sung sướng mà lên lầu.
Đỗ Tử Khiêm cố gắng nuốt thịt trong miệng, tình cờ ngẩng đầu, phát hiện Lam Đồng đến bây giờ cũng không có động đến đồ ăn trước mặt, thịt heo và bít-tết phân cho anh cũng chẳng ít đi chút nào.
Cậu ta ngẩn người, lắp bắp nhắc nhở: "Như cô bé quàng khăn đỏ vừa nói, chúng ta nhất định phải ăn hết những thức ăn này, đây, đây là nhiệm vụ mà cô ta tuyên bố.
Mỗi người một phần, nếu anh không ăn thì sau bữa ăn, cô, cô ta sẽ trừng phạt anh."
Lam Đồng hỏi: "Cô ta sẽ trừng phạt thế nào?"
"Không, không biết." Đỗ Tử Khiêm sững sờ, thấy Lam Đồng không chút để ý, cậu ta gấp gáp nói: "Mà nhất định sẽ rất thảm, anh..."
"Tôi không ăn." Lam Đồng đứng lên, "Tôi nghỉ ngơi ở đâu?"
Chuyện anh hỏi quá đương nhiên, Đỗ Tử Khiêm không chút nghĩ ngợi nói: "Lầu hai."
Đường Kỷ Chi không quay lại phòng ăn mà đang kiểm tra đồ đạc xung quanh, phần lớn đồ đạc ở đây đều làm từ gỗ, lúc ngón tay lướt qua bỗng có loại cảm giác rất kỳ lạ.
Cậu bỗng nhiên nói với Đỗ Tử Khiêm: "Dù sao tôi cũng không cần ăn, cậu đưa chìa khóa cho tôi, tôi dẫn anh ấy lên lầu."
Sau đó nói với Lam Đồng: "Bây giờ còn còn lại bốn phòng 3, 4, 7, 9 không có người ở, tôi ở số 10, anh muốn ở phòng số mấy?"
Lam Đồng nhìn thẳng vào cậu, chần chờ một giây mới đáp: "9."
Đường Kỷ Chi đi tới duỗi tay ra trước mặt Đỗ Tử Khiêm, người sau theo bản năng lấy trên người ra một xâu chìa khóa, rồi gỡ cái chìa khóa số 9 đưa cho cậu.
Đỗ Tử Khiêm: "..."
Cậu ta bắt đầu nghi ngờ tại sao mình lại nghe theo lời Đường Kỷ Chi.
"Cám ơn." Đường Kỷ Chi nói với Lam Đồng, "Đi thôi."
"Người anh em Lam, cậu thật sự không ăn?" Lúc này Lưu Trung Nguyên đã ăn gần hết phần ăn của mình.
Ngoại hình cuả hắn nhìn qua rất có phong phạm của lãnh đạo, nhưng lúc ăn lại như hùm như sói, trông rất chướng tai gai mắt.
Đường Kỷ Chi đứng ở cầu thang, im lặng liếc nhìn.
Lam Đồng đi thẳng lên lầu không hề quay đầu lại.
"Chú Lưu, chú quan tâm anh ta làm gì, anh ta không ăn chọc giận cô bé quàng khăn đỏ, người gặp xui xẻo là chính anh ta thôi." Lâu Vũ mới vừa rồi bị ánh mắt Lam Đồng uy hiếp, tâm lý cực kỳ không thoải mái.
Sợ cô bé quàng khăn đỏ thì thôi đi, dựa vào cái gì còn phải sợ một người mới vừa tới?
Cậu ta là người cũ đó!
Lưu Trung Nguyên dời tầm mắt đến đồ ăn Lam Đồng chưa động qua, miệng lẩm bẩm: "Trực giác nói cho tôi biết, người mới này không tầm thường."
