*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cô đi lướt qua anh...
Hương thơm dầu gội nhạt đến mức anh suýt không gửi thấy...
Hạ Diệu Diệu vén rèm, đi vào cầm lấy một chiếc cốc sạch trên bàn, bước đến vòi nước ở bên trái tự rót cho mình cốc nước: “Hôm nay em đã gặp Ôn Mạt Ly, lâu rồi không gặp cô ấy, từ lúc em quay về đến giờ mới gặp một lần, lúc ấy đã cảm thấy cô ấy không hề thay đổi tí nào, vẫn xinh đẹp như vậy, không ngờ đến bây giờ vẫn thế
Trước đây khi còn đi học em rất thích cô ấy, em từng nói với anh chưa nhỉ?”
Em mới về được bao lâu chứ, cô ấy có thể thay đổi được bao nhiêu
Hà Mộc3An quay người lại, ánh mắt chuyển động theo từng động tác của cô
Anh vừa hít mùi hương vừa ngửi được vừa cẩn thận phân tích, kết quả đạt được là, cô dùng loại sữa tắm giống như anh, Hà Mộc An để ngón tay trước mũi, sắc mặt không đổi.
“Hình như em đã nói với anh rồi.” Hạ Diệu Diệu vẫn đang nghĩ về vấn đề này.
Hà Mộc An bỏ tay xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Có biết một chút.” Bỏ học đi xem cô ấy biểu diễn, khi quay về uống say còn tự nói với chính mình là rất đáng xem nữa.
Đó chắc là lần đầu tiên cô hiểu được nghệ thuật có sức lay động như thế nào đối với1con người
Nói một cách công bằng, đó đúng là một buổi biểu diễn đáng xem.
Hạ Diệu Diệu nghe vậy, tay giữ cốc nước, nhìn anh cười: “Nghĩ lại chuyện ngày trước đúng là rất...” trẻ trâu: “Nếu cô ấy có buổi diễn chắc chắn em phải đi xem lần nữa, để ôn lại cảm giác ngày xưa
Anh nói xem tại sao cô ấy cứ trẻ mãi vậy, cô ấy nhỏ hơn chúng ta mấy tuổi chứ, ba tuổi? Bốn tuổi? Em cũng quên mất rồi, chỉ nhớ hình như thành tích các môn văn hóa của cô ấy không được tốt lắm thì phải
Kết quả khoa nghệ thuật thấy cô ấy có năng khiếu múa nên đã nhận cô ấy.”
“Đúng là cô ấy múa rất đẹp.”6Hạ Diệu Diệu khen hết lời về những thành tựu của cô ấy trong lĩnh vực của mình, cô ấy đúng là quá có năng khiếu, rồi tiếp tục nói: “Anh không biết đâu, khi đó dù chỉ được gào thét tên cô ấy cũng cảm thấy rất tự hào
Trên sân khấu nhiều người như thế mà chỉ một ánh mắt thôi đã tìm ra cô ấy, cứ như cô ấy đẹp đến mức không thể rời mắt, không phải vẻ ngoài mà là cảm giác toát ra khi cô ấy nhảy múa, lúc đó em nghĩ cô gái này thật là thần kỳ, chẳng trách lại vượt qua Niệm Tư vươn lên trở thành hoa khôi toàn trường
Em mà là cô giáo thì em cũng4sẽ đặc cách nhận cô ấy vào, còn nếu là con trai thì chắc chắn sẽ rất thích cô ấy...”
Hà Mộc An không phát biểu ý kiến.
“Có điều em hoàn toàn không ngờ cô ấy lại thích Du Văn Bác.” Người đẹp như vậy sao lại thích Du Văn Bác nhỉ, nhớ lại vẻ bề ngoài của Du Văn Bác ngày đó, nhìn thế nào cũng thấy không tương xứng
Nhưng nhìn lại cô với Hà Mộc An, hình như còn chẳng bằng Văn Bác và Mạt Ly.
