*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An bất động, nhìn sắc mặt không thay đổi của Lộ Hi Ngọc: “Như vậy là bạn học Lộ muốn tôi ra tay rồi.”
Lộ Hi Ngọc như nghe được một chuyện cười lố bịch, nhưng tính cô ta vốn cẩn thận sợ đối phương có thể làm gì thật, Hà Mộc An hồi còn đi học không phải người không có mục tiêu, không nên vì chuyện này mà rước thêm phiền phức không đáng có.
Lộ Hi Ngọc không ngốc, cô ta có khả năng phân tích, nếu không năm xưa làm sao có thể khiến Khổng Đồng Đồng không thể trở tay như thế, một người cẩn trọng quá mức như cô ta hiện tại sẽ không chủ quan mà đánh giá thấp đối thủ, lỡ như đạp trúng ổ kiến lửa thì được không bằng mất.
Tính toán3mọi việc xong, cô ta hừ lạnh một cái, đón lấy đồ mà ông chủ đưa lên, kiêu căng rời đi. Chờ khi cô quay về tìm hiểu rõ Hà Mộc An làm cái gì, cô sẽ để cho bọn họ đẹp mặt!
Hạ Diệu Diệu đau lòng lắm: “Anh nói với cô ta làm gì, thế là cho cô ta mặt mũi rồi.” Ôi trời, miệng chồng cô bị dính bùn đất rồi, cái loại như cô ta mà phải dùng đến cái miệng cao quý này, cô xót chồng cô lắm, một người cao quý sáng ngời như anh mà phải vấy bùn.
“Cứ để anh.” Hà Mộc An nói bằng giọng điệu không thân thiện gì cho cam, cô thì có lý lắm, Hà Mộc An nhấc chân bước đi.
Những người xung quanh thấy người trong cuộc tản đi rồi1họ cũng không còn hứng thú xem nữa cũng giải tán luôn.
Hạ Diệu Diệu vội đuổi theo anh: “Em không phải có ý đó, em sợ anh chịu thiệt mà thôi, An An nhà chúng ta là người có phong độ, phí lời với cô ta là hạ thấp thân phận của anh rồi.”
Hà Mộc An hừ lạnh không tiếp lời cô.
“Được rồi, không giận nữa nhé, cảm ơn vì đã giúp em.” Hạ Diệu Diệu kéo tay áo anh lại, nhìn anh lấy lòng, thể hiện lòng biết ơn với sự yêu thương của anh.
Hà Mộc An thấy vậy thì có bao nhiêu tức giận cũng tan hết, kiên nhẫn nói: “Em với cô ta đâu có gì để nói, tự nhiên lại thành ngang hàng với cô ta.”
“Tại em không có việc gì để làm.” Hạ Diệu Diệu lầm9bầm kể tội anh: “Cũng chẳng có người quen của anh ở đây, coi như nói để luyện mồm giết thời gian thôi, em không để ý đâu.”
Hà Mộc An hừ lạnh: “Cách giết thời gian của em cũng thật là đặc biệt.”
Cô không cho rằng đây là lời khen dành cho cô nên vội kéo tay lấy lòng: “Lần sau sẽ không thế nữa, còn nữa, em tuyệt đối sẽ không mở miệng trước mặt người quen của anh đâu, em không quan tâm đến sĩ diện của mình nhưng của anh thì khác, ông xã của em ưu tú như vậy, chuyện làm ảnh hưởng đến danh dự của anh, em sẽ không bao giờ làm, thật đấy...”
Hà Mộc An mừng thầm trong bụng, tự nhiên anh lại thấy khó xử quá.
“Thôi mà, đừng giận nữa, đừng chỉ3vì mt người ngoài mà lạnh nhạt với bà xã đang mang bầu…”
“...”
...
Hạ Diệu Diệu đột ngột ngẩng đầu lên: “Anh có định đối phó với nhà họ Đào không?”
Hà Mộc An đang chăm chú ngắm nghía chuỗi hạt bằng gỗ ở một sạp hàng trên phố, không muốn để ý đến cô.
Cô thấy có một sự lúng túng nhẹ ở đây, thật ra ban đầu chỉ là cãi nhau trên phố, tùy tiện phát tiết và nổi giận với người khác mà không cần chịu trách nhiệm, khi mà cãi không thắng người ta thì hi vọng người ta gặp xui xẻo rồi chết, không chết thì cũng phá sản, đây thật sự là một việc khá nặng nề.
Chỉ cần là một người có lương tâm bình thường đều sẽ thấy như vậy là quá đáng. Nói cho cùng thì3cô và Lộ Hi Ngọc cũng chỉ là hai người không vừa mắt nhau gặp nhau trên đường, nói vài lời khó nghe với nhau mà thôi.
Chỉ vì vậy mà bắt đối phương phải trả giá thê thảm thì thật không phải đạo. Trong đời người, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không vừa ý, có người nói xấu sau lưng bạn, có người nói ngay trước mặt, chẳng lẽ đều phải bắt họ trả giá?
Chẳng dễ dàng như vậy đâu.
Cho dù họ có năng lực đó, có thời gian báo thù thì sao không đi làm việc gì khác tốt hơn, không nên chỉ vì vợ phải chịu một chút ấm ức mà khiến đối phương sống không bằng chết để chứng minh điều gì đó.
Cô thấy Hà Mộc An nhà cô không phải là loại người như vậy, xét cho cùng cũng chỉ là vài lời nói khó nghe thôi.