"Ngoại trừ tóc dài mắt xanh, lớn lên đẹp một chút thì có gì không tầm thường?" Lâu Vũ không để ý lắm, cậu ta tức giận dùng cái nĩa đâm vào cái dĩa, phát ra tiếng "két két" khó nghe, "Nếu mà nói không tầm thường thì Đường Kỷ Chi mới giống."
Cậu ta hạ thấp giọng: "Cô bé quàng khăn đỏ thích Đường Kỷ Chi như thế, chúng ta vẫn tiến hành kế hoạch kia à?"
Đỗ Tử Khiêm vừa nghe, gần như sắp gục đầu xuống dưới gầm bàn.
Lâu Vũ khinh bỉ liếc cậu ta.
Sắc mặt Trương Lượng và Lưu Trung Nguyên như nhau, đối với hành động của Đỗ Tử Khiêm càng khinh thường nhiều hơn.
Lưu Trung Nguyên nhíu chặt mày, một hồi lâu mới nói: "Trước cứ từ từ đã, xem tình huống rồi tính tiếp."
*
Đường Kỷ Chi mở cửa phòng số 9 ra, cậu và Lam Đồng một trước một sau đi vào.
Sau khi đóng cửa lại, cậu nhìn chằm chằm Lam Đồng, bây giờ đơn độc ở chung, cuối cùng cũng xem như có cơ hội nói chuyện.
"Tại sao lại giả vờ không quen biết tôi?" Đường Kỷ Chi hỏi.
Tại phòng ăn, cậu có đến vài lần đưa mắt nhìn Lam Đồng, người sau nhận được, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Qua hơn mười giây, Lam Đồng mới mở miệng, anh có chút ngượng ngùng tránh né ánh mắt Đường Kỷ Chi: "Nơi này đem tới cho tôi cảm giác rất nguy hiểm...!Tiếng ca của tôi không thể dùng được ở đây."
Đường Kỷ Chi: "..."
"Anh cho rằng tôi sẽ ghét bỏ anh?" Cậu phản ứng lại.
Lam Đồng không lên tiếng, nhưng chỉ nhìn sắc mặt thôi thì Đường Kỷ Chi đã có thể kết luận được mình không đoán sai.
Công kích mạnh nhất của người cá là tấn công bằng tinh thần, khi loại công kích này mất đi hiệu lực tại thế giới này, thực lực của anh ít nhất cũng giảm đi phân nửa, điều này khiến anh rất khó chịu.
Đường Kỷ Chi tức đến bật cười, trăm lần không nghĩ tới nguyên nhân Lam Đồng giả vờ không quen biết cậu là vì chuyện này.
Lúc Lam Đồng mới vừa vào phòng ăn, cậu có nhìn sang Lam Đồng vài lần, người sau đều không thèm phản ứng lại.
Làm hại Đường Kỷ Chi thiếu chút nữa cho là Lam Đồng mất trí nhớ, hoặc là lúc đến thế giới này xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, dẫn đến việc không nhớ ra cậu.
"Đừng lo lắng, trước mắt cảm thấy cũng khá ổn, không có nguy hiểm gì." Đường Kỷ Chi vỗ vỗ vai Lam Đồng, "Hơn nữa, tôi còn bản vẽ thần kỳ mà."
Nghe cậu nhắc đến bản vẽ thần kỳ, con ngươi màu xanh lam lạnh băng của Lam Đồng càng thêm u ám.
Trong tiềm thức anh không thích bản vẽ của Đường Kỷ Chi chút nào, phải nói là anh không thích đám động vật hiếm có khó tìm bên trong bản vẽ kia.
Đương nhiên, anh sẽ không nói suy nghĩ trong lòng ra.

Đường Kỷ Chi "a" một tiếng, bởi vì xuyên qua cửa sổ của căn phòng, bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại.
Rõ ràng vừa nãy còn là chạng vạng.
Đèn trong phòng tự động sáng lên, không khác gì ban ngày, cậu đi tới cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Mặc dù bầu trời đen kịt, nhưng bên ngoài cũng không phải đen thui, nền trời trên đỉnh đầu có chấm nhỏ lóe sáng, nhấp nháy rất có quy luật, vô số điểm sáng màu xanh lục bay lên từ biển hoa.
