*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Quan Dật Thái lập tức ngậm miệng, cúi đầu xuống không dám bật lại
Nhưng trong lòng rất không vui, cô ta cũng biết nếu như ngài Hà đúng như cô ta nói thì bọn họ cũng không làm được gì, bởi vì tất cả đều là của ngài ấy, ngài ấy muốn cho ai thì cho.
Hà phu nhân còn ở Mẫn Hàng thì người chịu thiệt sẽ là cô ta, từng lần từng lần cộng lại không phải là một con số nhỏ, sau này cô ta phải làm thế nào đây, thật bất công!
Hà phu nhân chính là biển hiệu của Mẫn Hàng, cô ta muốn gì thì sẽ có cái đó, đâu ai dám đi ngược lại với cô ta
Cộng hưởng tài nguyên, nói thì nói vậy nhưng thực tế có phải vậy không, bây giờ cô ta chỉ còn nước chọn những thứ mà người3ta để thừa lại, giờ đã như vậy rồi, sau này chắc chắn sẽ càng đen đủi hơn nữa
Thượng Quan Dật Thái cứ vẫn cúi đầu như cũ, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy khó chịu.
Cao Nhã Mỹ dùng ánh mắt cao quý nhàn nhã nhìn cô ta, người trẻ ấy à, trước đây Thượng Quan Dật Thái chính là học trò mà bà đắc ý nhất, học rất nhanh tay nghề lại khéo, tua rua mà cô ta kết đều rất đẹp và có linh tính, đáng tiếc về sau tâm tư không đặt vào đây nữa, nhưng điều này cũng không át đi được sự yêu thích mà bà dành cho cô ta trước đây
Nhưng Hà phu nhân chính là Hà phu nhân, thân phận bày ra đó, tất cả quyền lực đều nằm trong tay cô ấy, những người này còn quá trẻ, chưa hiểu hết1mọi chuyện, chuyện này nếu không phải là người có bản lĩnh thì đừng nên dây vào: “Chuyện làm ăn ta không hiểu nhiều..
nhưng chắc chắn nó không bị quan như con tưởng tượng, con ưu tú như vậy nhất định có thể làm tốt hơn nữa.” Cao Nhã Mỹ đích thân rót một ly trà đẩy qua.
Bà ta hiện tại khá khó xử, bà ta đã từng tìm đến Hạ lão phu nhân để nói chuyện, lại thêm chuyện của cháu trai nữa, nếu bà ta không xoay chuyển địa vị của mình trong lòng ngài Hà thì chính bản thân cũng không biết có thể tiếp tục
lại đây được nữa không, nên sao có thể không cẩn trọng cho được: “Đừng nên chuyện gì cũng phải tranh cao thấp mới được, suy nghĩ thấu đáo một chút, thấy phiên nhiên là được rồi.” “Con cũng biết vậy,8nhưng con không thể nuốt nổi cục tức này!”
“Có gì mà không nuốt nổi, ban đầu tiềm lực của con cũng đâu phải rất tốt.” Cao Nhã Mỹ xoay ống nước lại, trong ống nước làm bằng trúc xanh là dòng nước suối trong mát đang chảy: “Lúc ấy con đã đè ép Mẫn Hàng như thế nào, thể nhưng hiện giờ nó vẫn tồn tại đấy thôi
Giờ chỉ đổi ngược lại, con cũng phải cho Mẫn Hàng thấy được con sẽ đứng vững, có những nguồn tài nguyên đó hay không thì các con vẫn có thể làm tốt hơn Mẫn Hàng, hãy để cho Phi Diệu nhìn thấy thực lực của mình.” Đây mới là điều con nên làm.
Thượng Quan Dật Thái muốn nói chắc chắn sẽ như vậy, bọn họ sao có thể thua được, thế nhưng từng cuộc từng cuộc điện thoại gọi đến khiến9cô ta vừa thấp thỏm vừa bức bối, không phải là cô ta không thể cạnh tranh công bằng: “Nhưng tất cả mọi người đều chê cười con, giờ phải làm sao đây?” Cao Nhã Mỹ không nói gì thêm, bà thích cô học trò này, nhưng nó đã rời xa bà khá nhiều năm rồi, không đủ để khiến bà nói lời tạm biệt với chim chóc núi non ở đây.
