*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu vừa uống trà vừa xem tài liệu trên bàn, để những chuyện nhỏ nhặt ở nhà sang một bên, chăm chú làm công việc của mình
Trợ lí mở cửa phòng ra: “Giám đốc Hạ, lễ tân nói Giám đốc Lâu lên rồi ạ.” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên: “Tôi có hẹn với cô ấy à?”
Trợ lí nhắc nhở cô: “Đó là Giám đốc Lâu? Tập đoàn Lâu Thị?” Có hẹn không thì quan trọng sao? Người ta chịu đến văn phòng nhỏ này của bọn họ là đã nhún nhường lắm rồi.
Hạ Diệu Diệu ồ lên một tiếng: “Tôi đến phòng tiếp khách gặp cô ấy.” Nếu không phải vì quan hệ giữa nhà họ Hà và Lâu Thị, thì cô sẽ rất thích vị Giám đốc Lâu gần gũi này, cô ta không chỉ xinh đẹp, mà còn đem lại cảm3giác rất dễ gần cho người khác, thông thường những người ở tầng lớp trên, muốn tạo cho người ta cảm giác dễ gần để dễ dàng kéo gần khoảng cách.
Hạ Diệu Diệu có cảm tình với Lâu Hữu Dạ, nhưng cứ nghĩ đến điều đó chỉ là vì đợi chờ một điều gì đó từ Hà Mộc An, tư tưởng vẫn chưa bị nhà họ Hà đồng hoá của Hạ Diệu Diệu bỗng có chút kì quái
“Xin chào, Giám đốc Lâu, Giám đốc Phạm của chúng tôi hôm nay có việc ra ngoài, để cô phải mất công rồi, thật là xin lỗi quá.”
Lâu Hữu Dạ mỉm cười, dịu dàng trầm lắng, xinh đẹp hơn nhiều so với vẻ dịu dàng mềm mỏng của Trương Tấn Xảo: “Đâu có, là do tôi đã đến quá đường đột rồi, vừa rồi đi qua đây, nhớ ra1biên tập Trường có nói văn phòng của các cô đây, nên qua đây làm phiên Giám đốc Hạ rồi.”
Hạ Diệu Diệu khách khí nói: “Giám đốc Lâu có thể đến đây là vinh hạnh cho tôi, sao có thể nói là làm phiền được, hay là để trợ lí của Giám đốc Phạm đưa cô đi thăm quan, không phải tôi khước từ, mà là tôi cũng vừa đến, không hiểu nhiều thứ như những người bên cạnh sư phụ, nếu như Giám đốc Lâu không phiền, hay là...”
Lâu Hữu Dạ nghe vậy thì nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười có chút khổ sở, đáng thương, tự ti khi bị cuộc sống giày vò quá lâu.
Nụ cười ấy đẹp đến mức khiến Hạ Diệu Diệu nổi hết cả da gà
“Hà phu nhân không nghĩ giống tôi chút nào.” Lâu Hữu Dạ nói thẳng6vào vấn đề
Hạ Diệu Diệu nghe vậy, nụ cười bỗng trở nên gượng gạo hơn
Ngoài công việc, cô không thấy bọn họ có gì để nói
Nếu chẳng may phải nói đến, thì cũng không còn là quan hệ ngang hàng ngang về
Thế nên Hạ Diệu Diệu không cười nữa, cô chưa bao giờ dùng đến sức mạnh của ba chữ “Hà phu nhân”, nhưng không có nghĩa rằng cô không biết nên để vị trí của nó ở đâu: “Để cô thất vọng rồi.” Lâu Hữu Dạ cúi đầu xuống, để lộ cần cổ dài trắng muốt: “Không, Hà phu nhân rất tốt, ngài Hà rất có mắt nhìn người.” Lâu Hữu Dạ bỗng hạ thấp giọng: “Hà phu nhân có lẽ đã biết đến quan hệ của nhà họ Lâu và nhà họ Hà, có phải có chút khinh thường tôi không?”
“...” Hạ Diệu Diệu4không nói gì, bây giờ cô không còn là thực tập sinh cần phải làm vừa lòng tất cả mọi người.
Lâu Hữu Dạ ngẩng đầu lên, mặc dù ở vị trí thấp hèn như vậy, cũng không giấu nổi vẻ đẹp tuyệt vời của cô ta
Cô ta cũng không muốn vội vàng như vậy, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô muốn đến văn phòng của bọn họ, nhưng lần nào cũng bị Phạm Tiểu sắp xếp gặp ở ngoài, cơ bản không gặp được với Hạ Diệu Diệu
Nhà họ Lâu rất nhiều người có thể đợi được đến sự phát triển tự nhiên như đương nhiên ấy”, nhưng cô đã không đợi được nữa rồi, cô đã ba mươi hai tuổi rồi, qua cái tuổi sinh đẻ tốt nhất, không thể tiếp tục đợi thêm được nữa, hơn nữa, cô cũng không hi3vọng để ngài Hà nhìn thấy trạng thái tinh thần của mình khi đã bắt đầu lão hoá.