—— Đó là những con đom đóm bay múa đầy trời.
Mà ở phía xa, hai mắt Đường Kỷ Chi dần híp lại, cậu nhìn thấy rất nhiều nhà gỗ, mà kết cấu của đám nhà gỗ kia đều khác nhau, trong phòng được thắp đèn, ánh sáng ấm áp dịu dàng phản chiếu trong màn đêm thăm thẳm.
Giống như đột nhiên từ ban ngày chuyển sang đêm tối, đám nhà gỗ này dường như cũng là đột ngột xuất hiện, trong một số nhà gỗ còn có thể nhìn thấy bóng người di chuyển.
Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng động gì cũng không có.
Đường Kỷ Chi suy tư, cậu thu lại tầm mắt, đoạn quay đầu nói với Lam Đồng: "Nếu trời đã tối rồi thì cứ nghỉ ngơi trước đã, sang ngày mai chúng ta đi ra ngoài xem thử."
Chợt nhớ tới gì đó, cậu lại nói: "Muốn ngâm nước thì nhớ gọi tôi."
Lam Đồng bỗng nhiên duỗi tay ra.
Đường Kỷ Chi: "?"
Trên người Lam Đồng vẫn đang mặc quần áo của Đường Kỷ Chi, anh vén tay áo lên làm lộ ra cánh tay tái nhợt mà mạnh mẽ, đoạn đưa tới trước mặt Đường Kỷ Chi.
"..."
Đường Kỷ Chi nháy mắt mấy cái, mới thăm dò sờ soạng một cái.
Lạnh ngắt, khô ráo, mấy từ thiếu nước tranh nhau chen lấn trong đầu Đường Kỷ Chi.
Cậu thu tay về, cúi đầu cẩn thận xem xét, trên làn da tái nhợt của Lam Đồng xuất hiện vài miếng vảy khô ráo, gần như không nhìn ra được màu xanh đẹp đẽ trước đó, mà chỉ còn là một màu xanh xám héo úa.
Anh đang ở trong trạng thái thiếu nước nghiêm trọng.
Nếu không phải tự mình lộ ra thì từ vẻ mặt của anh hoàn toàn không nhìn ra thứ gì bất thường.
Bản lĩnh che giấu tâm trạng và sắc mặt của Lam Đồng tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc ở trên hoang đảo Ma Vật.
Đường Kỷ Chi cau mày, trên mặt đều là đau lòng: "Sao lại thành như vậy."
Lam Đồng hé miệng lại không nói lời nào, trong mắt đều là vô tội.
Đường Kỷ Chi thở dài, kéo anh ra khỏi phòng, ở chỗ rẽ chính là nhà vệ sinh.
Cậu mở cửa lớn ra, bên trong là ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp, lại có mùi hoa nhàn nhạt thấm ruột thấm gan.
Nhà vệ sinh cũng không phân biệt nam nữ.
Giống như nhà vệ sinh của trường học, tổng cộng có năm phòng riêng, bồn rửa mặt rất dài, cũng có năm vòi nước.

Mặt gương bóng loáng sáng ngời, không bám chút bụi nào.
Đường Kỷ Chi đẩy phòng riêng ra, toàn bộ đều là bồn cầu, bồn tắm trong tưởng tượng không hề có.
Cậu không thể làm gì khác hơn là rửa sạch bồn rửa mặt, sau đó đóng chặt cửa, mở khóa năm cái vòi nước, sau đó nói với Lam Đồng: "Đêm nay anh cứ ngâm nước ở đây đi, ngày mai xem xung quanh có cây nào hay không, nếu có thì chặt xuống đóng thành một cái thùng gỗ."
Không nói nữa.