Thượng Quan Dật Thái đáng thương nhìn sư phụ, tài nguyên sẵn có mà không dùng đúng thì đúng là ngốc, đây là điều mà sư phụ đã nói: “Sư phụ, người giúp con nói một câu với Phó tổng Khoa, xem có thể để ông ấy ghi hình kỳ sau trước không, giờ thời gian đang gấp gáp lắm rồi, bọn con không biết đi đâu để tìm người thay thế, sư phụ...”
Cao Nhã Mỹ bỏ ấm7trà xuống, những lá trà đang nở ra trong nước như những bông hoa
Người trẻ bây giờ ấy à, đều quá hấp tấp, muốn có kết quả nhưng lại không biết suy tính cẩn thận, cái gì nên làm cái gì không nên làm, làm đến mức độ nào đó là cả một nghệ thuật: “Nếu ngài ấy quay về, ta sẽ giúp con hỏi xem thế nào.”
Thượng Quan Dật Thái mừng rỡ hỏi lại: “Thật chứ? Sư phụ là tốt nhất, sư phụ, hôm nay con cũng không có việc gì, con ở lại đây giúp người thêu nhé, lâu lắm không làm rồi.” “Ta cũng lâu lắm không giám sát con rồi, hôm nay phải kiểm tra xem tay nghề của con ra sao mới được.”
Hạ Diệu Diệu và Hà Mộc An cùng đạp xe từ trên núi xuống, ở giữa chiếc xe còn có một nghệ ngồi nho nhỏ, Thượng Thượng nhỏ bé đang ngồi ở trong đó.
Thượng Thượng duỗi hai tay ra, lớn tiếng hét lên, tiếng hét va vào núi rồi vọng lại, vang vọng khắp một vùng.
Thượng Thượng phấn khích ngửa mặt lên tiếp tục ra sức hét
Hạ Diệu Diệu mỉm cười nhìn cô bé, chốc chốc lại bày trò đúng là một thay nó, nghe nó hát sai nhạc mà đau cả đầu: “Con ngồi chắc nhé, sắp cua rồi.”
“Mẹ vạn tuế!” Gió núi thổi tới làm bay những sợi tóc của Thượng Thượng khiến Hạ Diệu Diệu phải nheo cả mắt lại...
Đã rất lâu Cao Nhã Mỹ không đến chính viện rồi, chủ yếu là để tránh những hiểm nguy không cần thiết, từ sau khi phu nhân xử lý vụ vườn hồng ai mà không làm như vậy chứ, nên bà làm vậy cũng không tính là mất mặt
“Dì Cao, sao dì lại tới đây? Ngài Hà và phu nhân vừa ăn sáng xong, dì muốn tìm quản gia Tra hay quản gia Mễ?” Cao Nhã Mỹ cười đáp lại: “Đều không phải, mọi người cứ làm việc đi, tôi có thêu cho phu nhân một bộ đồ ngủ nên mang sang cho phu nhân, người khác mang tới tôi không yên tâm.” Dì Cảnh bất chợt hiểu ra: “Tay nghề của dì Cao đáng giá ngàn vàng, người dưới chân tay hậu đậu không cẩn thận, tôi hiểu tôi hiểu, dì chờ chút tôi lên coi xem phu nhân có rảnh hay không?” Đôi chân thon thả nhưng đã có chút dấu hiệu tuổi tác của bà ta vẫn hiên ngang đứng giữa phòng khách, bà ta không hề thấy hụt hẫng, nếu như là một tháng trước có lẽ bà ta sẽ giống như những người bị trách phạt thầm than vãn vài câu trong lòng, nhưng hiện giờ bà ta vẫn chưa sẵn sàng để nói tạm biệt nơi này.
Dì Cảnh đi xuống rất nhanh, nụ cười nhiệt tình trên gương mặt vẫn không hề suy giảm: “Phu nhân cho gọi dì lên.” Nói xong, khi giơ tay ra dìu bà, bà ta còn thấp giọng nói: “Ông chủ đang ở trong phòng sách, giờ này đi vào là vừa hay.”
“Cảm ơn, tôi nhớ rồi.”
