Đám Cưới Hào Môn

Chương 428: Vạch trần (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tiểu Thược cắn răng. Nhìn cái dáng vẻ của Hạ Tiểu Ngư là biết cô không hề nghĩ theo hướng đó, làm không tốt còn khiến cô nhớ ra những điều tốt của chị gái cô.
Hạ Tiểu Thược không thể không tươi cười khen ngược với lòng: “Chị ấy thật tốt, chị có người chị như vậy đúng là quá hạnh phúc.”
Hạ Tiểu Ngư đắc ý, trước mặt chị cô, cô giống như cháu nhưng ra ngoài cô chính là tiểu công chúa của Hạ gia: “Đúng vậy, chị chị còn tốt hơn cả mẹ chị.”
Hạ Tiểu Thược cười chua chát, cô ta không dám nói nữa, chỉ sợ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
...
Hạ Diệu Diệu không đến muộn mà ngược lại còn3đến sớm.
Cố Tích đến, thấy mình lại để lớp trưởng Hạ đợi thì cảm thấy ngại ngùng.
Hạ Diệu Diệu chẳng cảm thấy đây là việc gì quan trọng: “Tớ có việc ở gần đây nên đến sớm.” Sau đó chỉ hận sắt không thành thép chỉnh đốn lại em trai không thành tài một chút, quả thực là muốn tức chết cô mà: “Cậu nói xem đây là chuyện gì? Cô gái đó có xấu như mẫu dạ xoa thì nó cũng nên phong độ một chút. Đàn ông hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, chưa kết hôn còn không biết tránh hiềm nghi. Cậu nói xem nửa đêm nó vứt con gái như hoa như ngọc nhà người ta giữa đường, lần này không xảy2ra chuyện nhưng nếu xảy ra chuyện thì sao?”
Hạ Diệu Diệu càng tức hơn, đầu óc của em trai cô có vấn đề à? Mặc dù cô gái kia không được ngay thẳng nhưng ít nhất người ta cũng là mỹ nữ. Đàn ông chắc phải có chút cảm giác với mỹ nữ chứ? Em trai cô thì hay rồi, vung tay liền đi.
Bây giờ Hạ Diệu Diệu sợ sau này Hạ Vũ sẽ đưa một người đàn ông về cho cô nhìn.
Cố Tích cảm thấy chắc không có khả năng, mặc dù người bên cạnh cũng chơi đùa lung tung nhưng lúc nên làm gì thì vẫn rất đáng tin: “Không thể nào chứ.”
“Sao lại không thể nào, cậu không biết cô gái đó xinh đẹp1thế nào đâu...” Hạ Diệu Diệu khen vẻ đẹp của Hạ Tiểu Thược hết lời, không hề khoa trương.
Cố Tích nghe ra mặc dù lớp trưởng Hạ thật sự lo lắng cho em trai nhưng trong lời nói không thiếu sự khẳng định khi em trai không suy nghĩ lung tung. Người thân đều như vậy, vừa mắng vừa tự hào. Cô ấy đã làm mẹ rồi nên hiểu, nhưng mà...
Cố Tích không biết có phải mình quá mẫn cảm hay không, nhưng cô cảm thấy cô gái mà lớp trưởng Hạ hình dung rất quen thuộc. Những tính từ đó hình như cô cũng muốn dùng để miêu tả một cô gái, mặc dù cô gái đó cuối cùng khiến cô rất thất vọng.
“Sao thế? Mặt1cậu sao vậy?”
Cố Tích không yên tâm nên hỏi: “Cô gái đó tên là gì?”
“Hạ Tiểu Thược, cùng họ với tớ, quan hệ với Tiểu Ngư cũng rất tốt.”
Cố Tích mở to mắt, cảm thấy người nào đó đúng là âm hồn bất tán. Ở chỗ cô gây sự xong rồi, dù sao cũng là một đống phân chó, chuyện có đi đến đâu cũng chẳng sao. Bây giờ thì tốt rồi lại dám chạy đến Hạ gia, cô ta muốn gì, may mà Hạ Vũ không thèm quan tâm cô ta.
Cố Tích đột nhiên cảm thấy Hạ Vũ đúng là một đứa trẻ tốt, không bị con hồ li tinh kia hút mất hồn. Chẳng may câu được Hạ Vũ, Hạ Vũ lại không phải cô1ta không lấy thì lớp trưởng Hạ đúng là gánh đủ.
“Sao... vậy...”
“Tớ nói cho cậu biết...” Cố Tích không sợ mất mặt, nói hết chuyện giữa nhà bọn họ với Hạ Tiểu Thược ra: “Không phải tớ khen nhưng thật sự là một cô gái xinh đẹp có thủ đoạn. Cô ta lấy được không ít thứ tốt từ chỗ Khang Thự Nghiệp, vậy mà vẫn còn ở cái khu ổ chuột đó. Ha, có bản lĩnh.”
“....” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc, lại còn có chuyện này?
“Chỗ cô ta làm việc rất tốt, tiền dạy thêm cũng không ít. Tiền tớ cho càng nhiều hơn, đừng nói đến tiền Khang Thự Nghiệp cho. Sao vậy? Đổi đến làm việc chỗ em gái cậu à? Chỗ em gái cậu có gì tốt mà khiến cô ta vứt bỏ công việc nhàn hạ tiền công rất nhiều chạy đến đó?” Trong lời nói của Cố Tích không chỗ nào không trào phúng.
Hạ Diệu Diệu không phải kẻ ngốc: “Nhằm vào nhà tớ.”
Cố Tích tức giận, cô mượn việc lần trước để gặp lớp trưởng Hạ, không ngờ lại nói đến thứ buồn nôn này: “Cậu mau xử lý, Hạ Vũ còn trẻ chưa trải đời nhiều.” Ý là Hạ Vũ trở nên giàu có, chiêu trò của phụ nữ cậu lại chưa từng gặp bao giờ. Đến lúc đó dính vào rồi, tên đầu gỗ Hạ Vũ lại động lòng thì không phải là tức chết Hạ Diệu Diệu sao.
Hạ Diệu Diệu nhìn ra cô ta không tốt nhưng không ngờ lại xấu xa như vậy. Cô không ăn cơm với Cố Tích nữa mà đi tìm Hạ Vũ.
Cố Tích vội vàng tiễn, thấy rất bất bình với Hạ Tiểu Thược. Việc của Khang Thự Nghiệp, cô lười tính toán, vẫn tiếp tục trợ cấp, bình thường cũng quan tâm. Nếu cô ta đồng ý lên giường, cô cũng không quản được. Không ngờ bây giờ cô ta lại còn vô liêm sỉ đến mức đánh chủ ý với Hạ gia, miếu của Khang gia quá nhỏ không dung được cô ta đúng không?
Cố Tích lập tức cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý cắt hết nguồn viện trợ của Hạ Tiểu Thược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.