Lam Đồng nhìn cậu, dưới tình huống năm vòi nước đồng loạt hoạt động, bồn rửa mặt rất nhanh bị rót đầy, sau đó anh bắt đầu cởi quần áo.
Đường Kỷ Chi ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lớn lại, đoạn dựa vào bên tường trông chừng.
Không lâu sau, Lâu Vũ chạy tới.
Lúc nhìn thấy Đường Kỷ Chi cũng rất bất ngờ, tiếp đó cậu ta liếc nhìn qua phòng số 9, rồi nhỏ giọng nói: "Cái người tên Lam Đồng kia, anh đừng tiếp xúc gần quá."
"Tại sao?" Đường Kỷ Chi phối hợp hạ thấp giọng, nghi ngờ đặt câu hỏi.
Mặt Lâu Vũ hiện rõ vẻ xoắn xuýt, giống như sợ sệt, lại như là thứ gì khác.
Cậu ta sốt sắng siết chặt hai tay lại với nhau, vô tình lại tạo nên một bầu không khí khủng bố: "Anh ta không nghe lời, không tuân thủ quy tắc của cô bé quàng khăn đỏ, cô bé quàng khăn đỏ sẽ không thích anh ta, tối hôm nay nhất định anh ta sẽ chịu trừng phạt.
Nếu anh qua lại với anh ta gần quá, bị cô bé quàng khăn đỏ biết, cô ta sẽ giận chó đánh mèo lên anh đó."
"Đừng thấy bây giờ cô bé quàng khăn đỏ thích anh, có thể cô ta tính tình trẻ con nên phút chốc thích anh, sau lại ghét anh, anh...!Anh nghe tôi, muốn bình an sống sót ở thế giới này, anh cứ thành thật một chút, ngu một chút."
"Ồ." Đường Kỷ Chi gật đầu, cậu tò mò nói, "Tại sao các cậu lại sợ cô bé quàng khăn đỏ như thế, cô gái nhỏ người ta rất đáng yêu, cũng rất dễ gần mà."
Lâu Vũ: "..."
Lâu Vũ nghẹn đến không nói ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng ha ha.
Anh cho rằng ai ai cũng có công phu miệng lưỡi như anh hả? Dăm ba câu đã lừa dối được cô bé quàng khăn đỏ?
"Không thèm nghe anh nói nữa, tôi đau bụng, phải đi vệ sinh trước đã." Trong lòng Lâu Vũ đã nhào qua hàng chục câu chửi thề, cậu ta lướt qua Đường Kỷ Chi muốn đi vào nhà vệ sinh.
"Chờ đã." Đường Kỷ Chi đưa tay ngăn cản, "Bên trong có người."
"Ai?" Lâu Vũ hỏi, "Là Úc Tư Tư cũng không sao, có phòng riêng mà, mọi người đều không ngại."
"Lam Đồng."
"..." Lâu Vũ, "Vậy thì càng không có vấn đề gì."
Đường Kỷ Chi nói: "Không được, anh ấy hình như rất dễ xấu hổ, chờ chút đi."
"Người anh em, người có ba gấp, anh bảo tôi chờ ở đây hả?!" Giọng Lâu Vũ cũng cao hơn mấy lần.
Đường Kỷ Chi cũng cảm thấy đề nghị này cũng có vẻ không có đạo đức cho lắm, nhưng mà con của mình muốn tắm, cậu cũng không thể để người khác nhìn được.
"Lầu một không có nhà vệ sinh?"
"Phí lời."
"Lầu ba chắc là có chứ nhỉ." Đường Kỷ Chi nói, "Một mình cô bé quàng khăn đỏ ở lầu ba, chắc chắn là có, nếu không cậu lên lầu ba đi?"
Lâu Vũ: "???"
Cái này là bày cậu ta cách đi chịu chết hử?!
Dừng một chút, Đường Kỷ Chi bổ sung: "Đừng sợ, tôi đi với cậu."
Lâu Vũ: "..."
Đậu mía, cậu ta không lên.
--- Hết chương 05.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.