Đám Cưới Hào Môn

Chương 453: Cướp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Thượng Thượng gật đầu, không hứng thú lắm với chủ đề này: “Vâng, đều rất tốt ạ.”
Hà Mộc An thấy thế thì thu ánh mắt đang đặt trên người con gái lại, nói chuyện cũng phải có người nói cùng mới được, rõ ràng là Thượng Thượng không phối hợp lắm, không gian lại quay về với sự yên tĩnh, chỉ có hai người đang im lặng ăn sáng.
“Buổi sáng tốt lành con yêu.” Giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ phát ra từ cầu thang xoắn.
Không khí cứng ngắc trong phòng ăn lập tức được thả lỏng.
Hạ Thượng Thượng đang chọc miếng trứng rán trong đĩa liếc nhìn mẹ một cái: “Mẹ lại sắp muộn giờ rồi, tốt gì mà tốt...”
Hạ Diệu Diệu hôn con gái một cái rồi mới3ngồi vào vị trí của mình: “Thế là con không hiểu rồi, ngày xưa mẹ học rất giỏi vậy nên bây giờ khi đi làm mẹ có thể thường xuyên đến muộn, hà hà. Vậy nên con gái yêu của mẹ phải cố gắng nỗ lực học tập, không được chểnh mảng đâu đấy.” Nói xong cô liền quay sang Hà Mộc An, cười híp mắt rồi chớp một cái: “Chào buổi sáng, chú Tra, cho một cốc sữa đậu phộng.”
Tối qua Hà Mộc An rất thoải mái, sáng sớm lại thoải mái lần nữa, đương nhiên là anh biết Hạ Diệu Diệu cười cái gì, bình tĩnh tiếp tục ăn nốt.
Hạ Diệu Diệu cười với anh, không phải là vì dư âm của chuyện sáng nay mà chỉ đơn giản2là tâm trạng vui vẻ, gặp ai cũng muốn tươi cười: “Thượng Thượng sao cứ chọc miếng trứng đó thế, nát hết rồi kìa, mau ăn đi.”
Hạ Thượng Thượng nhìn mẹ ai oán: “Con muốn uống sữa chua?”
“Thì uống đi.” Cô cuộn cho mình một cuốn rau một lần nhét hết vào trong miệng.
“Ông Tra bảo hôm nay không chuẩn bị.” Hạ Thượng Thượng ai oán nói.
Hạ Diệu Diệu nuốt xuống hết, nhanh chóng suy luận trong đầu, không chuẩn bị nghĩa là Hà Mộc An không ủng hộ việc con bé uống sữa chua, thế là cô cười với con: “Con có muốn ăn ít cháo không? Mẹ thấy ngon lắm.”
Hạ Thượng Thượng đẩy bát đũa đi, nhảy xuống khỏi ghế: “Con ăn no rồi, con đi học đây, tạm1biệt.”
“Bai bai.”
Hạ Diệu Diệu vừa ăn salad dinh dưỡng vừa nhìn Hà Mộc An: “Triển lãm đá quý lần này của Thiên Thành có thể giao cho bọn em làm được không?”
“Không được.” Hà Mộc An múc một bát canh, mắt không chớp lấy một cái.
Hạ Diệu Diệu hơi không vui, sắc mặt cũng không dễ nhìn: “Ai mà không có lần đầu tiên, hơn nữa bọn em cũng có không ít phi vụ thành công, ai mới đầu đã có kinh nghiệm chứ, phải tích lũy dần mới có được, chỉ mỗi bọn anh là giỏi, thật là...” Không ăn nữa, đói chết thì thôi!
“…”Hà Mộc An uống hết bát canh, vẻ mặt tự nhiên.
Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh, vội gặm thêm ít rau, uống hết cốc sữa1rồi đứng lên kéo theo tiếng kêu chói tai phát ra từ chiếc ghế: “Ăn no rồi, đi đây.”
“Anh đưa em đi.”
“Em không dám ngồi.”

Hạ Diệu Diệu không tức giận, anh nói không thể chắc chắn đã xem xét hết các yếu tố và phương diện, không được là không được, đây là việc công. Còn việc cô khó chịu với anh là vì sự nhỏ nhen giữa cô với anh sau khi bị anh từ chối thôi. Anh từ chối chắc chắn là do phương án của các cô không ổn, những việc như thế này không phải chỉ cần có sự chuẩn bị và cố gắng là sẽ được, người ta đã lăn lộn trong ngành này bao nhiêu năm không phải ngẫu nhiên mà đạt được thành công.
Hà1Mộc An cũng biết là cô không giận, thật ra anh thấy những chuyện như vậy chẳng có ý nghĩa gì, cô không có lập trường để tức giận, làm như vậy đúng là tự làm khó bản thân, thế mà cô cũng không sợ không có bậc thang để xuống?
“Thưa ngài, ngài có cần thêm một suất sáng nữa không?”
“Không cần đâu.” Hà Mộc An lau miệng, đứng lên chuẩn bị đi làm.
...
Phó Khánh Nhi thay đồng phục, xoay cổ để làm giảm sự nhức mỏi sau một chuyến du lịch ngắn ngày: “Buổi tối ai có nhiệm vụ bay thì mau tranh thủ nghỉ ngơi đi, còn ai không có thì đến phòng làm việc họp.”
“Rõ thưa chị Phó.”
Phó Khánh Nhi là người đẹp của Hoa Hàng, trải qua nhiều năm nỗ lực cùng tác phong chuẩn mực của mình, cô đến nơi nào thì đều được nơi đó nhiệt tình chào đón.
“Chị Phó lại đẹp lên rồi.”
“Chị Phó, vì chị không chọn em nên em không còn lưu luyến gì với cuộc sống này nữa, chị thương xót cho cái thân cô độc này, mời em ăn một bữa để an ủi tâm hồn bị tổn thương được không.”
“Chỉ có em là mồm mép, đi làm việc đi.”
Hạ Vũ thấy bọn họ cười đùa nên không muốn tiến lên, cậu không phải là người sẽ đùa kiểu đó.
Phó Khánh Nhi bước qua nhìn thấy cậu, thoải mái cười rồi lại tiếp tục đi về phía văn phòng của cô.
...
Khổng Đồng Đồng không thích luận điệu này của Hạ Diệu Diệu, cô cầm cốc nước cam nói với Diệu Diệu: “Người ta vẫn chưa kết hôn tại sao không thể cố gắng giành lấy? Cậu cũng biết rõ tính cách của Hạ Vũ, đúng là đứa bé này không biết thương xót con gái, nhưng chắc chắn sẽ thương yêu vợ mình, ai mà gả cho cậu ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, chúng ta có thể đảm bảo điều đó. Sao cậu dám khẳng định người đàn ông của cô gái kia đối với cô ấy tốt hơn so với Hạ Vũ? Đ́ng là cổ hủ!”
Hạ Diệu Diệu thấy con nhóc này đang ngụy biện: “Người ta tốt hay không không phải cậu nhận định là được.”
“Xí, tớ xin cậu đấy, vẫn chưa kết hôn tội gì mà không giành, nếu đã tự tin có thể cho đối phương hạnh phúc thì nên giành lấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.