*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
...
Hà Mộc An vốn đã quên nội dung tối qua Diệu Diệu cãi nhau với anh, nhưng anh lại đào lại từ trong kí ức, nên dặn dò Tiểu Trần: “Cậu xử lý đi.”
“Rõ, thưa ngài.” Trần Chất cung kính tiễn ngài Hà nhà mình vào phòng làm việc sau đó đứng dậy. Cậu là thư kí đời sống của ngài Hà, cơ bản là không phụ trách việc của công ty. Bình thường khi ngài Hà vào khu vực làm việc cũng có nghĩa là cậu đã giao ngài Hà cho một trăm thư kí công việc, có thể tan làm rồi.
Thư kí Trần bởi vì việc nhà nên lúc đó xin nghỉ hai hôm, bây giờ đi làm bề ngoài thì rất bình3thường nhưng lại mang theo cảm xúc cá nhân, đặc biệt là đối với những người phụ nữ không an phận gần như là có định kiến với họ.
Cuộc sống bình thường thì không sống cứ suốt ngày phải đi dụ dỗ người này người kia càng đáng ghét hơn. Xử lý! Xử lý thế nào? Đương nhiên phải xử lý sạch sẽ gọn gàng.
Không phải cô ta cảm thấy mình rất được à? Cả ngày gây phiền phức cho nhà này nhà kia, chỉ sợ nhà người ta yêu thương nhau đến già. Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lại tự cho là đúng, coi nó là tình yêu đích thực thì đều không2phải thứ gì tốt lành.
Cái cô Hạ kia, nhỏ tuổi mà đã nhiều ý đồ như vậy chẳng phải thứ gì tốt, kết hôn cũng sẽ làm hại người khác.
Thư kí Trần nghĩ như vậy cũng không đúng, có khi người ta kết hôn rồi lại biết được hôn nhân không dễ dàng nên bảo vệ cuộc hôn nhân của mình. Hoặc là người ta nghĩ thoáng hơn có thể bảo vệ lợi ích của con cái mình thì sao?
Trần Chất mặc kệ những thứ này, cậu gọi cho Bái Hồ mượn người chạy luôn đến chỗ ở của bạn Hạ.
Hạ Tiểu Thược nhìn người đến, đôi mắt vốn đã khóc đến sưng mọng cẩn trọng nhìn mấy người cao to bên ngoài. Cô ta1là cô gái có ý thức phòng vệ rất cao lại còn sống một mình, sau khi hỏi nhiều lần chắc chắn là người kiểm tra đồng hồ nước mới mở cửa, ai biết được.
Trần Chất không đợi cô ta mở cửa đã đá cửa ra, sau khi ập vào mới đóng cửa lại.
Hạ Tiểu Thược bị dọa, lập tức đi tìm điện thoại.
Nhưng điện thoại của cô ta đã bị người khác thu lại.
Hạ Tiểu Thược định xông ra ngoài cửa sổ nhưng đã có người nhanh hơn giữ cô ta lại. Không đợi cô ta kịp kêu lên đã bịt mồm cô ta lại.
Hạ Tiểu Thược vô cùng sợ hãi, bất giác dùng sức đấm đá, nhưng khoảng cách về thể chất khiến1tất cả hành động của cô ta đều trở thành công cốc. Hạ Tiểu Thược sợ hãi mở to mắt, đồng tử dãn rộng, đối mặt với một đám đàn ông hung ác cô ta cực kì sợ hãi, không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Mỹ nhân khóc vẫn là mỹ nhân.
Đáng tiếc đám người đi vào không phải đám trộm cắp mấy trăm tệ ngoài đường, không phải là bang phái một tháng kiếm được bảy tám nghìn là ăn uống một trận. Bọn họ thuộc công ty bảo an dưới trướng Tập đoàn Giang Khách, tính kỉ luật rất cao, chẳng có ai có ý định xấu với cô gái. Huống hồ lúc bọn họ hưởng thụ làm gì có mỹ1nhân nào chưa từng chơi thử, bắt nạt một cô gái như vậy không có hứng thú.
Trần Chất cười lạnh, học được mấy phần dáng vẻ của ngài Hà nhà mình, lạnh nhạt nói: “Khóc cái gì, không phải thích đàn ông à? Tôi mang đến cho cô rồi, cô đỡ phải ra ngoài tìm.”
Hạ Tiểu Thược sợ hãi dùng sức lắc đầu, sợ đám người này làm gì với cô ta.
