*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổng Đồng Đồng nhìn anh ta mà chẳng hiểu ra sao.
“Em... em... em không biết hả?” Đào Thành Phong nghĩ có lẽ cô ấy vẫn chưa biết, hai tay mệt mỏi ôm đầu thừa nhận sự thất bại của mình: “Người phụ nữ Lộ Hi Ngọc kia cuỗm hết tiền nhà anh chạy mất rồi.”
“... Xin lỗi, nếu như anh không có việc gì khác thì tôi phải đi làm việc rồi.” Người truyền lời bảo có một người sắc mặt không tốt lắm tìm cô nên cô mới xuống. Nếu biết là anh ta thì cô sẽ không phí thời gian như vậy.
Đào Thành Phong không thể tin được mà ngẩng đầu: “Đồng Đồng...”
Khổng Đồng Đồng lạnh lùng nói: “Ngài Đào, chúng ta không quen thân đến mức gọi tên thân3mật. Về việc nhà anh tôi cũng rất tiếc nhưng mà ngài Đào này, tôi còn phải làm việc chỉ sợ không có thời gian...”
“Đồng Đồng, có... phải em chê anh phá sản rồi đúng không?” Đào Thành Phong vội vàng nhìn cô: “Không sao đâu, Đào gia có quan hệ, chỉ cần có vốn đầu tư thì công ty anh sẽ khôi phục lại rất nhanh. Em chính là Đào phu nhân, chỉ cần em cho Đào gia mượn chút tiền...”
Khổng Đồng Đồng nhìn anh ta như gặp quỷ: “Đào Thành Phong có phải anh hiểu lầm gì không? Chúng ta chỉ gặp mặt hai lần hơn nữa đều là anh không ngừng nói. Tôi thừa nhận ban đầu là tôi dùng thái độ xem trò cười nhìn anh nhưng sau2đó tôi đều trốn tránh, tôi không tin anh không phát hiện ra. Đào Thành Phong chúng ta không quen thân, tôi có bạn trai rồi nên anh đừng đến tìm tôi nữa. Lại còn nói cái gì mà Đào phu nhân, chẳng hiểu ra làm sao...”
Đào Thành Phong còn chưa kịp tỉnh táo lại đã thấy cô định đi, vội vàng nắm lấy góc áo của cô: “Đồng Đồng! Đồng Đồng, không phải đâu. Em thích anh mà, chúng ta...”
“Đã bảy tám năm rồi chúng ta không gặp, tôi cũng có bạn trai rồi, tôi không quan tâm đến cuộc sống của anh, anh có hạnh phúc hay không chẳng liên quan đến tôi. Còn có một câu tôi phải nhắc nhở anh, mặc dù trước đây tôi không thích Lộ1Hi Ngọc nhưng người đàn ông có vợ vẫn tìm cảm giác tồn tại trong mắt người phụ nữ khác thì Lộ Hi Ngọc phản bội anh cũng không quá kì lạ. Nếu như tôi là Lộ Hi Ngọc thì tôi cũng cuỗm tiền của anh chạy.” Nói xong cô dứt góc áo của mình ra quay người đi vào.
Đào Thành Phong ngây người nhìn tất cả, anh ta không thể nào tỉnh lại được từ trong lời nói của Khổng Đồng Đồng. Cô ấy cũng sẽ cuỗm tiền của Đào gia, cô ấy cũng sẽ... sao có thể? Không phải cô ấy thích mình à? Còn Lộ Hi Ngọc nữa, cô ta cũng thích mình, lại còn chen ngang lúc anh ta đã có bạn gái, cô ta nói cô ta1rất rất thích anh ta.
Kết quả thì sao?
Đây chính là thích trong miệng bọn họ hả? Hại nhà anh ta tán gia bại sản?
Đào Thành Phong đau khổ bụm mặt, sâu trong lòng không dám chấp nhận sự thất bại của mình, cũng không muốn chấp nhận. Có điểm nào anh ta có lỗi với Lộ Hi Ngọc chứ? Nhờ gia đình giúp cô ta tìm việc, mỗi tháng cho cô ta tiền sinh hoạt, ba mẹ anh ta cũng không đối xử tệ bạc với cô ta. Tất cả những gì cô ta có bây giờ đều là anh ta cho, cô ta còn có điểm gì không hài lòng nữa?