“Tiền Quấn chín chắn hơn rồi.” Hạ Diệu Diệu nghĩ rồi lại tự dưng thấy vui: “Hồi ấy đúng là không nhìn ra anh ta còn có thể ra hình ra dạng như thế, em và Đồng Đồng suýt nữa3không nhận ra anh ấy luôn, có điều...” Hạ Diệu Diệu cẩn thận nghĩ lại cảnh gặp gỡ hôm nay: “Anh ta đàn ông hơn rồi, Tân Xảo nói anh ta cao hơn trước, còn nói đã qua tuổi dậy thì rồi mà vẫn phát triển, tất cả nên cảm ơn Thẩm Tuyết nhà anh ta
Còn Thẩm Tuyết..
anh biết không, hồi còn đi học...” Hạ Diệu Diệu nhớ lại, trước đó Thẩm Tuyết chưa bao giờ ở trong ký túc, không hài lòng cái này ghét cái kia, thậm chí không thể chấp nhận Đồng Đồng ăn mì tôm, không cho cô ấy bật đèn buổi tối, không cho trên người Chu Tử Ngọc có mùi hôi
Cái tính tiểu thư đó đã từng một thời khiến bạn có muốn bóp chết cô ấy
Nghĩ thế nào cũng không cảm thấy hai người họ có thể chung sống hòa bình, một mực cho rằng sau khi tốt nghiệp sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Hạ Diệu Diệu tự nghĩ tự cười, thời gian thay đổi con người, khi đó đúng là quá ấu trĩ, kẻ thù gì chú: “Thôi không nói những chuyện này nữa, đây là chuyện bí mật giữa bọn em.” Nói xong cô còn nháy mắt với Hà Mộc An: “Bọn anh khi đó thì thế nào?”
Hà Mộc An duỗi chân, đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ
Khi cô cười cũng giống y hệt như ngày trước vậy, có một số thói quen nho nhỏ vẫn không hề thay đổi.
“Phòng anh rộng quá.” Đây là lời nói khách quan của cô, phòng ngủ, phòng khách nhỏ, phòng tắm, còn có bàn làm việc, quầy bar nhỏ, phòng thay đồ, quá rộng: “Đó là chậu chuối rẻ quạt thật đúng không, vậy mà cũng có thể bày vừa trong nhà.
Hà Mộc An nhìn ra ban công, cây chuối rẻ quạt với tán lá dày cao hơn ba mét, cây ăn quả, dây tử đằng lâu năm: “Ừ“.
“Anh đã gặp Phương Thậm chưa? Phương Thậm ấy?” Anh có vẻ mặt gì đấy: “Mạt Ly là nữ thần, còn anh ta chính là nam thần! Nghĩ kỹ lại hình như..
khi chúng ta đi mời rượu..
mấy bàn ở phía Tây...”
Hạ Diệu Diệu lại cười, như là nhớ đến chuyện gì hay lắm: “Bọn em cảm thấy Mạt Ly nên là một đối với Phương Thậm, điều này không có gì lạ cả, Phương Thậm khi đó chính là thần tượng của hầu hết nữ sinh trong trường, có thể nói với anh ấy một câu đã cảm thấy sung sướng bay bổng cả ngày, vẻ ngoài đẹp trai, gia thế tốt, học lại giỏi, khi ấy những điều kiện này vô cùng quan trọng.”
Tiêu chuẩn để xác định nam thần khi đó đúng là thú vị: “Lúc mới gặp em suýt không nhận ra là anh ta, anh ta ngày càng đẹp trai và hấp dẫn, từ một cậu trai trẻ trở thành một người đàn ông đầy sức hút
Anh không biết đấy thôi, năm xưa khi còn ở trong hội sinh viên, có rất nhiều nữ sinh sợ anh ta, vì anh ta quá nghiêm khắc, bây giờ còn hơn cả ngày trước, sắp bắt kịp anh rồi
Khi đó em đã nghĩ, nếu anh ta với Mạt Ly ở bên nhau thì sẽ giao tiếp như thế nào nhỉ? Anh biết không? Nghe nói Mạt Ly còn chẳng biết diện tích hình chữ nhật tính như thế nào
Bọn em thường hay nói với nhau Phương Thậm chính là thần thánh không gì là không biết, còn Mạt Ly là bông hoa trắng nhỏ ngây thơ thuần khiết, dù nhìn thế nào cũng không nên xếp cạnh nhau, nhưng cuối cùng thể nào cũng sẽ ở bên nhau
Một người mở to đôi mắt trong veo ngây thơ, một người khẽ vỗ đầu cô ấy rồi nói "em thật ngốc", sao lại có người ngốc như vậy, ngốc quá đi’ không ngờ...”
