Đám Cưới Hào Môn

Chương 440: Tâm ý không tương thông vẫn có thể ở bên nhau (4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác lật báo của Hà Mộc An dừng lại một chút, hình như anh cũng không cho rằng đối phương là nữ. Theo suy luận của Diệu Diệu thì anh cũng nằm trong danh sách Diệu Diệu ghét bỏ. Nếu đã như vậy thì vẫn đừng nên để cô biết.
“Em nghe nói cô gái kia không đi làm nữa rồi, người ta có không quan tâm gì cả... có vô liêm sỉ đến mức nào cũng cần mặt mũi.” Cố Tích muốn giết chết cô gái đó cô không có ý kiến, nhưng em trai cô chẳng tổn thất cái gì lại còn khiến người ta bị thương thì đến làm cái gì?
Hơn nữa lại còn là một người đàn ông hai sáu hai bảy đang độ tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết đi mắng mỏ một3cô gái xinh đẹp tươi trẻ.
Hạ Vũ không phải gay? Thật sự không phải. Hạ Diệu Diệu chỉ nghĩ đến đã muốn hôn mê, cô sợ Hạ Vũ thật sự đưa Thúc Tùng Cảnh về nhà gọi cô là chị. Cô không kì thị, chỉ là không thích cuộc sống phóng túng của Thúc Tùng Cảnh. Người đến, người đi, quả thật... quả thật...: “Cái cậu Thúc Tùng Cảnh kia bao giờ kết hôn, nhà cậu ta không giục à?”
“Chuyện Thúc gia anh không biết.”
“Không phải bọn anh có hợp tác à?”
“Chỉ là lúc kí kết hợp đồng có gặp một lần, chuyện sau đó có bộ phận liên quan tiếp nhận, không cần anh tham gia.”
“Thúc gia không quản lý cậu ta? Thay bạn trai, bạn gái nhiều chúng ta có thể hiểu, nhưng cậu ta... Không2nói nữa, làm cho em ngày nào cũng giống như gà mẹ, hết lo cái này lại lo cái kia, chẳng có ước mơ cá nhân, cả ngày chỉ lo đống chuyện nhỏ. Hạ thấp phẩm cách của em...” Hạ Diệu Diệu bắt đầu không ngừng lẩm bẩm về chuyện phẩm cách.
Hạ Mộc An nghĩ kĩ lại xem cô có phẩm cách không? Nếu như những việc như quan tâm chiếc xe đạp của ba cô, lo lắng chuyện người khác kiếm được một trăm tệ cô chẳng kiếm được gì, hoặc là chồng nhà ai có người thứ ba với sự cạnh tranh không đáng nhắc đến về công việc của cô cũng tính thì cô quả thật có phẩm cách.
Hà Mộc An thoải mái đọc báo, thật sự không nghĩ ra vợ mình từng làm việc1gì có phẩm cách, trong mắt anh thì cô đang gây sự bừa để vui vẻ.
“Anh đang xem cái gì, tiền kiếm có bao giờ hết? Về nhà không nghỉ một chút.”
Hà Mộc An rất oan uổng, anh đang nghỉ ngơi đọc báo, trong hai người chúng ta thì chỉ có em vẫn đang làm việc thôi.
Hạ Diệu Diệu thản nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng nói cực kì dịu dàng, cao quý: “Em nói không đúng...”
Hà Mộc An nghĩ rồi gật đầu: “Đúng vậy.” Em nói gì cũng đúng, trong vòng năm phút đổi ba chủ đề, chẳng có cái nào nói đến nơi, ai đúng hơn em chứ.
“Anh qua đây xem em phối hợp thế này có được không?” Hạ Diệu Diệu hưng phấn giơ tác phẩm của mình lên, cô nhào qua để1Hà Mộc An xem thứ mà bản thân cảm thấy cực kì hài lòng.
Hà Mộc An nghe vậy đặt báo xuống rồi nghiêm túc nhìn. Mặc dù anh không coi trọng việc bồi dưỡng ánh mắt thẩm mỹ nhưng cũng biết một hai. Vợ anh bảo anh nhìn thì anh phải cẩn thận nhìn... nhưng có đẹp hay không...
Hạ Diệu Diệu buồn bực nhìn sang, anh nói đi? Vấn đề đơn giản như vậy anh còn muốn nghĩ đến bao giờ?
Hà Mộc An rất khó nói, so với dì Cao thì vợ anh chỉ là bậc nhập môn, cũng giống như việc nhìn thấy núi non nghìn trùng rồi lại hỏi anh nước con suối này có dồi dào không vậy: “Ừm... rất thoải mái...”
Hạ Diệu Diệu cười, ánh mắt nhìn về phía tác phẩm của mình, càng1nhìn càng hài lòng: “Điềm tĩnh vẫn không mất nét hoạt bát đúng không?”
Hà Mộc An mặt không đỏ tim không đập gật đầu: “Đúng.” Điềm tĩnh là điềm tĩnh, hoạt bát là hoạt bát, anh không thích những thứ không rõ ràng.
Hạ Diệu Diệu càng vui hơn: “Khi nào em làm cho anh một cái, anh mặc bên ngoài đảm bảo rất phong cách.”
Hà Mộc An nghe vậy lập tức tỏ ra thoải mái, giọng nói mang theo sự hài lòng khó phát giác: “Được.”
Hạ Diệu Diệu đứng dậy mang tác phẩm của mình lên lầu, lúc đi qua Hà Mộc An còn không quên vỗ đầu anh: “Nhớ giúp em hỏi thăm nếu không thì không có đồ thời thượng đâu. Trời ơi, tác phẩm của em đúng là đẹp mà...” Cô đắc ý lên lầu.
Hà Mộc An bỏ tờ báo ra muốn nói: Em không làm thì anh cũng chẳng cần phải mặc nữa.
...
Hoàng Vĩ Nghiệp buồn bực, ông ta đã gần sáu mươi rồi, vẫn rất uy nghiêm. Ông ta ngồi ở văn phòng cau mày cố gắng nhớ lại biểu hiện gần đây của Hạ Vũ. Rất tốt mà, có thể có việc gì không thuận lợi?
Nhưng mà ngài Hà cũng thật có lòng với cậu em vợ này, đến việc em vợ tâm trạng không tốt cũng muốn hỏi thăm xem vì sao.
Mặc dù ông không phải người thích nịnh nọt nhưng vẫn đặc biệt chăm sóc cậu em vợ nhà ngài Hà. Việc này chẳng phải nịnh bợ gì mà là giao tiếp bình thường, không sai là được, không ngờ rằng ngài ấy còn đích thân gọi điện hỏi thăm.
Ông ta thật sự không biết nên đành gọi cho Tổng giám đốc quản lý bên Hạ Vũ.
Phùng tổng cũng buồn bực, Hạ Vũ rất tốt mà. Nhưng ông không thể trả lời vậy, bên trên đã hỏi thì nhất định là Hạ Vũ ở nhà có chỗ nào không bình thường, cái này có khi không liên quan đến công việc.
Nhưng là đồng nghiệp làm việc với cậu một khoảng thời gian dài chắc có lẽ nhìn ra được chút gì đó, vì vậy ông sẽ giao cho bọn họ. Phùng tổng nói hai hôm sau cho câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.