Cô muốn ngài Hà mãi nhớ đến cô ở cái tuổi hai mươi, nghĩ về cô, ít ra giống như nghĩ về một bình hoa xinh đẹp
Cô đến bất ngờ như vậy, lại nói thẳng dụng ý của mình, đã không tốt lắm, nhưng cô không chậm trễ, dù điều này sẽ phá hỏng quan hệ của bọn họ, nhưng cô không phải là Hà phu nhân, cô không có thời gian đánh cược: “Hà phu nhân, với quan niệm hôn nhân hiện nay, chắc cô sẽ cười vào những lời nói sau đây của tôi.” Nhưng nếu như có thể ở bên cạnh ngài Hà, thì cô có thể vứt bỏ hết những thứ thể diện ấy.
“...” Hạ Diệu Diệu vẫn không nói gì
Lâu Hữu Dạ mỉm cười khổ sở, nhưng rất chân thành, cô ta rất tôn trọng Hà phu nhân, sự tôn trọng ấy xuất phát từ tận đáy lòng
Trước đây, cô từng nghĩ mình cũng có thể lên ngồi ở đó, dịu dàng ân cần nâng niu anh, thể hiện những gì tốt đẹp nhất của mình trước mặt anh, nhưng cuối cùng cũng vì quá trẻ, vì đôi khi quá sốt sắng nóng lòng, nên đã không thể làm trọn vẹn
Lâu Hữu Dạ cảm thấy mình rất nực cười, nghĩ đến những thứ đó có tác dụng gì, bây giờ đối với cô ta, mọi thứ đều đã khác, đến nay, người ngồi ở vị trí Hà phu nhân không phải là cô ta, cô ta buộc phải hạ thấp mình
Chẳng gì không cam tâm tình nguyện, chỉ cần bây giờ cô vẫn còn có thứ để Hà phu nhân lợi dụng được, nhà cô muốn tiếp tục gặp ngài Hà, cảm nhận sức mạnh của anh, người đàn ông đó xứng đáng để cô đặt lòng kiêu hãnh sang một bên, thoả hiệp với vị phu nhân đang ngồi trước mặt, cô ta nói: “Hai mươi tuổi, tôi đã theo ngài ấy...”
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới tối sầm lại, theo ngài ấy? Theo ngài ấy? Cô nói với tôi những thứ này làm gì?
“Ngài ấy đối xử với tôi, tôi cũng không biết có được gọi là tốt không...” Lẩu Hữu Dạ nói những điều này là đang đầu hàng, nói hết những chuyện rất riêng tư, để Hà phu nhận biết rõ về mình, cô không cảm thấy những điều này có gì cả, thậm chí không cảm thấy sẽ ảnh hưởng gì đến Hạ Diệu Diệu.
Bởi vì với một người có địa vị như ngài Hà, anh đã bị đẩy lên địa vị đó từ quá sớm, bọn họ sẽ trở thành những người bị chọn lựa, điều đó rất bình thường.
Vị Hà phu nhân này cho dù có dễ thoả mãn đến đâu, có ngây thơ đến đâu, cũng nên biết những điều này, chẳng có gì là không thể nói ra được.
Lâu Hữu Dạ bỗng nhiên càng cảm thấy e thẹn hơn: “Bọn họ đều nói tôi là người phụ nữ theo ngài ấy lâu nhất, nhưng bọn họ đều đã hiểu lầm rồi, mới đầu đúng là ngài ấy cho tôi vào phòng suốt mấy hôm liền..
sau đó, tôi cũng không cảm nhận được gì cả, ngài ấy chỉ lạnh lùng như vậy, nếu bắt buộc phải nói ra nguyên nhân tại sao tôi có thể theo ngài ấy lâu như vậy, thì có lẽ là vì tôi có thể yên lặng.
Tôi không có tình tiếp cận với ngài ấy vào những lúc ngài ấy không cần đến, cũng không cảm thấy vẻ đẹp của mình có thể khiến ngài ấy để mắt đến, bởi vì từ nhỏ cậu tôi đã nói với tôi rằng, ngài Hà không phải là bất cứ người đàn ông nào tôi đã gặp trước đó, đừng quá đề cao bản thân.”
