Đám Cưới Hào Môn

Chương 344: L u hữu dạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Diệu Diệu thu ánh mắt lại.
Phạm Tiểu chủ động đón nhận thiện ý của Lâu Hữu Dạ, nghe nói cô ấy không phải là con gái của Chủ tịch Lâu mà là cháu gái, nhưng được Chủ tịch Lâu nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ, đối xử tốt hệt như con gái ruột vậy, chắc chắn Lâu tiểu thư là một cô gái hiền hòa yên tĩnh, một cô con gái không có gì đáng để chế trách.
Như vậy là tốt nhất: “Lâu tiểu thư, để cô phải chờ lâu rồi.”
Hạ Diệu Diệu cầm túi xách đứng ở một bên.
Lâu Hữu Dạ cười, ánh mắt ngạc nhiên rơi trên người Hạ Diệu Diệu, trông cô như em gái nhỏ vậy, cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi, kết hợp với một chiếc3quần bò ống lửng phổ biến, đừng nói đây là hàng thủ công do thợ lành nghề ở núi Hà Quang may, đến cả nhãn hiệu bình thường trên thị trường cũng không phải
Lâu Hữu Dạ khẳng định trang phục Hạ Diệu Diệu mặc hôm nay bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, lại còn đi theo sau Phạm tổng, mang theo hai chiếc máy tính xách tay? Thế này..
Phạm Tiếu thấy vậy, sự kinh ngạc trong mắt cũng dần tan đi, nhưng trong lòng lại không rõ đối phương có ý gì, chẳng lẽ chưa từng được ai hầu hạ?
“À, quên mất chưa giới thiệu, đây là người mới bên tôi, cô Hạ Diệu Diệu, cô ấy chưa có kinh nghiệm, mới bước chân vào ngành này thôi, hiện tại đang đảm nhận1vai trò thư ký của tôi.” Hạ Diệu Diệu vội đưa tay ra bắt: “Xin chào Lâu tiểu thư.” Lâu Hữu Dạ hoang mang đưa tay ra, thuận theo đó mà bắt tay: “Chào cô Hạ.” “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn, để mọi người chờ lâu rồi, đường tắc quá, suýt nữa thì bị tắc ở trục đường chính không đến được.” Trương Tấn Xảo hớt hải chạy vào.
Lâu Hữu Da nghe thể không thể không dời ánh mắt từ người Hạ Diệu Diệu qua nhìn về phía Trương Tấn Xảo: “Đâu có, chúng tôi cũng vừa mới đến, đi thôi, tôi đã đặt phòng trước rồi, hi vọng chúng ta sẽ có một bữa tối vui vẻ.” Vừa nói cô vừa đứng lại chờ Hạ Diệu Diệu đi trước, sự giáo dục thâm6căn cứ để của Lâu gia nói rằng, cô không thể vượt qua địa vị của Hà phu nhân được, cho dù có thích ngài Hà, có ý với ngài ấy thì về sau vẫn phải tuân theo sự dạy bảo của Hà phu nhân, cần sự nâng đỡ của Hà phu nhân.
Phạm Tiểu, Trương Tấn Xảo lại chờ cô ấy đi trước, nhất thời không khí có hơi lúng túng.
Lâu Hữu Dạ thấy vậy, vỗ nhẹ lên trán một cái, động tác lưu loát mà tự nhiên, đáng yêu cực kỳ: “Tôi đúng là hồ đồ quá, xin mời qua bến này.”
Hạ Diệu Diệu ngạc nhiên, đối phương đã từng này tuổi rồi mà vẫn có thể thiếu nữ như vậy? Cô vội cúi đầu xuống đi theo, có những chuyện chỉ có thể ngưỡng mộ4thôi
Pham Tiếu đột nhiên lại gần nói nhỏ với Hạ Diệu Diệu: “Đi mua cho chị hộp thuốc tiêu hóa, lát chị nhắn tin số phòng cho em.” Nói xong cô cầm lấy chiếc túi, cười với Lâu tiểu thư.
Phạm Tiểu là ân sự của Hạ Diệu Diệu, Hạ Diệu Diệu là học trò tâm đắc mà Phạm Tiểu bồi dưỡng, vậy nên cô không hề có một chút áp lực nào khi sai khiến Hạ Diệu Diệu
Thứ nhất, do Hạ Diệu Diệu cũng chẳng để tâm lắm đến thân phận Hà phu nhân của cô, thứ hai, hai người cùng nhau làm việc từ trước đến giờ, chị luôn coi cô là học trò nhỏ của mình, Hạ Diệu Diệu cũng luôn tôn kính gọi chị là sư phụ, phương thức ở chung của hai người3vẫn giống hệt như lúc còn ở thành phố Gia.
