Đám Cưới Hào Môn

Chương 416: Cuộc sống thường ngày




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà Mộc An bận hơn Hạ Diệu Diệu rất nhiều. Không nơi nào là an toàn tuyệt đối. Anh nói là để con tự do nhưng ngày nào cũng chú ý đến tình trạng của con hai mươi tư giờ. Nếu nói một câu khó nghe thì chính là Thượng Thượng không phải đứa trẻ do anh nuôi lớn nên lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, anh sẽ không thể nào chấp nhận được.
Còn nếu Thượng Thượng là đứa trẻ đang trong bụng Diệu Diệu, có khi ba bốn tiếng anh cũng không nhớ ra phải hỏi thăm nó.
Lịch trình lần này, Thượng Thượng chỉ ở lại chỗ Cao Trạm Vân ba ngày, sau đó cô bé sẽ bay đến vùng giáp ranh có quân chính phủ đóng để tự mình thể nghiệm chiến tranh ở cự li gần.
Hà Mộc An cũng không phải đùa, người bảo vệ Thượng Thượng3là một người thuộc nhóm bản địa, có khả năng chặn vạn người, năng lực tác chiến cá nhân ở trên mặt đất cũng không ai sánh bằng. Sự sắc bén này chỉ có được khi tự mình trải qua bao nhiêu năm trong chiến tranh.
Áp lực của Hà Mộc An phải chịu lớn hơn Diệu Diệu rất nhiều, ít nhất cô cảm thấy con đang ở khu vực an toàn nên chỉ lo lắng chút thôi.
Hà Mộc An cũng không có thời gian để ý đến Đào gia, cho dù có thời gian thì anh cũng không phải người có thù tất báo. Còn về chút xung đột của Diệu Diệu với người ta, anh không phải người sẽ vì Diệu Diệu mất một sợi tóc mà nhào đến, bởi vì quả thực là Diệu Diệu rụng rất nhiều tóc.
...
Lời mời đến chung vui khi nhà Tiền Quân được con2trai cũng làm phân tán bớt nỗi lo của Hạ Diệu Diệu. Nhưng bởi vì cô có thai nên không thể đi đường dài, chỉ có thể nhìn video Tiền Quân gửi lên trên phần mềm liên lạc.
Đó là một tên nhóc khỏe mạnh, những cái khác thì không nhìn ra. Đám Khổng Đồng Đồng đi tham gia tiệc đầy tháng của bé.
Hà Mộc An là người bận rộn nên không đi.
Cả nhà Tiền Quân hơi tiếc nuối nhưng suy cho cùng, đứa trẻ vẫn là đứa cháu nội đầu tiên của Tiền gia đời này nên vẫn nhận được rất nhiều yêu thương.
Ai cũng có thể đoán được đứa trẻ Diệu Diệu đang mang là con trai, nên tiếc không thể sinh ra được một bé gái cùng tuổi. Còn về con trai cùng tuổi làm bạn với cậu chủ nhỏ Hà gia trong tương lai, vậy... chính là người1si nói chuyện viển vông... Hà Mộc An có bạn cùng tuổi không? Không hề, bạn bè của anh đều là cấp ông nội.
Nếu để con trai dính líu đến cậu chủ nhỏ, hậu quả tốt nhất chính là con trai sẽ không có thời gian để ý đến bạn nữa, còn tệ nhất chính là đả kích nghiêm trọng lòng tự tôn của con. Suy cho cùng chẳng có gì tốt đẹp.
Bạn bè xã giao của Hà Mộc An đều là những người đã có tuổi vì vậy nhu cầu về mặt nào đó không lộ liễu như đám thanh niên. Lúc ra ngoài ngồi cho dù có phụ nữ ngồi cạnh thì phần lớn cũng chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ.
Đây không phải là do bọn họ không thích việc đó, chỉ là đợi một cách ẩn ý hơn, phong độ, lịch sự hơn, đợi phía nữ ra1hiệu.
Lần họp mặt thương nghiệp trên du thuyền này cũng vậy, không thiếu những cô nàng sexy, diêm dúa, ngây thơ.
