*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổng Đồng Đồng trợn mắt với Trương Tấn Xảo! Mau! Cô ở gần, mau ngáng chân Hà Mộc An! Mau lên! Ủng hộ cậu đấy! Cút! Cậu muốn bà đây tự tử à! Trương Tấn Xảo đứng im bất động, cười tươi như hoa đứng giữa biển người vỗ tay nồng nhiệt
Cô không dám, cô là thảo dân thấp cổ bé họng, từ nhỏ Đảng và nước đã dạy cô phải biết tôn trọng người khác, cô nào có gan đòi lì xì lúc người đàn ông nghiêm túc kia.
Bây giờ lại còn muốn cô ngáng chân cho anh ta ngã, để cô chết đi cho rồi
Khổng Đồng Đồng cũng không dám, cô cũng không còn cách nào, ngây thơ tưởng3rằng giữa mình và Hà Mộc An còn tình cảm bạn học cũ, cảm thấy mình hoàn toàn có uy quyền, nhất định khiến anh ta khuất phục, nước mắt giàn giụa xin tha, để anh ta nếm mùi sức mạnh của đội chị em thân thiết với cô dâu!
Nhưng Hà Mộc An thay đổi nhiều quá, cô dường như không hề tìm thấy một chút dấu vết nào của thời đi học, thậm chí cũng không như những gì mà Hạ Diệu Diệu gần đây hay miêu tả, để cô đánh mất sự đề phòng, thế nên chỉ trách Hạ Diệu Diệu đã khiến cô đánh giá thấp đối phương! Đáng đời cô ấy dễ dàng bị người ta đem1đi như vậy.
Huhu, lì xì của cô đâu, muốn khóc quá đi!
Hạ Tiểu Ngư cũng miễn cưỡng vỗ tay, cô cũng muốn nhận lì xì, mới bắt đầu cô thấy chắc chắn là như vậy, anh ta trở thành anh rể của mình, mình hoàn toàn có thể đòi đối phương đền bù, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến ánh mắt cảnh cáo của anh ta, sự lạnh lùng nghiêm túc ấy khiến cô lập tức rút lui.
Chị ơi, xin lỗi chị! Vương Niệm Tư đứng một bên cười trừ, cơ bản không dám tiến lên, dù cũng muốn đến trợ lực, nhưng sự nhát gan không cho cô cơ hội
Thẩm Tuyết đứng trong biển người, dịu dàng chăm sóc Thượng6Thượng.
Thượng Thượng mặc một chiếc váy đỏ, tết hai bím tóc bằng dải lụa đỏ, không hiểu chuyện lắm, nhưng vẫn vui mừng cầm lấy giỏ hoa.
Cô nắm lấy tay Thượng Thượng, lát nữa cô còn phải đem Thượng Thượng đến khách sạn, nhiệm vụ ngày hôm nay của cô chỉ là chăm sóc cho Thượng Thượng
Cô mang thai rồi, ba tháng, đứa bé nhỏ hơn Thượng Thượng rất nhiều, là một cậu bé, tuổi tác xa quá cũng chẳng thể nào lọt vào mắt Thượng Thượng được, nếu là con gái, thì chúng cách nhau vài năm, cũng khó làm bạn, nhưng để mình được nhiễm chút phúc khí của Thượng Thượng cũng tốt, đây là điểm quan trọng để4chồng cô có thể thuyết phục được Hoà Mộc, cô sẽ chăm sóc cô bé thật cẩn thận.
“Cô ơi, đi thôi!” Thẩm Tuyết vội vàng theo sau
Ông Hạ buồn rầu quay người đi, thấy mấy đứa trẻ vẫn đứng đó không nhúc nhích: “Sao còn chưa đi! Vẫn đứng đợi lì xì à?”
Đám người lập tức giải tán.
