Đám Cưới Hào Môn

Chương 461: Hèn nhát




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Vũ nghiêm chỉnh ngồi xuống, không dám nhìn lung tung nữa.
Hạ Diệu Diệu trừng cậu đến mức mắt cũng sắp lòi ra đến nơi rồi, thấy thế lại càng bực mình hơn, chỉ là người mình thích có bạn trai thôi mà, đã lâu thế rồi mà còn chưa làm được gì, thích hay không bản thân còn không biết hay sao, cái gì cần dứt khoát thì nên dứt khoát đi, không lẽ còn chờ người ta chủ động đến bên, đúng là vô dụng: “Chị Phó chỗ cậu kết hôn chưa?”
Hạ Vũ không kịp trở tay vì không ngờ chị mình sẽ hỏi đến Phó Khánh Nhi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chắc chắn chị Cả không thể biết được những suy nghĩ trong lòng cậu được, chắc3là chỉ biết được một vài đồng nghiệp nữ của cậu trong đó có Phó Khánh Nhi mà thôi: “Chưa, nhưng tính ra cũng sắp rồi.”
Hà Mộc An đang đút kiwi cho Hạ Diệu Diệu cũng liếc sang nhìn ông cậu nhỏ này một cái, nhát! Không có đầu óc, với thân phận hiện tại của cậu ấy có thể không cần phải làm gì cả, chỉ cần nhân lúc Phó Khánh Nhi hẹn hò giả vờ như ngẫu nhiên gặp được muốn đưa cô ấy về, xem còn có người nào dám tranh giành với cậu ấy nữa không, tình cảm của họ cũng chưa có gì sâu sắc. Giờ thì hay rồi, người ta qua lại cũng sắp một năm rồi, không có tình cảm cũng trở nên có tình cảm,2nếu lúc này mà cậu ấy vẫn còn có ý định gì với người ta, thì chỉ có một cách thôi, cướp!
Hạ Diệu Diệu hận không thể coi Hạ Vũ là trái cây để nhai trong mồm.
Hà Mộc An vuốt lưng cô để cô ổn định lại cảm xúc, rồi đút tiếp một miếng thanh long, cô nên ăn nhiều một chút.
Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu tránh đi, còn chưa nhai xong: “Tính ra? Cậu làm thế nào tính ra, người ta có kết hôn hay không cậu tính ra được hay sao? Sao chị lại không biết cậu còn có khả năng này nhỉ.”
Hạ Vũ cúi đầu không nói nên lời, cậu...
Hạ Diệu Diệu liếc nhìn, đã nửa năm rồi mà chỉ nói được một câu như thế này, cũng không muốn1xem mắt, không lẽ phải chờ đến khi tự sinh Tiểu Hạ Vũ à, mà cậu cũng chẳng có cái công năng ấy, ngày thường trông cũng sáng láng lắm, sao mà khó thông suốt thế: “Vậy là vẫn chưa kết hôn rồi.”
“À? Vâng...”
À cái gì mà à: “Cô ấy cũng không còn nhỏ nữa, đã yêu đương lâu như thế mà vẫn chưa kết hôn đúng là hiếm thấy.” Hạ Diệu Diệu gặm hoa quả, quyết định chỉ dẫn một chút.
“Cô ấy không phải là người đến tuổi kết hôn thì phải vội vàng kết hôn.” Hạ Vũ bình tĩnh.
Hạ Diệu Diệu suýt thì phun máu, hóa ra cậu nghĩ như vậy à, không vội vàng kết hôn, một người phụ nữ thành thục khi yêu đương làm gì có thời gian1để chờ đợi ai, bây giờ còn chưa kết hôn chắc chắn là có vấn đề, thằng khờ ạ.
Hà Mộc An lau miệng cho Hạ Diệu Diệu rồi đưa ống hút cho cô.
Hạ Diệu Diệu không uống, cô sắp bị cậu em này làm tức chết rồi, còn uống cái gì nữa: “Có phải cậu thích cô ấy không!”