Nhưng... nghe giọng điệu lạnh lùng mà anh nói với Lộ Hi Ngọc khi nãy, hình như anh cũng không ngại để cô ta gặp xui xẻo một chút…
“Ài, em đang nói chuyện với anh đấy?”
Người trong gian hàng cũng không ít, Hà Mộc An nghiêm túc nghiên cứu chiếc vòng gỗ.
Tuy ngứa mắt Lộ Hi Ngọc, hơn nữa Đồng Đồng là bạn cô, nhưng cô cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt những người không phải là bạn mình, đó là chuyện riêng giữa Đồng Đồng và Lộ Hi Ngọc.
Không phải cô không lo lắng cho bạn bè mà là tội của Đào Thành Phong và Lộ Hi Ngọc không phải là tội chết, Hà Mộc An, anh hiểu chứ!
Hà Mộc An khá hài lòng với chiếc vòng này, tuy rằng không phải làm bằng gỗ quý hiếm nhưng đặc biệt ở chỗ nó là một khúc gỗ hoàn chỉnh: “Chiếc này đi, thanh toán.”
Hạ Diệu Diệu móc ra 100 tệ, lại móc ra tiếp, lật từ trong ra ngoài, ối, hết tiền rồi? “Ông chủ ơi, ông bán rẻ chút có được không.”
Ông chủ chỉ lên đỉnh đầu: “Có rất nhiều phương thức thanh toán, chọn một loại đi.” Không nhất thiết phải trả bằng tiền mặt đâu.
Hạ Diệu Diệu lườm ông ta một cái, lôi điện thoại ra ấn, vừa mở khóa màn hình vừa lầu bầu: “Đại ca à, anh thật là vui tính, còn bày ra nhiều phương thức thanh toán như vậy, anh chưa từng nghĩ đến chuyện thẻ ngân hàng của chúng tôi hết tiền sao...”
Ông chủ nhìn sang người đàn ông đi bên cạnh cô, trong con phố với lưu lượng người qua lại cực lớn này, lần đầu tiên ông nhìn thấy một người đàn ông biết làm dáng như vậy, ăn mặc như thế này mà mua của ông có mỗi chiếc vòng, thế mà cô gái này lại còn mặc cả?
Mặc cả cũng được nhưng mà bị một người trong ngoài bất nhất mặc cả ông cảm thấy hơi bị tổn thương, vốn dĩ ông cảm thấy người đàn ông này rất được, kết quả anh ta lại thể hiện như thế, chắc thiên hạ này không còn ai là phú ông nữa.
“Một trăm rưỡi nhé, đâu có ai bán tận hai trăm đâu, ông nhìn này ví điện tử của tôi bị tôi tiêu đến sắp phát khóc rồi...” Vừa nói cô vừa cười híp mắt đưa điện thoại cho ông chủ xem: “Đại ca, bớt chút nhé.”
“Hai trăm không…”
Hà Mộc An lấy ra tờ một trăm lại giật lấy tờ một trăm trong tay cô đặt trước mặt ông chủ xong rồi lạnh mặt bỏ đi, anh nhìn cô dùng sức hút của phái nữ tỏ vẻ trước mặt người khác rất ngứa mắt, dứt khoát trả tiền rồi bỏ đi còn hơn.
Hạ Diệu Diệu không vui, giậm chân muốn đòi lại năm mươi tệ, nhưng mà bánh bao đánh chó sao còn lấy lại được, ông chủ sớm đã cất tiền đi rồi, còn có dáng vẻ ai mà cướp thì người đó không xong nữa.
Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn ông ta, tôi xem ông kiếm được hơn năm mươi đồng liệu có thành phú ông số một hay không, phải trả nhiều thêm năm mươi tệ làm cô tức hộc cả máu. Cô vội vàng đuổi theo Hà Mộc An: “Anh làm gì vậy, cái vòng này đâu đáng hai trăm tệ, một trăm rưỡi không chịu bán thì một trăm tám chắc chắn có thể mua được.”
“...”
“Tinh thần đàm phán đi đâu mất rồi, tự nhiên mất cho người ta tiền một bát mì.”
“...”
“Hơn nữa đi dạo phố đi bộ là để tìm cảm giác chặt chém mặc cả, anh như thế chẳng thú vị gì hết, đại ca, người ta cũng lúng túng lắm chứ, nói không chừng ông ta muốn trả lại anh năm mươi đồng nhưng lại ngại.”
“...”
“Anh có nghe thấy em nói không.” Chẳng vui tí nào.
Em cũng không nhìn lại xem, sức hấp dẫn của em có đáng năm mươi đồng không.
“Hà Mộc An anh đang thầm mắng em đúng không?”
“Lúc nãy em nói về việc đối phó với nhà họ Đào?”
Hạ Diệu Diệu bình tĩnh lại, tỏ ra mâu thuẫn: “Không phải em muốn đối phó với nhà họ Đào, chỉ vì mấy câu nói mà đối đầu với người ta rất không đáng!”
“...” Hà Mộc An chậm rãi đi về phía trước, tay mân mê chiếc vòng mới mua.
Hạ Diệu Diệu vội bước theo: “Anh thấy có phải không?”
“...” Mùi gỗ đào không đậm lắm, chắc không phải là cây lâu năm, cảm giác cũng rất bình thường.
“Em không phải là người tốt tính muốn giả làm thánh mẫu, việc nào ra việc đó, anh thấy sao?” Hạ Diệu Diệu để ý kĩ biểu cảm của anh, chỉ sợ anh nói một là một hai là hai, thật sự sẽ làm như lời đã nói.