Đoàn đón dâu đã đến chân núi Hà Quang, ở đó vẫn còn một đoàn xe đang chuẩn bị, biển xe biển người, trong lúc trời rạng sáng, tự mình tắc nghẽn...
Nhưng điều đó đã không còn liên quan gì đến cô dâu chú rể, đội xe đi việc của đội xe, cô dâu chú rể đã đến nơi
Hà Mộc An bế cô đi3qua cây cầu nhỏ được phủ đầy những hoa hồng, hoa hải đường, hoa thược dược, đi qua hành lang được sơn son thếp vàng, đi qua phòng khách hiện đại và cổ kính đan xen, rồi đặt cố lên trên chiếc giường trong phòng ngủ
Trên tấm ga giường đỏ, mỹ nhân ngồi giữa biển hoa xung quanh, Hà Mộc An vỗ vào bàn tay có chút căng thẳng của cô: xong rồi.
Hạ Diệu Diệu cũng khẽ siết lấy tay anh như lời đáp: Biết rồi, đi tiếp khách đi
Khách không cần anh tiếp, nhưng sự có mặt của anh ở đây sẽ khiến cho Hạ Diệu Diệu càng không thoải mái, làm gì có chú rể nào không ra ngoài, Hà Mộc An gật đầu, rồi đi ra
Đây là lần đầu tiên Khổng Đồng Đồng đến núi Hà Quang, đằng sau mỗi cái tên rất kêu đều là một người chủ rất sĩ diện, từ cửa núi hùng vĩ, đến những chú khỉ nhảy qua nhảy lại ngang qua, Khổng Đồng Đồng cảm thấy ba năm trước mình đúng là đã sống hoài sống phí, Hà Mộc An ngờ nghệch ở chỗ nào? Hạ Diệu Diệu cậu ra đây ngay cho tôi, tôi sẽ đánh chết cậu! “Cô họ Khổng à, tôi cũng vậy.” Khổng Đồng Động vội vàng lấy lại tinh thần mỉm cười
Trong đoàn phù rể, không có bất cứ người đàn ông kiểu kiêu ngạo nào mà cô gặp hồi đại học, bọn họ đều là những người đàn ông tuổi trung niên tài hoa, tức là tuổi tác đều đã khá lớn
Có điều, Hà Mộc An đã tiết lộ cho Diệu Diệu rằng, đây đều là những người đàn ông tốt chưa có người yêu, có thể được con mắt cao ngang trời của Hà Mộc An đánh giá là người tốt, thì có lẽ cũng không tồi
Khổng Đồng Đồng rất nghiêm túc trả lời: “Thật là trùng hợp, Khổng trong Khổng Tử?” “Khổng trong Khổng Dung.”
“Thế tốt rồi, người cùng dòng họ cả, hì hì.”
Thư kí Trần bận tối tăm mặt mày, thấy đội phù rể rảnh rỗi đi tán gái, vội vàng gọi to: “Khổng Kế, mau đi xem cửa chuồng, nhốt ngay mấy con khỉ kia lại, còn cả lũ thỏ nữa.”
“Hả, lão gia đang săn chim đằng sau núi kia, nhốt thỏ lại sẽ đắc tội người ta đấy, mà hôm nay ngài Hà cho phép bọn chúng ra mua vui mà.”
“Mau lên”!
Khổng Đồng Động lườm người đàn ông vừa làm hỏng chuyện tốt của cô, mù rồi à, không nhìn thấy cô đang tán trai sao?
Trương Tấn Xảo đứng dưới bóng cây, nhìn thấy một gương mặt khá quen, cười xã giao, trang phục của đội phù dâu là váy lụa hồng, mặc trên những người những phụ nữ đã có tuổi như Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo, làm toát lên khí chất của tuổi đó, nhất là Trương Tấn Xảo, tính cách lẫn ngoại hình đều rất ngoan hiền, càng khiến cho cô có vẻ dịu dàng đằm thắm.