Lâu Hữu Dạ kinh ngạc nhìn Hà phu nhân - nhân vật quan trọng mà cô cần tiếp xúc ngày hôm nay chưa bước vào thang máy, nhưng nhìn thấy biểu hiện không quan tâm của tổng biên Trương và Phạm tổng, cô chỉ có thể kìm nén để không đi kéo người về tâm sự dài dài, cười ứng phó với hai người còn lại
Hạ Diệu Diệu là người mới trong ngành này, không so sánh được với người kinh nghiệm dày dặn như sư phụ, hôm nay khách mời chính là sự phụ, cô chỉ đi theo để học hỏi kinh nghiệm, tìm cảm hứng thôi
Vậy nên khi vào phòng bao, cô chỉ ngồi im cạnh sư phụ, làm tốt vai trò nhỏ của một thính giả.
Lâu lâu Lâu Hữu Dạ lại chuyển chủ đề lên người Hạ Diệu Diệu, cô không phải đến để bàn chuyện làm ăn, mục tiêu của cô là Hạ Diệu Diệu, tuổi tác của cô không còn nhỏ nữa, những cô gái mới trưởng thành của Lâu gia đều đã đến tuổi đẹp như hoa như ngọc, cô không thể chờ thêm được, chỉ có thể tóm lấy Hà phu nhân, cô không dám chắc nếu ngài Hà có lựa chọn khác rồi thì có để mắt đến cô không, cô...
Lâu Hữu Dạ cười lặng lẽ, chỉ có giao lưu sau này mới có thể trở thành bạn bè, rồi mới có thể tìm ra chủ đề và cơ hội để hai người nói chuyện riêng với nhau
Cứ như vậy vài lần tự nhiên sẽ quen thân thôi.
“Xin lỗi Lâu tiểu thư, tôi không hiểu lắm về vấn đề này, cô có thể hỏi sư phụ của tôi.”
“Xin lỗi Lâu tiểu thư, tôi là người mới, Trương tổng biên rất am hiểu về lĩnh vực này.”
Trong suốt quá trình, Hạ Diệu Diệu đều không tham gia vào cuộc nói chuyện, dù là cách phối đồ hay là đèn đóm trang sức cổ đều không phát biểu chút ý kiến nào, chỉ những lúc Phạm Tiếu bảo cổ đưa tài liệu ra, cổ mới đóng vai trò của một cô thư ký.
Lại một lần nữa, Lâu Hữu Dạ chuyển chủ để lên người cô.
Hạ Diệu Diệu chỉ cười, nói mình mới bắt đầu, giọng điệu giống hệt lúc trước.
“Hạ tổng khiêm tốn rồi, tôi có xem qua chuyên mục của cô trên Mị Lực, cô có cách nhìn riêng đối với thời trang, tôi cũng rất thích thời trang, rất muốn được hợp tác với Hạ tổng.”
Hạ Diệu Diệu cười ngại ngùng, khi cô còn ở Mị Lực, đối tượng độc giả mà cô hướng đến không phải là tầng lớp như vị Lâu tiểu thư này, cô ấy nói với cô như vậy chỉ là khách khí mà thôi
Trương Tấn Xảo thấy vậy chủ động đón lấy chủ đề về mình, hôm nay Hạ Diệu Diệu đến chỉ để ăn với xem thôi, chút tài đấy của cô ấy cũng chỉ đủ để dặm lại lớp trang điểm cho minh tinh hạng hai, mối làm ăn này với Lâu gia không thể để cô ấy làm hỏng được: “Chúng tôi đều rất hiếu kỳ, tại sao Lâu tiểu thư lại muốn đầu tư vào ngành giải trí?”
Lâu Hữu Dạ bó tay nhìn qua: “Trong nhà có người hứng thú, tôi chỉ giúp đỡ thôi, sau này rất mong các cô giúp đỡ.”
“Đâu có, được Lâu tiểu thư để mắt đến là vinh hạnh của chúng tôi.”
Lâu Hữu Dạ cười, chủ đề lại quay về với Hạ Diệu Diệu: “Sau này Hạ tổng sẽ làm những công việc nào trong văn phòng vậy?” Hạ Diệu Diệu trả lời: “Còn phải xem sự sắp xếp của Phạm tổng, Phạm tổng làm trong ngành được hơn mười năm rồi, có chuyên môn và tầm nhìn, tôi tin tưởng quyết định của chị ấy.”