Dì Cảnh cười hào sảng, Cao Nhã Mỹ là một nghệ nhân chân chính, chưa nói đến mũ phượng hồng bào mà chỉ cần một chiếc khăn tay thôi là đã tuyệt vời lắm rồi, có điều bà ta khá là bảo thủ, những thứ mà làm riêng cho ông chủ luôn chỉ có một cái duy nhất.
Hạ Diệu Diệu thật sự không phân biệt được chiếc áo T-shirt ba mươi tệ với một trăm rưỡi tệ có gì khác nhau.
Nhưng hiện tại, cầm trong tay chiếc áo ngủ mà dì Cao vừa đưa tới, trên tấm áo được thêu tầng tầng lớp lớp hoa tươi vừa tinh tế vừa sinh động, nhìn biết ngay là đồ xịn: “Phiền bà quá, còn đích thân mang tới đây, Mộc An nói gần đây chân bà không được tốt lắm nên đang phải điều dưỡng, sao dám phiền bà chứ, nếu để anh ấy biết được lại nói tôi cho mà xem.”
Cao Nhã Mỹ cười không thể tươi hơn được nữa, không gì có thể vui hơn khi nghe được câu nói này, phu nhân chịu nói ra lời khen này đồng nghĩa với cô ấy đã tha thứ cho bà ta, bà ta cảm thấy rất vui vẻ: “Đâu có, tôi chỉ là một bà già, may mà ngài Hà không chê, phu nhân thích là vui lắm rồi.”
Hạ Diệu Diệu cười, đối với cô mà nói, cô không hề có thành kiến đối với bà ấy, bà ấy cũng chỉ là lo nghĩ cho gia đình của mình, muốn tốt cho Trạm Vân mà thôi, tuy rằng cách bà ấy làm không đúng với ý của Trạm Vân nhưng lo lắng như thế không có gì sai cả, cô không cần phải kỳ kèo với người đã từng này tuổi.
Cao Nhã Mỹ là người có qua có lại, bà ta mỉm cười hiền hậu nhìn phu nhân: “Phu nhân đúng là tốt bụng, nghe tổng quản Hà nói phu nhân đã từng thực tập ở Hồng Đại, tôi muốn nói cho phu nhân biết một bí mật nhưng phu nhân ngàn vạn lần đừng nói ra là tôi nói nhé.” Hạ Diệu Diệu phối hợp nhướng mày lên? Cao Nhã Mỹ lại cười, nụ cười toát lên khí chất của phụ nữ thời dân quốc: “Ngài Hà vô cùng quan tâm đến Hồng Đại, mỗi năm đều phải kiểm tra danh sách cất nhắc của Phi Duyệt, mà phúc lợi dành cho Phi Duyệt mỗi năm một cao cứ như sợ ai đó phải chịu ấm ức.
Trước đây chúng tôi cứ nghĩ Hồng Đại quá may mắn, nói ngài Hà chăm lo cho nó như chăm con ruột cũng không quá, cho đến khi tôi gặp phu nhân rồi mới hiểu ra, hóa ra phu nhân đã từng làm trong Hồng Đại, có lẽ ngài ấy muốn mau chóng được nhìn thấy phu nhân nên mới vậy.”
Cao Nhã Mỹ vừa nói vừa giữ chiếc áo ngủ trong tay, trong nháy mắt trăm hoa đua nở, bướm ong lũ lượt kéo đến, tầng tầng lớp lớp như hoa như mộng đều được thêu tay trên tấm lụa mỏng manh, gần như không thể nhận ra tất cả được gắn kết với nhau trên tấm lụa đó
Hạ Diệu Diệu vô cùng chấn động trước tay nghề của nghệ nhân lão làng này
Cao Nhã Mỹ so vòng eo của Hạ Diệu Diệu: “Nói một chuyện vui vẻ nhé, ngài Hà có một gian bếp nhỏ không cho phép bất cứ người nào bước vào, tôi đã từng nghe quản gia Mục nói, gian bếp nhỏ đó giống hệt như gian bếp ngài ấy từng sống khi còn học đại học, cứ mỗi khi tâm trạng không tốt là ngài ấy lại vào trong đó hầm canh gà, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết trình độ nấu tiến bộ đến đâu...”