*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn mấy ngày hôm nay anh có việc hay không đều gọi điện, áp lực anh phải chịu còn nhiều hơn cô nhiều. Người là do anh đưa đi, nếu thật sự xả ra chuyện thì trong lòng anh sẽ vô cùng áy náy với Thượng Thượng. Cô không thể chỉ hưởng thụ điều tốt của con gái, còn tất cả những điều không tốt đều đẩy cho An An.
Trái tim của Hạ Diệu Diệu rất mạnh mẽ, cô có thể hưởng thụ thành công của con gái khi cô bé hơn người thì cũng có thể chịu đựng được sự đau lòng cùng lo lắng mà con gái mang lại.
“Em chưa gặp ai biết tính toán như vậy.” Hạ Diệu Diệu tức giận cắn một miếng táo, cằn nhằn Hà Mộc An đang cuộn cần câu ở bên cạnh một trận.
Hà Mộc An vội3vàng buông cần câu xuống, giúp cô tách mấy miếng hoa quả ra.
“Anh nói xem con gái thời nay có gì không tốt, cuộc sống an ổn thì không sống suốt ngày chỉ suy nghĩ lung tung. Có thời gian suy nghĩ lung tung sao không cố gắng làm gì đó?”
Hà Mộc An nghi hoặc, thấy không đúng, cô không nói chuyện của Thượng Thượng! Nhưng mà cũng có thể cô đang nói bóng nói gió, không phải anh cũng lợi dụng Cao Trạm Vân để lừa cô sao?
Hạ Diệu Diệu chẳng có sức mà tính toán với chút tâm tư đó của Hà Mộc An. Cô chẳng ăn thịt anh, ngày ngày giả vờ “hiền thục” để lộ sự “hiểm ác” của cô sao: “Hôm nay em gặp một cô gái...” Cô dùng cảm xúc của mình để kể lại chuyện này: “Thật sự2mở rộng tầm mắt, người nhờ người khác được thăng thiên như chúng em cũng có người đuổi theo, không sợ bị đạp xuống à?”
“...”
“Anh nói xem có phải cô ta có bệnh không? Vòng đường vòng như vậy, tưởng chúng ta đều là kẻ ngốc à? Nếu như Hạ Vũ theo cô ta thì em coi như không có đứa em trai này.”
“...”
“Mắt của Tiểu Ngư mọc trên lưng à? Cái gì thối tha đều mang về nhà. Tham lam như vậy không sợ bị nghẹn chết hả? Lại còn thêm một người, coi Hạ gia bọn em không còn người nữa à?”
“...”
Hà Mộc An yên tâm mắc cần câu cá của mình, cũng không nói lý với cô.
“Bọn họ nghĩ bọn em không biết gì đúng không? Tùy tiện làm dáng mấy cái là có thể nắm lấy được sao?”
“...” Quả thật là1như vậy, vì vậy thế giới này là thế giới ưu ái cho phụ nữ, chỉ cần dùng khuôn mặt thì sẽ không sợ lạnh chết hay đói chết. Nói từ góc độ sinh học thì có cái gì đáng oán giận? Chỉ từng thấy hổ đực già yếu bị đuổi ra khỏi nhóm hổ cái, chưa từng thấy giống cái không thể sinh con bị đuổi ra khỏi bầy.
“Sao cô ta lại còn có mặt mũi làm vậy chứ. Nghèo quá hóa ác, nhưng cô ta đã nghèo đến mức như vậy rồi sao? Nghe nói Cố Tích viện trợ cho cô ta không ít, cô ta lấy số tiền đó để dùng tiền sinh tiền à?”
Hà Mộc An loay hoay cái dây cước, dùng tiền sinh tiền thì làm sao: “...” Nếu như em nói như vậy thì chúng ta trước phải bàn1về khái niệm một bộ phận giàu lên. Dùng cái khái niệm này làm tiền đề thì một nửa thu nhập của em đến từ bần nông và trung nông. Nhưng bao nhiêu năm nay em có cho không? Không có. Nói là do mình lao động đạt được cũng không được, bởi vì tính chất quốc gia của chúng ta đã quyết định không thể có tầng lớp thì không thể tồn tại nghèo hèn phú quý. Nếu đã tồn tại thì tất cả đều hợp lý.
Hà Mộc An cũng không ngốc, nói những điều này với Diệu Diệu thì cô ấy sẽ điên lên rồi cào anh mất. Với một người vợ theo chủ nghĩa cá nhân lãng mạn, bạn không thể chờ mong cô ấy nhìn ra cái gì. Cả ngày đều loanh quanh, bất bình vì mấy chuyện nam nữ, tức1giận thay cho chuyện vợ chồng người ta ngoại tình, có cái thời gian đó thì ngủ thêm một chút không phải tốt hơn sao?
Hạ Diệu Diệu thấy Hà Mộc An lắp xong cần câu có ý định câu cá, thì tức giận: “Anh có nghe thấy em nói gì không?”
“Ừm, con gái bây giờ thật chẳng biết điều gì cả, không bằng chúng ta hồi đó.” Hà Mộc An móc mồi câu nói rất thuận miệng.
Sự tức giận trong lòng Hạ Diệu Diệu đã giảm đi một chút: “Em thật sự không thích việc không làm mà hưởng, làm gì đó thì cô ta chết đói chắc.”
Hà Mộc An không thích loại phụ nữ cả ngày dông dài, chỉ yêu cầu người khác không yêu cầu mình. Vì vậy cơ bản anh cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt của Diệu Diệu, cả ngày coi mấy chuyện lung tung đó như chuyện để làm, lại còn chủ nghĩa cá nhân. Cũng chỉ mình Diệu Diệu thôi, còn người khác thì anh lười nghe.