Đám Cưới Hào Môn

Chương 338: Tiếng chạm đất




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi nói chuyện với Thượng Thượng, anh vô cùng dịu dàng, nếu như không phải anh đứng ngay giữa sofa thì người ta sẽ ngỡ như đây là người thật đứng đó, dỗ Thượng Thượng chơi như cả trăm nghìn lần trước.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy không khống chế được tuyến lệ của mình nữa, cô vội thu ánh nhìn lại hoảng hốt đứng lên
Cô đã kết hôn rồi, không nên có những suy nghĩ không nên nảy sinh và không được phép nảy sinh! Như vậy sẽ không công bằng đối với người còn lại: “Em lên trên xem sao.” Nói rồi cô bước đi luôn.
Hà Mộc An nhìn một nơi nào đó, tay vẫn để nguyên như cũ, không trả lời lại cũng không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm một góc bàn, cố gắng kìm lại lòng tự tôn đang nổi lên: Vừa nãy cô nghĩ về3điều gì? Hối hận rồi sao!
Sự tức giận đã bị kìm hãm lại, anh dùng lý trí phân tích nhanh chóng sự thất thần của cô: Hối hận thì chắc chưa đến nỗi, có thể là do đối phương xuất hiện quá mức đột ngột, mà hệ thống chiếu 3D lại quá mức chân thật, nhất thời không khống chế được cảm xúc mà thôi
Đây chỉ là sự ảnh hưởng bình thường của ký ức lên cơ thể con người, anh cũng không cần vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm vốn không nhiều của hai người.
Phản ứng này cũng giống như phản ứng của con người khi đối diện với một con sâu tự nhiên rơi từ trên cây xuống, không thể nói rõ được điều gì cả
Hà Mộc An cười khẩy một cái rồi lại bình tĩnh nhìn về phía xa: Rốt cuộc thì thời gian1kết hôn vẫn còn quá ngắn, Hạ Diệu Diệu lại không phải vì yêu anh nên mới kết hôn, nếu như trong lòng cô ấy không có người đàn ông đó, anh mới cảm thấy không bình thường
Rộng lượng cũng là một cách để duy trì và bảo vệ hôn nhân
Hơn nữa, Cao Trạm Vân sớm muộn gì cũng bị Hạ Diệu Diệu chôn vào một góc trong tim làm chất dinh dưỡng để tạo nên một tâm hồn mạnh mẽ, anh không cần phải so đo với anh ta.
Hà Mộc An đứng lên, anh mới là chồng của cô, cái anh có là thời gian, đủ để chờ cho đến khi cô có thể cười nhẹ nhàng nói lời chào khi đối mặt với Cao Trạm Vân.
“Ba ruột di ba ruột! Ba làm gì đó, ba chờ con một lát, con nói chuyện với ba con xong sẽ đến6lượt ba!” Nói rồi, cô bé vội vàng học theo động tác của ba Cao.
Hà Mộc An tự nhiên thấy ê cả răng, vừa nãy Thượng Thượng gọi như vậy Cao Trạm Vân sẽ nghĩ gì, có phải anh ta sẽ đoán là anh không muốn nhìn thấy anh ta gọi cho con gái, không muốn nhìn thấy Thượng Thượng nói chuyện với anh ta, rồi suy đoán anh là một người nhỏ nhen hay đố kỵ, thật là...
“Không sao đâu, ba chờ con, hai người nói chuyện thoải mái đi.” Nói xong anh lại ngồi xuống chỗ cũ, tay đặt trên đùi vô cùng nhẫn nại chờ đợi.
Nói đi, anh độ lượng như vậy đấy! Hà Mộc An đã nghĩ thông rồi, chẳng thèm nhìn thêm cái nào
Có gì đâu chứ! Rồi tất cả cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa, không để lại chút dấu vết.
Rất nhanh sau4đó Cao Trạm Vần kết thúc cuộc gọi, với lòng dạ bé bằng đầu kim của Hà Mộc An đây không phải là địa điểm lý tưởng, anh không ngờ Thượng Thượng lại ở trong nhà gọi điện cho anh, anh đưa số điện thoại cho cô bé là muốn khi có chuyện gì có thể tìm đến anh, aizz...