Hà Mộc An nghe cô nói thì dần thả lỏng người, thầm thở phào một cái: Biết cô cũng căng thẳng giống như anh là yên tâm rồi.
“Thực tế đã cho bọn em mỗi người một cái tát, Mạt Ly chọn Du Văn Bác, chẳng trách Phương Thậm cứ ngày càng chán đời
Bất kỳ ai khi phát hiện bạn gái thích đàn em của mình đều sẽ rất khó chịu, anh nói có phải không, khi đó Văn Bác là người mà Phương Thậm đánh giá cao, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt, Văn Bác là người anh ta muốn bồi dưỡng để trở thành cấp dưới chủ chốt, ai dè..
anh nói xem Phương Thậm có tức chết hay không...”
Hà Mộc An cúi đầu, sao cô ấy lại căng thẳng, lý do có giống như anh không? Hay là đang suy nghĩ nên làm thế nào? Nếu là về sau..
Hà Mộc An đột nhiên cảm thấy vững lòng hơn, có cảm giác bản thân như cao lớn hơn
“Anh nói gì đi chứ!” Hạ Diệu Diệu uống nốt chút nước còn lại, trong lòng lườm anh một cái, cô sợ không khí im lặng gượng gạo, cô tìm hết chủ đề này đến chủ đề khác, nhưng hình như anh đều không muốn tiếp lời
Hạ Diệu Diệu sắp không gắng gượng được nữa rồi, cô biết Hà Mộc An không thích nói chuyện, cô lại mới gả sang đây, cái gì cũng lạ lẫm
Cô đã nói nhiều như thế, nếu mà Hà Mộc An muốn thì cũng sẽ đáp được đôi câu chứ
Có điều, mỗi lần Hà Mộc An mở mồm nói chuyện thì chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp, anh không nói thì thôi vậy
Thế nhưng nếu anh không nói, chẳng lẽ hai người cứ ngồi hít không khí sao? Ôi, cô vẫn nên tìm chuyện để nói thì hơn, rồi tự tìm nhanh cho mình một cái thang bước xuống
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn, thu hình dáng căn phòng vào trong đầu, bỏ chiếc cốc xuống, cất bước và nói: “..
Tân Xảo lúc ấy rất thích anh ta...” Vừa nói cô vừa trốn đi, hướng về phía phòng tắm, chị Tân Xảo à, em không cố ý bán đứng Tân Xảo ngây thơ ngày đó đâu!
“Ha ha, một thời mơ mộng của con gái ấy mà...” Hạ Diệu Diệu rửa mặt, tiếng nước chảy rào rào: “Cuối cùng thời khắc tốt nghiệp cũng đã đến, nhưng vì khoảng cách quá xa, đến cả dũng khí để tỏ tình cũng không có...”
Hạ Diệu Diệu lau mặt bước ra, tự nhiên bước đến bàn trang điểm: “Em thấy có thể Tân Xảo biết Phương Thậm thích Mạt Ly...” Cô thoa chút kem dưỡng ban đêm, lỡ tay lấy nhiều quá rồi, cô vội bước đến lấy hộp phấn để dưới khăn lông đánh lên mặt hút bởi đi, sau đó càng tự nhiên hơn nhấc điện thoại lên, nói một cách kinh ngạc: “A, đã muộn thể rồi, ngày mai em còn phải đưa con đi học, ngủ thôi.” Vào vị trí hoàn hảo, vừa hợp lý vừa tự nhiên, thiên thời địa lợi, vừa hay khiến hai người không phải dùng cách thức gượng gạo khó xử để đi ngủ, mà rất êm đẹp hài hòa
Huống hồ anh còn đang dựa người đứng đó, với góc độ đó chắc chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của cô thôi, không có sự giao lưu ánh mắt, nên sẽ không mất tự nhiên, lại càng không để lộ suy nghĩ của mình
Quả thực quá hoàn mỹ!
Vô cùng hoàn mỹ!