Ừm, không tồi, lúc nào cũng biết nâng cao vị trí bên mình, Phạm Tiểu lười nhác nhìn cô một cái, ý khen cô tầng rất đúng chỗ
Lâu Hữu Dạ thoải mái cười ra tiếng: “Chúc mừng Phạm tổng tìm được một người đồng hành tốt như vậy.” “Lâu tiểu thư mới đúng là tài giỏi, nghe nói 25 phần trăm lợi nhuận cả năm của Lâu thị đạt được là dưới sự quản lý độc lập của Lâu tiểu thư...”
“Lâu tiểu thư nhiệt tình với em quá.” Bữa cơm kết thúc, Phạm Tiếu lại mang kính vào, lớn tuổi rồi, cũng phải che bớt nếp nhăn đi.
Trương Tấn Xảo cũng cảm nhận được: “Có khi nào đang có việc muốn nhờ cậy Hà An không, những doanh nghiệp lớn như bọn họ, làm gì cũng không tránh khỏi các mối quan hệ.”
Phạm Tiếu vỗ vai học trò của mình: “Cẩn thận chút, đừng để đối phương đưa vào tròng, bạn trai trước của em không chịu giúp, giờ lại nhằm vào em chắc chắn không có chuyện gì tốt, đừng quá nhẹ dạ cả tin.”
“Gì mà bạn trai trước chứ, em đã kết hôn rồi, chị đừng nhắc đến nữa.”
Phạm Tiểu ưu nhã đẩy kính: “Không phải sao, chị nhớ ngày trước em phá anh ta không ít lần, con gái em không chịu đi học còn nói do di truyền của anh ta, không lẽ chị nhớ nhầm rồi.” Hạ Diệu Diệu không còn gì để nói, đó là trang lịch sử đen tối của cô, lúc ấy sao cô lại ngứa mồm như vậy: “Em cảm thấy cô Lâu rất tốt, cứ tươi cười suốt.” Trương Tấn Xảo nôn ọe: “Mau nhìn đi, mau nhìn đi, thánh mẫu vừa mới ra lò, còn cười rất chân thành nữa" cậu có buồn nôn hay không.”
Hạ Diệu Diệu cũng cười theo: “Yên tâm đi, tớ tự biết, chuyện công việc của Hà Mộc An tớ sẽ không tham gia
Nếu như thật sự muốn nhờ vả tớ, chỉ e là cô ấy tìm sai đường rồi.” Phạm Tiểu cười lắc đầu: “Đừng nhìn vấn đề đơn giản như thế, những thủ đoạn trên thương trường này, không đơn giản như chuyện em tranh chức phó tổng đâu, cẩn thận người ta nước ấm nấu ếch, rồi đến lúc không bỏ được mặt
mũi, không muốn giúp cũng phải giúp.” “Không phải chứ...” “Thế này đi, để phòng hờ, em cứ quay về hỏi anh bạn trai nhỏ của mình, xem gần đây Tập đoàn Hòa Mộc có làm ăn gì với Lâu gia hay không.”
Hạ Diệu Diệu chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi Hà Mộc An chuyện công việc, nhưng nếu thật sự xoay qua nhằm vào cô, cô cảm thấy nên hỏi một chút, lỡ như người ta tính toán gì trên người cô, cũng không nên để người ta lãng phí thời gian.
“Sao muộn thế này mới quay về?” Hà Mộc An ngồi trong phòng khách, từ ngữ khí không nghe ra cảm xúc gì
Cô cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất thì không cần biết anh có vui hay không, cô muốn đọc thành thế nào cũng được, ít nhất tại cô sẽ được thanh tịnh
Cô dùng giọng điệu đáng yêu, vui vẻ thầm nói trong lòng một lượt rồi mới trả lời: “Ăn cơm chưa?”
“...” Hà Mộc An đưa cổ tay lên xem thời gian
Xem gì mà xem! Dùng hành động để phản đối à! Cô cầm đồ ăn được gói về mang vào nhà bếp: “Không phải em nói với anh rồi hay sao, hôm nay em ra ngoài ăn.”
“...” Nói rồi sao? Hình như..
Cô mở tủ lạnh bỏ đồ vào, vì nghĩ đến thị giác của anh nên cô đã mua chiếc tủ lạnh có hai cửa sáu ngăn, thức ăn thừa được bỏ vào một ngăn riêng: “Em hỏi anh chuyện này, gần đây các anh có liên hệ làm ăn với Lâu gia, Lâu Hữu Dạ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.