Trần Chất cảm thấy buồn cười: “Lúc cô ra tay với người khác sao lại bất đắc dĩ vậy chứ, bây giờ đến lượt mình lại không được rồi? Nếu như cô thoải mái nằm xuống mặc anh em chúng tôi chơi đùa, tôi sẽ kính cô là người phụ nữ trong ngoài như một, dám làm dám chịu, thậm chí là có thể làm đại sự. Không chừng còn giúp cô giới thiệu với ngài Hà rằng cô có thể kiểm soát một phương, bây giờ xem ra...”
Ha...
Hạ Tiểu Thược có điên mới là người như vậy, đám người này muốn làm gì? Bọn họ muốn làm cái gì? Cô ta có chết cũng sẽ không đồng ý với bọn họ. Hạ Tiểu Thược càng ra sức vùng vẫy, mặt đỏ lựng, mắt trợn lớn, hình tượng mỹ nhân gì đó đều mấy hết. Cô ta không muốn, không muốn!
Trần Chất cười lạnh: “Không tính là người tốt, xấu không xấu triệt để, cô cũng chỉ là một cục phân của con chuột thôi, bắt nạt anh nông dân mãi mới được ăn một bữa thịt, có mất mặt không?”
Hạ Tiểu Thược sợ hãi nhìn người đến: Cô ta không phải loại người đó, cô ta không phải. Rõ ràng cô ta rất giỏi, rõ ràng...
Trần Chất nhìn ra sự không can tâm của cô ta, chân thành lắc đầu với cô ta: “Cô không phải, luận về dung mạo thì cô không bằng Liễu Phất Y, luận về tâm cơ thì không bằng nữ Tổng Giám đốc Như Nhật Trung Thiên. Cô nói xem cô có phải là một cục phân của con chuột không? Cho dù có lấy loại phụ nữ như cô thì cũng không biết cô có thể làm gì, cô xem, có mấy người đàn ông như vậy đã bị dọa thành thế này rồi, cô tưởng là cô có giá trị bao nhiêu mà đáng để người ta nhớ mong?”
Giọng điệu của Trần Chất đầy châm biếm.
Hạ Tiểu Thược co rúm lại, nhục nhã gì đó đều vứt sang một bên, cô ta muốn ra ngoài, muốn ra ngoài.
Trần Chất thấy cô ta cũng chưa đến mức vô lại, không biết liêm sỉ, chỉ có chút như vậy mà cũng dám nói mình là “thanh niên tốt”, “tâm cơ thâm trầm”, “co được duỗi được”, “nhẫn nhục được”: “Ngài Hà không thích người khiến người khác ghét xuất hiện xung quanh phu nhân của mình, cô cảm thấy cô có phải là người khiến người khác ghét bỏ không?”
Hạ Tiểu Thược run người, càng ra sức vùng vẫy hơn...
“Được rồi cô sống cũng không dễ dàng gì. Như vậy đi, tôi lập cho cô một bảng biểu thời gian làm người lại... Cô yên tâm, chúng ta là người văn minh, tất cả điều khoản đều là vì giúp nhân dân có cuộc sống tốt hơn...” Trần Chất vênh váo vứt tài liệu trong tay xuống, bên trên có liệt kê rất cụ thể tất cả công việc đòi hỏi thể lực mà mỗi ngày cô ta phải làm. Ngoài thời gian đi học và sáu tiếng nghỉ ngơi mỗi ngày, thời gian còn lại cô ta đều phải làm việc đến tối tăm mặt mũi.
“Quên mất không nhắc nhở cô, một tiếng trước tôi đã mua lại khoản nợ của cô rồi, vì vậy phần công việc sắp xếp ‘hợp lý’ này, trong trường hợp nào cũng rất có lý... Không phục thì là do cô không đúng, thiếu nợ lại còn ảnh hưởng đến chữ tín, không ai tuyển cô nữa?... Cô không tin... cô không tin thì thử xem... xem người thiếu nợ tôi, ai dám thuê...” Trần Chất cười nhẹ.
Hạ Tiểu Thược sợ hãi lắc đầu, nếu làm những công việc này thì nhan sắc, làm da của cô ta làm gì còn nữa, cô ta...
Trần Chất chân thành nhìn cô ta: “Không muốn...”
Hạ Tiểu Thược sợ quá lắc đầu không dám.
Trần Chất hài lòng gật đầu: “Vậy là đúng rồi, biết sai rồi sửa là việc tốt. Sau này ra ngoài tìm một người phụ hợp sống yên bình tốt hơn rất nhiều. À đúng rồi, nếu không dạy được cách làm người cho cô thì là chúng tôi thua.