Đào Thành Phong vùi mặt vào giữa hai đầu gối, áp lực cuộc sống đè ép khiến anh ta cảm thấy1vô cùng mệt mỏi.
...
Chuyện của Đào gia giống như một làn khói mỏng, phạm vi làn khói bao quanh cũng có hạn, một vài người qua đường nghe phong thanh thì nói Đào gia đáng đời. Con trai Đào gia tự cho mình hơn người, chỗ nào cũng để lại nợ tình, vợ không chịu được nữa mới cướp tiền chạy mất, mất hết mặt mũi rồi.
Một vài cổ đông của Đào gia sỉ vả hành động cướp đoạt của phía nữ, chỉ trách cô ta lòng lang dạ sói. Đào gia không bạc đãi cô ta mà cô ta dám được voi đòi tiên, cuối cùng hủy cả Đào gia, người phụ nữ như vậy lấy về chỉ là mối nguy.
Con gái nuôi của Đào gia cũng rất hận Lộ Hi Ngọc, cô thừa nhận Đào Thành Phong làm như vậy không đúng nhưng đó là chuyện trong nhà, cô ta có thể li hôn hoặc yêu cầu bồi thường.
Nhưng Lộ Hi Ngọc lại đuổi tận giết tuyệt, cái gì mà báo thù người đàn ông bội bạc, cái gì mà bị tổn thương tình cảm, căn bản chỉ là lấy cớ để cướp đoạt, lừa gạt thôi. Bọn họ đã báo án để vụ án được xử lý theo trình tự pháp luật.
Đào Thành Phong lảo đảo về đến nhà, chút hi vọng cuối cùng không còn nữa, anh ta không dám nhìn bất cứ ai, cũng không còn xoắn xuýt như mấy hôm trước.
Cái nhà này bây giờ vì anh ta mà ba mẹ già rồi cũng không được an hưởng tuổi già. Anh ta từng tự nhận bản thân là người có tài năng thậm chí không có khả năng trấn hưng gia tộc nhưng bây giờ lại chẳng khác gì kẻ vô dụng, là một trò cười lớn.
Chị gái nuôi trước đây anh ta vẫn luôn coi thường đi qua, anh ta co rúm người lại.
Nếu như không phải nể mặt ba mẹ thì Đào Thành Băng căn bản không muốn để ý đến vị tổ tông này, cho dù là bây giờ thì giọng điệu cũng lạnh lùng: “Khoảng mười giờ bên công ty sẽ làm thủ tục công bố phá sản theo điều khoản của pháp luật. Ba quyết định bán một số bất động sản để bổ sung vào, cậu thu dọn đồ đạc rồi dọn sang chỗ tôi ở.”
Đào Thành Phong co người lại gật đầu.
Đào Thành Băng cũng không nhìn anh ta, mang theo đồ đạc ba mẹ đã thu dọn xong rời đi.
...
Khổng Đồng Đồng khịt mũi coi thường nói với Tân Xảo chuyện vừa rồi: “Anh ta lấy tự tin từ đâu mà cho rằng tớ vẫn còn thích anh ta? Tớ cũng là do uống say rồi mới...” Nói xong cô uống một ngụm nước lạnh để hạ hỏa: “Năm đó sao tớ lại thích anh ta chứ, tớ bị mù rồi chăng.” Đúng vậy: “... Không ngờ người phụ nữ Lộ Hi Ngọc kia ra tay lại ác như vậy...”
Trương Tân Xảo tán đồng gật đầu: “Người phụ nữ có thể cướp đồ từ trong tay người khác nếu không có “gan” và “kế hoạch vô liêm sỉ” thì sao có thể thành công, đây chính là tình yêu đích thực đó.”
Hạ Diệu Diệu nghe thấy điểm này thì dừng bút giống như có suy nghĩ: Đúng vậy, cướp đồ? Không phải ai cũng có sự tự tin và ưu thế như vậy, người bình thường đều không muốn “xen vào“.
Hạ Diệu Diệu thở dài lắc đầu tiếp tục vẽ bản thiết kế trong tay.