Hy vọng sẽ không tạo nên hiểu lầm gì
Thượng Thượng hơi tức giận rồi, ba ruột chẳng để tâm nói chuyện với cô bé gì cả, cô bé chu môi, không muốn để ý đến ba nữa
Hà Mộc An không chú ý, lòng dạ anh đúng là chỉ bé như đầu kim, chờ đến khi món ăn đầu tiên được bày lên bàn, anh vội bước nhanh lên lầu: “Để dì Khả Tín chơi với con nhé.” “Là chị Khả Tín chứ.”
Hà Mộc An đẩy cửa ra, lạnh mặt nhìn khắp3bốn góc, người đâu rồi? Trong đầu anh bỗng nảy lên một suy nghĩ, cả người rơi vào trạng thái cảnh giác
Phòng tắm có tiếng nước chảy vọng ra, đến lúc này Hà Mộc An như được giải thoát anh bình tĩnh lại, cô không rời đi! Nhưng rồi anh lại nghĩ, sao cô ấy lại phải đi chứ, anh đối xử với cô không tốt chỗ nào, chỉ là anh nghĩ vậy thôi, anh bước tới gõ cửa phòng tắm: “Diệu Diệu, ăn cơm thôi.”
Hạ Diệu Diệu đang tắm dở, cả người đầy bọt ngửa đầu đáp lại: “Em biết rồi, hai người ăn trước đi.” Vừa nãy cố ở ngoài ban công nhìn thấy một dây tử đằng la vươn đến chỗ khóm thược dược, cô muốn chạm vào nhưng lại không để ý đến vòi nước ẩn ở đó nên bị phun ướt hết người, rồi phải vào tắm lại.
“...” Sao lại phải tắm? Muốn xóa đi dấu vết cô đã khóc à? Hạ Mộc An dựa vào tường nhìn chằm chằm cánh cửa phân tích.
Sau một lúc, anh đoán chắc cũng gần xong, anh nhấc tay gõ cửa: “Diệu Diệu, ăn cơm thôi.”
Hả? Chẳng lẽ anh chưa nghe thấy? Cô nhắm mắt, mặt hướng về phía cửa nói lại: “Vâng, em biết rồi, em đang tắm lát nữa là xong, anh với con ăn trước đi.”
Như vậy chắc là nghe thấy rồi chứ, Hạ Diệu Diệu tiếp tục tắm
Hà Mộc An vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn đồng hồ rồi lại đợi thêm lúc nữa, rồi lại nhìn đồng hồ, đã 120 giây trôi qua rồi, anh tiếp tục gõ cửa: “Diệu Diệu, ăn cơm thôi.” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, tay nắm chặt tay vịn cố gắng để lại lửa giận: “Biết rồi, biết rồi!” “...” Giận rồi à! Ok! Giờ lại chuyển sang giận anh rồi! Rất tốt
Phiền quá đi, không nghe thấy tiếng người ta đang tắm sao! Nghĩ vậy nhưng cô vẫn tăng nhanh tốc độ
Hà Mộc An nhìn đồng hồ, 59 giây, 60 giây, 61 giây, đã lâu như vậy rồi, tiếp tục gõ cửa: “Diệu Diệu, Diệu Diệu, ăn cơm thôi.” Lửa bốc lên tận đầu! Gõ gõ cái gì, gõ chết anh luôn đi! Cô mặc vội khăn tắm lên người rồi mở cửa “Đang tắm! Đang tắm! Đang tắm anh không nghe hiểu à!”
“..
ăn cơm thôi...” Hà Mộc An lãnh đạm, bình tĩnh lặp lại.
“Em biết, em nghe thấy rồi.” Nói rồi cô chỉ lên đầu mình: “Anh nhìn thấy chưa, em đang gội đầu! Gội đầu anh hiểu chưa! Anh tự đi mà ăn!” Rồi rầm một tiếng, cô đóng cửa lại
Nhưng nghĩ lại thấy mình hơi quá đáng, người ta đến gọi mình đi ăn cơm cơ mà, cửa lại được mở ra: “Em sắp xong ngay thôi, hai người ăn trước nhé.” Giọng điệu câu cuối đã trở nên hòa hoãn hơn.