Vẻ mặt của Lâu Hữu Dạ trông càng tội nghiệp hơn: “Ông ta cũng không phải là cậu ruột của tôi, là họ hàng xa, là một người bề trên khác thấy tôi xinh đẹp, nuôi dưỡng tôi để làm hài lòng ngài ấy, ngài ấy rất tốt, người đàn ông như vậy, có cô gái nào mà không thích, tôi cũng thích, thế nên tôi cam tâm tình nguyện.” Hạ Diệu Diệu muốn rời đi, cô ẩm đầu rồi mới ngồi đây nghe cô ta kể chuyện của cô ta với chồng mình.
Nhưng Lâu Hữu dạ có sức mạnh ấy, sức mạnh của sự mềm mỏng, chân thành, dường như có thể dung hoà mọi hiềm khích, khiến đối phương không đành lòng làm tổn thương cô ta, điều này không phải là giả tạo, mà là sự mài giũa của cuộc sống, là trải nghiệm giàu nghèo, là sự mẫn cảm từ quá sớm, đã đem lại sự gần gũi này.
“Có lẽ phu nhân sẽ cảm thấy tôi tham lam nóng vội, không nên xuất hiện một cách đường đột như này, để cô phải bực mình
Nhưng xin phu nhân hãy đặt mình ở địa vị của tôi, nếu không phải là tôi, thì tương lai cũng sẽ có người khác, đối với những cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, lại được nuông chiều trong nhà giàu từ nhỏ, cao ngạo tự đại, thì tôi, một người đã từng bị ngài ấy từ chối, có phải sẽ tốt hơn không?”
Cô vừa mới cưới không lâu, đã bảo cô phải lo lắng chuyện đàn bà cho chồng mình? Hạ Diệu Diệu không biết mình nên có tâm trạng như thế nào, cô cũng có mục đích của riêng mình mới lấy anh
Nhưng những tháng ngày an lành vừa rồi, với một người phụ nữ đã đi vào cuộc sống hôn nhân, cho dù là trong hôn nhân nam nữ không bình đẳng, dù một người xuất thân rất bình thường như cô cũng không thể nào chấp nhận ngay được cái chế độ ấy.
Hạ Diệu Diệu thấy hơi bực mình, nhưng người ngồi trước mặt vẫn hết sức bình tĩnh
Cô đã bị gọi là Hà phu nhân, cô nên có khí chất mà Hà phu nhân nên có, thế nên cho dù Hạ Diệu Diệu có khó chịu thế nào, cũng cố gắng tỏ ra bình than.
“Bây giờ có lẽ phu nhân vẫn chưa chấp nhận được, cảm thấy tôi đang làm phiền đến cuộc sống của cô, nhưng phu nhân và ngài ấy đã quen biết nhau nhiều năm nay, lại đã có tiểu thư, chuyện giữa nam nữ có lẽ cũng không phải là trò đùa con trẻ, chắc cô sẽ không như những người khác, không thể chấp nhận được, thế nên tôi muốn đánh cược với bản thân mình một lần.” “Không phải tôi xem thường tình cảm giữa phu nhân và ngài ấy, Hà phu nhân không biết mấy năm nay những người bên dưới đã ngấm ngầm sắp xếp cho ngài ấy bao nhiêu người phụ nữ, ngài ấy bây giờ có lẽ không có ý định gì cả, sức kiềm chế của ngài Hà càng không cần hoài nghi, nhưng chẳng may một ngày nào đó ngài ấy cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt vô vị thì sao? Phu nhân đã từng nghĩ đến đều đó chưa? Ba tháng sau thì sao? Sự lạnh nhạt như vậy diễn ra quá lâu, cảm giác kích thích ban đầu không còn nữa, về sau thì sao...”
“Cho dù Hà phu nhân không quan tâm đến việc ai sẽ kế vị, nhưng nếu những người đó chủ động tấn công phu nhân thì sao, làm sao cô có thể né tránh được!
Nếu như phu nhân muốn đối phó với ai đó, lẽ nào còn phải tự mình ra tay! Thế nên tại sao lại phải suy nghĩ về tôi! Tôi không dám nói nhất định sẽ giúp phu nhân chia bớt gánh lo, nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn phu nhân hai tuổi, còn có một đứa em trai, ít ra tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho phu nhân, phu nhân không cần lo lắng rằng tôi sẽ có những ý nghĩ khác, địa vị của nhà họ Lâu chúng tôi không dễ gì bị thay đổi, tôi cảm thấy tôi càng muốn sống dưới chướng phu nhân hơn, có thể giúp đỡ được phu nhân và con cái tương lai của ngài ấy.”