Người Hạ Vũ đột nhiên cứng đờ như bị điểm huyệt: “Không phải, em...”
“Là đàn ông thì có gì nói nấy, chị đang trong thời gian ở cữ, đừng làm chị bực mình.”
Hà Mộc An vội vàng giúp cô hạ hỏa.
Cô đẩy tay anh sang một bên, trừng mắt nhìn anh, anh xen vào góp vui hả, không thấy em đang dạy dỗ em trai à?
Hạ Vũ thấy thế áy náy không dám ngẩng đầu,1cậu đã làm liên lụy đến cả anh rể, nghĩ đến dáng vẻ ngày thường của chị gái không biết chị ấy có hay khiến anh rể nổi giận không, nếu như vậy cậu thật sự có lỗi với chị ấy.
“Cậu nhìn đi đâu? Nói gì đi chứ, thích hay là không thích.” Hạ Diệu Diệu hạ giọng xuống, đừng bị dọa sợ nhé, bị dọa đến đơ luôn thì cô biết làm thế nào.
Hạ Vũ gật nhẹ đầu.
“Gật mạnh lên, không nhìn thấy gì cả.”
“Chị...”
“Gọi chị làm gì, có thời gian gọi thì chị đã được làm bác từ lâu rồi.”
Hà Mộc An nhìn Hạ Vũ lần nữa, rồi quay lại đưa ống hút cho vợ.
Hạ Vũ thấy anh rể không hề giận chị mình thì mới thấy yên tâm, thấy vô cùng cảm kích sự nhẫn nại của anh rể đối với chị mình. Trong những lần cậu được theo đến tổng công ty để họp, lần nào cũng cảm thấy anh rể là một người rất xa cách, không ngờ anh ấy đối với chị mình lại tốt như thế.
“Á!”
“Chị sao lại ném em...”
“Dùng hoa quả để luyện tay.”
Hạ Vũ không dám nghĩ ngợi lung tung nữa: “Em thích cô ấy, nhưng mà cô ấy đã có bạn trai rồi, tình cảm...” Nói đến đây cậu lại nhớ đến lời của chị: “Chắc là cũng khá ổn, em biết em không nên thích cô ấy, em sẽ quên đi, hãy cho em chút thời gian.”
“Em chê cô ấy lớn tuổi hơn em à.”
“Chị cũng biết là cô ấy có bạn trai rồi, em xen vào thì ra thể thống gì.” Hạ Vũ đứng lên: “Đã được nhìn thấy em bé rồi, em đi đây.”
“Ngồi xuống.” Người nói câu này là Hà Mộc An, nhẹ nhàng lạnh nhạt không sức ép.
Hạ Vũ gần như ngồi xuống ngay lập tức.
Hạ Diệu Diệu thấy cậu đúng là nhu nhược quá: “Nếu như em thật sự thích người ta, thì hãy khiến cho người ta cảm thấy em là người tốt, làm được như vậy coi như em có bản lĩnh.”
Hà Mộc An tiếp cho cô một miếng chuối nhỏ.
Hạ Vũ im lặng ngồi đó.
“Được rồi, em đi đi, nhìn thấy em là chị không cần ở cữ nữa.”
Hạ Vũ đứng lên chào: “Chị, anh rể em về đây.”
Mau biến đi!
Hạ Diệu Diệu thấy cậu đã rời đi thì lập tức quay người lăn lộn trên giường, phiền lòng quá: “Sao em lại có một cậu em như thế chứ, tại sao?”
Hà Mộc An nhìn cô cười đáp: “Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.” Nhân lúc cô quay thẳng người lại, anh lại đút tiếp cho cô một miếng quýt.
Hà Nhị ré lên, còn chưa chờ tiếng khóc tròn trịa thì Khả Chân đã chạy vào bế cậu bé ra ngoài.
Hạ Diệu Diệu dừng lại nói với anh: “Em muốn để chú Hà chăm sóc Tiểu Nhị, anh thấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.