*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A, con gái bảo bối của mẹ lớn rồi à.”
“Con lớn rồi.” Hạ Thượng Thượng chu môi nhấn mạnh.
Hạ Diệu Diệu không vạch trần con gái, giọng điệu cũng không nghiêm khắc mà nhẹ nhàng giống như dỗ dành: “Ba mẹ đều rất yêu con, chỉ là cách thức khác nhau, ba con giống như Batman mặc áo đen nhìn thì đáng sợ nhưng khi có kẻ xấu xuất hiện thì sẽ đến giúp con đánh bại chúng.”
“?” Hạ Thượng Thượng ngẩng đầu nhìn mẹ: Mẹ tưởng con ngốc à? Nhưng cô bé vẫn tha thứ cho lời nói dỗ dành trẻ con kia, tiếp tục bám dính lấy cánh tay mẹ.
Hạ Diệu Diệu không dừng lại tiếp tục nói đến vui vẻ: “Ba của con rất đáng thương, vốn dĩ, ba giống như một người đàn ông3đẹp trai dịu dàng đáng yêu. Nhưng vì để có được sức mạnh bảo vệ chúng ta nên phải uống nước thuốc của ma vương, mọc ra răng nanh, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn, không có biểu cảm. Ba muốn cười cũng không cười được, muốn ôm con thì đau tay. Trời ơi, ba con đáng thương lắm, ba thấy con nhìn thấy ba là trốn ra xa sẽ rất đau lòng, con đừng tránh ba nữa.” Trẻ con thường dễ mềm lòng.
Hạ Thượng Thượng ngẩng đầu xoắn xuýt nhìn mẹ, đang ở bên lề giữa việc hiểu chuyện và không hiểu chuyện. Ở cái độ tuổi có thế giới quan của mình lại vẫn có thể tiếp nhận quan điểm của người khác thì cô bé cảm thấy lời của mẹ không đáng tin, nhưng...: “Thật2sao?”
“Ba con không cho mẹ nói, con cứ coi như không biết đi.”
Hạ Thượng Thượng nhìn thẳng vào mẹ, không ngừng suy nghĩ.
Hạ Diệu Diệu vỗ đầu con gái, trong lòng cười điên cuồng, cả ngày cứ bày ra cái dáng vẻ của người lớn nhưng chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Hạ Thượng Thượng đột nhiên nghiêm túc nói: “Sau khi uống nước thuốc của ma vương ba có ăn thịt chúng ta không?”
Tay Hạ Diệu Diệu run lên, que đan thiếu chút nữa thì đâm trúng con gái: “Đương nhiên là không rồi. Ba uống là vì yêu chúng ta, mục đích của ba là bảo vệ chúng ta.”
Hạ Thượng Thượng nhìn chằm chằm vào mẹ, thấy mẹ đang nghiêm túc nhìn mình liền lặng lẽ nằm nhoài lên chân mẹ nghịch ngợm1cuộn len ở bên cạnh.
Hạ Diệu Diệu thở phào, kinh ngạc vì tâm bệnh của con gái lại nặng như vậy, con gái cho rằng sẽ có lúc ba lựa chọn sẽ làm hại cô bé. Đúng là không thể chấp nhận được.
Hạ Diệu Diệu không biết con gái nghe lọt tai được bao nhiêu nhưng biết mức độ mềm lòng của con gái nhà mình: “Ha...” Hạ Diệu Diệu giơ tay cù con gái.
Hạ Thượng Thượng cười không ngừng, cố gắng tránh đi, lăn lộn trên giường, tiếng cười ha ha làm sự nghiêm túc vừa rồi biến mất...
Lúc Hạ Thượng Thượng ra khỏi phòng thì nhìn ba ruột bằng ánh mắt phức tạp, đi qua anh mà không hề trốn tránh, cô bé sợ rằng ba ruột cho rằng cô bé không thích ba nữa nên1đau lòng.
Hà Mộc An nhìn bóng lưng của Thượng Thượng thì cũng hiểu. Anh không nhịn được mà đưa ra phán đoán: Giúp anh nói chuyện chắc là không để ý chuyện trưa nay, chứng tỏ là không giận anh nữa rồi?
Nhưng rất nhiều sự thật đã chứng minh cô có thể vui vẻ với người khác nhưng chưa chắc sẽ bỏ hiềm nghi với anh.
Vì vậy Hà Mộc An tiếp tục đứng ở cửa, Tiểu Khả đưa sữa trước khi đi ngủ nhìn anh một cái rồi cúi đầu đi vào, rồi lại cúi đầu đi ra, vội vàng xuống dưới nhà...
Hạ Diệu Diệu đột nhiên mở cửa phòng: “Anh muốn đứng đến bao giờ? Mặc anh thì anh càng tự tin hơn phải không...” Nói rồi cô quay người vào phòng.
Hà Mộc An đuổi theo thuận1tiện đóng cửa phòng lại.
Hạ Diệu Diệu mặc áo ngủ, vừa thu dọn đồ của mình vừa buồn bực càu nhàu, trong lòng bực tức: “Em không biết phải nói anh thế nào nữa, hoặc là anh vào hoặc là anh đi phòng sách. Anh đứng ở cửa làm cái gì, để người khác thấy thì mặt mũi em để vào đâu? Trong lòng bọn họ sẽ nghĩ thế nào về em...”
Hà Mộc An không nói gì, chỉ lẳng lặng giúp cô thu dọn: Ai nói gì em?
“Đừng động vào đồ của em, em đã nói là anh đừng động vào rồi anh vẫn còn cầm.” Nói xong cô cướp lấy, cướp xong cũng không biết làm gì tiếp theo. Sau đó cô bị Hà Mộc An ôm vào lòng, ấn lên sofa.
Hạ Diệu Diệu giãy giụa hai lần nhưng không được nên nằm im trong lòng Hà Mộc An: “Có phải anh không có việc gì thì tìm việc gây sự không? Chuyện của nhà người khác anh cứ phải nói với em làm cái gì? Lại còn cãi lại em, bài ‘Ngày tháng Tư’ và ‘Trí tượng thụ’ có liên quan gì đến chúng ta, anh có nhất thiết phải cãi nhau với em không?”
“...”
Hạ Diệu Diệu vỗ ngực: “Lại còn gây sự với em cả ngày, phòng cũng không thèm vào. Sao nào? Đợi em mời anh vào hả? Là do anh tự nhiên chẳng hiểu ra làm sao mà bàn luận thơ văn với em, lại còn tự tức giận, em rất vô tội có hiểu không?
Hà Mộc An biết mình đúng là dở hơi rồi, lúc này đương nhiên sẽ không thừa nhận chút tâm tư của mình, nếu không nó sẽ trở thành lịch sử đen tối bị cô cười nguyên một năm: “Nói với em một chuyện, Hạ Vũ chắc là có người mình thích rồi.”