Hà Mộc An nhìn cánh cửa đóng chặt, mím môi chờ nghĩ ngợi, 51 giây dài đằng đẵng trôi qua, lại nhấc tay gõ cửa tiếp.
Hạ Diệu Diệu muốn phát điên! Mở cửa soạt một cái: “Anh làm gì, rảnh lắm đúng không, một giây không nhìn thấy người thì không có cảm giác an toàn đúng không? Em lại chẳng thể chạy đi cùng người khác, anh còn muốn canh như canh tù nhân thế này sao!” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô liên cảm thấy mình quá lời rồi.
Lần này thì phiền phức rồi, cô nổi giận với anh làm gì cơ chứ, Hà Mộc An nói thế nào cũng là một người ưa thể diện, giờ thì hay rồi, mới đang tân hôn thôi đã cãi nhau rồi, cô lại còn là người gây sự nữa chứ! Anh gõ cửa cũng chỉ muốn xem có thể nào rồi, cô lại chỉ vì cảm xúc bản thân không ổn định mà trút giận lên anh
Cô đang rất hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi không thể nào thu lại được! Đầu có đúng là bị úng nước thật rồi! Không có chuyện gì gào thét với người ta làm gì!
Cô áy náy lắm, bản thân đã không có lý còn mắng người ta
Hà Mộc An vô cùng bình tĩnh nhìn cô, giây trước anh cảm thấy mình sẽ quay người đi luôn, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, nếu cô không quỳ dưới đất ba ngày cầu xin, anh sẽ không liếc nhìn cô dù chỉ một cái, đối xử lạnh lùng với cô cho đến khi nào cô biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói mới thôi.
Nhưng họ đã kết hôn rồi, cô là vợ anh chứ không phải là bạn gái mà cứ có tí khúc mắc là phải chiến tranh lạnh ba ngày, anh cũng không phải chàng trai non nớt lần đầu gặp phải vấn đề tình cảm nam nữ chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài không nhìn thái độ bên trong nữa.
Cho nên, anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chỉ đứng nhìn cô như vậy
Hạ Diệu Diệu bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy rất áp lực, bản thân Hà Mộc An đã là một loại áp lực, lúc này anh còn đứng trong lãnh địa của mình, có những thứ khác trợ lực, cô lại càng cảm thấy áp lực hơn.
“Em...” Cô lùi lại một bước: “Anh..
hay là cũng vào tắm một chút...” Hà Mộc An ngớ người trong nháy mắt, mặt đen lại, nhìn trái nhìn phải rất muốn chỉ vào đầu cô mà dạy bảo: Dưới nhà đang ăn cơm! Em có biết liêm sỉ là gì hay không..
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn anh cười hối lỗi, mới cưới được hai ngày cô lại gây ra chuyện này, thực là không còn mặt mũi nào để đối phương tha thứ..
Hà Mộc An chỉ biết thở dài, cô đã nhận lỗi rồi mà anh còn nhìn cô như vậy, nếu không tác thành cho cô, cô sẽ cảm thấy bản thân không có sức hấp dẫn.
Anh nâng mặt cô lên hôn xuống, xoay người một cái chân đá lên cánh cửa phòng tắm..
Tiếng nước chảy vang lên rào rào, xen vào đó có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng còn có tiếng hốt hoảng cầu xin của phụ nữ..
Hạ Diệu Diệu bước ra từ phòng tắm, cả người đã sạch sẽ gọn gàng, cô bận trên người bộ đồ mặc nhà ngắn tay bước đến ngồi trước bàn trang điểm
Người trong gương mặt hây hây đỏ, thật không biết nói sao nữa, cảm thấy rất không chân thực! Không có khả năng! Vừa vui vừa sợ!
Cô không phải là một người tự luyến, từ nhỏ đã không phải, hiện thực nói cho cô biết, cô không phải là một người may mắn, sẽ không có chuyện cô nhặt được món hời, càng không cảm thấy tất cả những anh chàng đẹp trai trong trường đều thích thầm cô hay có người anh chàng nào đó nhìn cô nhiều hơn một tí là có ý đồ gì đó với mình.
Cô đâu phải là tiên nữ, cũng chẳng phải nhân dân tệ, kể cả có là nhân dân tệ thì cũng chưa chắc ai ai cũng thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.