Không đồng ý cũng không ai bức ép, nhưng con người đều có tâm lý theo số đông. Huống hồ người đến đây có xấu đến thế nào thì cũng có khí chất, nên có rất nhiều người khiến các cô bé động lòng. Dùng vốn liếng không hao tổn để đổi lấy một tình yêu có điều kiện, ai cũng có thể tính được điều xảy ra trong đó.
Lần này đến Hà Mộc An mang theo hai hạng mục, vẫn làm việc với ekip của của mình. Những người còn lại thì có người nói về chuyện làm ăn, có người nói về phụ nữ, có người nói về mở rộng thị trường. Tóm lại, đến cuối cùng mọi người có “chơi” một chút thì cũng chẳng phải chuyện mất1đạo đức hay ác độc gì cả.
Hà Mộc An cũng không hề cho rằng bạn hợp tác làm như vậy là nhân phẩm không tốt, ngược lại những người này khi giao dịch sẽ càng lí trí hơn.
Lúc bàn những hạng mục này, bên cạnh Hà Mộc An cũng có một cô đi theo, lúc đánh bóng thì đưa gậy. Không phải đối phương đi theo bạn thì nhất định sẽ có mưu đồ gì. Nghề nghiệp không phân biệt nam nữ, cái thay đổi là thời gian và những con người có tâm tư.
Hà Mộc An thường không quan tâm mấy điều này, nhân phẩm quá thấp, anh không chơi. Huống hồ vì chuyện của con gái, anh lại càng không có tâm trạng.
Cô gái đi theo ngài Hà rất biết quy tắc, được phục vụ một vị giám đốc nhìn thuận mắt đã rất tốt rồi, nên cũng không nghĩ quá nhiều.
Huống hồ tôn chỉ của bọn họ là khiến khách hàng hài lòng, cô gái rất hiểu chuyện, sự có mặt của cô gái giúp giảm bớt mùi khói thuốc súng trong cuộc đàm phán. Nếu như có thể hi sinh sắc đẹp của mình để đối phương trêu đùa mấy câu để làm dịu hoặc làm sôi nổi không khí thì công việc của cô sẽ hoàn thành xuất sắc, ngài Hà sẽ cho một khoản tiền bo không nhỏ.
“Cảm giác mà Mộc An mang lại sau khi cưới vợ không giống trước kia rồi, nhìn xem bây giờ dễ nói chuyện hơn trước. Vừa rồi tôi còn tưởng cậu sẽ vứt tài liệu lại rồi đi luôn chứ, haha.” Lục lão gia trước nay đều là người nhanh mồm nhanh miệng, ông thuận tay đánh một cái, còn bóng bay về hướng nào ông không quan tâm, ông chỉ hưởng thụ cái cảm giác khi vung gậy thôi.
Tuổi tác lớn rồi nên các vị có mặt ở đây chỉ là vận động chút thôi, cũng chẳng có tinh thần mà cạnh tranh. Quy tắc là bọn họ đặt ra, ví dụ như ai đánh được xa hơn.
Hà Mộc An chẳng ừ hử gì cả, những cuộc đàm phán thế này anh thường không có sự nhẫn nại cho lắm, nhưng trong cuộc đàm phán nhận được tin tức của con gái nên có thể ngồi tiếp được.
“Tiểu Hà à, hạng mục khai phá nguồn năng lượng mới tiến hành thế nào rồi?”
Hà Mộc An đánh một gậy: “Cứ vậy thôi, trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả gì.”
...
Ở nơi không xa, cô gái tướng mạo dịu dàng xấu hổ đứng ở đó, sợ bị trừ điểm không dám tiến lên nhặt bóng. Đôi mắt to tròn nhìn mọi người, trù tính vì sự an toàn của bản thân.
Cô ta cũng không còn cách nào khác, vừa rồi lúc đi lấy nước cô ta phát hiện đám người đó cố ý đánh bóng về phía khu A. Khu A đều là những người lên kế hoạch cho hoạt động thương nghiệp lần này, chắc chắn không đơn giản như lời những vị tổng giám đốc có bề ngoài thận trọng này nói.
Tiểu Thược vì sự an toàn của bản thân, không muốn vướng vào thị phi, nên chỉ có thể giả vờ ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.