Thật trùng hợp
Trương Tấn Xảo vén tóc ra đằng sau tai, người đàn ông này là một trong vài vị mà cô đã từng gặp mặt làm quen, rất cứng nhắc, không nhiều lời, tóm lại ấn tượng đầu tiên không mấy tốt đẹp, sau đó, vì công việc mà tiếp xúc qua vài lần, anh ta là một lập trình viên vô cùng xuất sắc, tính tình cũng rất tốt, rồi sau đó mới biết, hôm đó anh ta biểu hiện không tốt là do quá bận, người nhà lại giục giã, nên mới đem tâm trạng không vui đến gặp cô
Sau đó, Trương Tấn Xảo cũng tỏ ra thông cảm, dù sao cô cũng gặp mặt làm quen nhiều rồi, cũng có lúc cảm thấy bực bội, sẵn sàng bùng nổ với bất cứ ai
Sau đó khi tiếp xúc trong công việc, thấy đối phương không tồi, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Bên nam có vẻ xấu hổ, cười gượng gạo, vì chuyện hôm đó mà anh vẫn luôn thấy áy náy, thấy mình giống như một cậu con trai mới lớn xù lông, không hiểu chuyện chút nào
Trương Tấn Xảo cũng cười, cô đã không còn để bụng từ lâu rồi.
Cười xong là sự lúng túng gượng gạo lại bắt đầu.
Bên nam được thư kí Thị nói rồi, lần này dựa vào ý của phù dâu, cũng là bạn thân của cô dâu, các cậu đều được đem đến để người ta lựa chọn
Những người mà thư kí Thi chọn đều là những thanh niên có hơi lớn tuổi chút, nhấn phẩm tốt, công việc bận rộn, anh rất vinh hạnh là mình lọt được vào danh sách này, được quy vào loại không tồi
Thật ra anh cảm thấy mình chẳng có gì tốt đẹp.
Trương Tấn Xảo lúng túng, vì bên nam chắc chắn biết được ý đồ lần này của phù rể, bởi vì tổng cộng những hơn mười người đàn ông độc thân ở đây, có người đã hồi hộp đến tán tỉnh Đồng Đồng rồi, hoàn cảnh này thật khó xử, cứ như không tìm được ai, vớ vội phải một người vậy!
Bên nam dè dặt cười nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của ngài Hà, tôi rất vinh hạnh được tham gia.”
Vào tuổi này rồi còn đi làm phù rể cho người ta, thì cũng không vinh hạnh lắm đâu, cô cũng chẳng phải đến tuổi này rồi còn đi làm phù dâu cho người ta sao: “Hì hì, đúng vậy, tôi cũng rất vinh hạnh, anh..
tháng trước làm quen có thuận lợi không?” Cô nhớ rằng sau lần gặp lần trước, nghe anh nói chuyện điện thoại về cuộc gặp gỡ tiếp theo, ở cuối danh sách trong tay anh, giọng điệu rất bực bội, có thể thấy, lần đó gặp cô, anh cũng đã có một trải nghiệm không như ý.
Bên nam dè dặt nâng ly rượu lên, cười rạng rỡ, anh không giỏi giao tiếp với con gái: “Ngày hôm đó bận quá, không đi được.”
Nếu cho rằng nụ cười của đối phương là ngây thơ, thì đúng là thiếu hiểu biết quá, người đàn ông này nhất định tính tình rất cáu bẳn, không thì cũng không làm đến chức giám đốc lập trình
Hôm ấy gặp mặt, thậm chí cô còn thấy anh động cái là quát mắng người khác, nhân vật có thể lên được “Kho dữ liệu đại quốc”, sao có thể ngây thơ đáng yêu cho được
“Hì hì.” Chắc chắn là anh ta đã không thành công, thành công rồi thì hôm nay đã chẳng xuất hiện ở đây.
“Chúc mừng bạn cô kết hôn.”
Hì hì: “Cũng chúc mừng ngài Hà nhà anh lấy được vợ.”