*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một câu này đã kéo gần khoảng cách giữa họ.
Hạ Vũ càng ngại hơn, việc của cậu có thể người khác không biết nhưng chị Phó thì lại hiểu rõ, cậu không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách: “Hoàng tổng đi dự họp cuộc họp quan trọng, em đi thì còn ra thể thống gì nữa...”
“Nghe ý của cậu thì Hoàng tổng thật sự có ý cho cả cậu đi?” Phó Khánh Nhi cười càng vui vẻ hơn, Hoàng tổng là người có nguyên tắc như vậy mà liên tục phá lệ vì Hạ Vũ. Chắc là vì Hà phu nhân rất thánh thiện, thêm việc Hạ Vũ cũng thành thật chăm chỉ, ngài Hà cũng thích mới như vậy, rất tốt, thanh niên mà, tiền đồ rộng mở.
Hạ Vũ bị chị Phó cười đỏ cả mặt.
Phó Khánh Nhi biết da mặt cậu mỏng nên không trêu nữa,3đứa trẻ này có thể duy trì được tâm ý ban đầu khi thân phận đột nhiên thay đổi đã rất tốt rồi, khó trách nhiều cô gái ngưỡng mộ như vậy: “Vừa hay gặp được cậu, tôi vừa xuống máy bay chưa ăn cơm, Hạ điện hạ mời tôi ăn một bữa thế nào?”
“Chị Phó!”
“Được rồi, không trêu cậu nữa, thật sự chưa ăn cơm, cậu có mời không?”
Hạ Vũ xách hành lý giúp cô rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
Chị Phó có bạn trai rồi, nghe nói là cố vấn tài vụ của công ty nào đó, nhưng cậu biết chị Phó không phải người tùy tiện, công bố ra ngoài thì chắc là đối tượng kết hôn. Hai người quen nhau trong một chuyến bay, nhưng không phải là loại giống như mọi người từng suy nghĩ, là do bên nam mất một phần tài2liệu gì đó quan trọng, chị Phó làm việc rất cẩn thận, nắm vững khu vực làm việc của mình trong lòng bàn tay, lúc kiểm tra đã tìm thấy, hai người trở thành bạn bè.
Phó Khánh Nhi hơi mệt, Hạ Vũ bây giờ cũng không cần cô tiết kiệm tiền cho, vì vậy cô không cự tuyệt lời mời của Hạ Vũ, cả hai đến ăn ở nhà hàng lớn, không tầm thường này. Cô chọn một bàn toàn món ăn mình thích, thoải mái dựa vào ghế hưởng thụ tiết trời mùa Thu: “Bay liền bảy ngày, mệt chết mất.”
Hạ Vũ rót nước cho cô, lặng lẽ cười, vẫn giống trước đây không hay nói chuyện.
Phó Khánh Nhi cảm thấy rất thú vị nhưng lại cảm thấy đứa trẻ này không giỏi giao tiếp. Rót nước là xong, không giỏi miệng lưỡi, không giỏi khiến người khác1yêu thích, lại chỉ biết giận dữ.
Phó Khánh Nhi cảm thấy mình trước đây nhìn trúng cậu đúng là không thể tưởng tượng được. Chắc là do lúc đó điều kiện kinh tế của mình không tồi, dáng vẻ cũng được, mặc dù lớn hơn đối phương bốn tuổi nhưng cũng không cách bao nhiêu. Mặc dù cậu hơi cố chấp nhưng dễ nắm bắt, cũng không có tính trăng hoa, là một đối tượng tốt để kết hôn.
Bây giờ nhìn cậu hoàn toàn không hiểu phong tình, đầu gỗ như vậy chẳng trách công ty có nhiều cô gái thích như thế mà cậu cũng chẳng chấp nhận ai, chắc là không nghĩ theo chiều hướng đó.
Phó Khánh Nhi thích đàn ông thành thật không giở chiêu trò, nên bằng lòng dùng ánh mắt của người từng trải nhắc nhở cậu: “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, đã1đến lúc yêu đương rồi, không thích hợp thì đổi.”
Hạ Vũ khuấy cốc cà phê, cúi đầu: “Em vừa thích ứng với công việc, rất nhiều chuyện không hiểu, không muốn yêu đương sớm như vậy...”
Phó Khánh Nhi nghĩ lại cũng thấy đúng, đàn ông không giống phụ nữ, bọn họ không có thời gian mang thai tốt nhất, hơn nữa đàn ông có lòng phát triển sự nghiệp còn có thể được cộng điểm: “Cũng đúng... yêu đương sẽ phân tâm...”
“Chị thì sao, bao giờ kết hôn?” Hạ Vũ mở một túi sữa đổ vào cốc của Phó Khánh Nhi, che giấu tâm trạng của mình.
Phó Khánh Nhi thấy vậy thì cười, ai nói thanh niên này thì không tỉ mỉ, thi thoảng cậu cũng biết chăm sóc người khác: “Xem đi, mặc dù chị cậu muốn lấy nhưng việc này cũng không thể nào do bên nữ1nói ra.” Thật ra cô ấy không quan tâm việc này ai nói trước, nhưng trước mặt cậu em vẫn phải làm bộ làm tịch.
Hạ Vũ cho cô một nụ cười không để tâm, rồi lại vô thức khuấy cốc cà phê trước mặt. Chị Phó hình như rất hạnh phúc, bạn trai cũng tốt, cậu muốn làm gì đó nhưng lương tâm lại không cho phép.
Hơn nữa vì sao chị Phó phải từ bỏ người đàn ông thành thục ổn trọng hơn để lựa chọn cậu.
Đồ ăn được mang lên, Phó Khánh Nhi cũng không khách sáo, đói rồi nên ăn rất nhanh.
Hạ Vũ gắp cá hấp ở bên cạnh, lật qua lật lại, đâm chọc không ngừng, không tập trung cho lắm.
Phó Khánh Nhi lớn hơn Hạ Vũ mấy tuổi tất nhiên là nhạy cảm hơn: “Sao thế? Có tâm sự?”
Hạ Vũ nghe vậy lập tức gắp miếng cá sắp bị chọc nát lên nuốt xuống: “Không... không có...”
Phó Khánh Nhi cười dịu dàng: “Cậu đấy... nhiều tâm sự, một nửa tâm tính của chị cậu cũng không học được...”
Hạ Vũ không phục lẩm bẩm: “Em học chị ấy làm gì...” Cậu cũng không phải phụ nữ.