Đám Cưới Hào Môn

Chương 327: Hôn lễ (hết)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Thượng Thượng sững sờ, nhất thời chưa phản ứng kịp, đợi định thần lại rồi, cô bé lập tức kêu lên: “A! Tển con không phải như vậy! Còn nữa ba mẹ kết hôn rồi, chẳng phải con phải mang họ ba hay sao!” Lẽ nào mẹ không để cô bé mang họ Hà, không được, không được! Mẹ bắt nạt cô bé, bắt nạt cô bé, nhưng cô bé bỗng nhớ ra, nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy, con cũng chưa từng phải mang họ Cao?” Cô chưa từng được gọi là Cao Thượng, thể thì cũng không nhất thiết phải mang họ Hà đúng không?
Hà Mộc An suýt sặc, con gái còn sợ anh không nôn được nên đâm thêm một dao nữa chăng, những câu nào anh cũng không tìm được lí do phản bác lại
Đúng là anh không giúp đỡ thu dọn nhà cửa,3không để cô bé mang họ Cao, không chuyển kênh ti vi nhanh như ba họ Cao.
Hà Mộc An chưa từng cảm thấy ê chề như lúc này, rõ ràng trước lúc cô bé về, anh muốn làm gì đó, rõ ràng anh muốn giúp cô bé chuyển kênh, nhưng cuối cùng lại bị xem thường
Anh cũng rất không hài lòng về biểu hiện hôm nay của mình, anh bỗng nhiên nhíu mày lại, không khí bỗng chốc chùng xuống, nặng nề.
Ba con họ Hà, sao con lại mang họ Cao
Hạ Diệu Diệu vội vàng gắp thêm cho cô bé một miếng nấm: “Ăn rau, ăn rau, nói bao nhiêu lần rồi đừng chỉ gắp thịt, con xem con sắp thành cục thịt rồi đấy, lăn đi lăn lại không xinh tí nào.”
“Con xinh đẹp! Con xinh đẹp! Ba ruột ơi, con có xinh không? Hạ Diệu Diệu1cúi đầu ăn cơm, đổi chủ đề là được rồi.
Hà Mộc An nghe vậy, thấy nhẹ nhõm hơn, muốn phối hợp với Thượng Thượng, nịnh cô bé vui hơn, nhưng nhìn Diệu Diệu chăm chú ăn cơm, không muốn nhìn bọn họ, anh ngẫm nghĩ, rồi cảm thấy Diệu Diệu đúng là không thích Thượng Thượng ăn thịt, nên không tiếp tục chủ đề đó, rồi anh nghiêm túc quay đầu lại: “Yên tâm, con sẽ không được gọi là Hà Thượng Thượng, mà là Hà Lệnh.”
Hạ Diệu Diệu thấy rằng nhói đau
Một lần nữa, sự chú ý của Hạ Thượng Thượng bị thu hút trở lại: “Thế cũng rất khó nghe, Hạ Lệnh! Ôi, ôi! Không được động đậy! Á, không tên là Hạ Lệnh, không đâu.”
Hà Mộc An vội vàng nhắc nhở cô bé: “Hạ Lệnh cũng không được, Hạ Lệnh! Không được động đậy, giơ6tay lên, có gì khác nhau đâu.” Nhìn thấy con gái mếu máo, anh lại tiếp tục cố gắng: “Thế gọi là gì, Hà Hạ? Rồi câu tiếp theo sẽ là giọt mồ hôi rơi xuống đất (Thổ), thế là về sau con sẽ có biệt danh là Thổ Thổ, Đô Đố, Thổ Thổ, còn không bằng Thượng Thượng, con thấy có đúng không...”
(*):E,Off,
8, 8% có âm đọc gần giống nhau đều là /tu tu/.
Hạ Thượng Thượng nghe vậy, cái đầu vốn không quá lớn ra sức nghĩ ngợi, nghĩ rồi, cô bé bỗng nhiên cảm thấy sao tên mình lại khó nghe như vậy, đổi rồi cũng không được, không đổi sẽ bị gọi là Hoà Thượng, Ni Cô, sao cô bé lại đen đủi như này.
Hạ Thượng Thượng càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, thế là cô bé và lên khóc nức nở.
Hạ Diệu Diệu4bị đũa đâm vào lợi càng đau hơn.
Hà Mộc An vội vàng dỗ dành: “Bây giờ không phải con vẫn tên là Hạ Thượng Thượng đó sao, con đừng khóc nữa, chúng ta không đổi tên, được rồi, chúng ta không đổi tên, không đổi tên có được không?” Sao ba không cho con theo họ ba..
ba không thích con có phải không! Bà ngoại nói ba không thích con, ba thích em trai hơn, ba..
“Em ăn xong rồi.” Hạ Diệu Diệu buông đũa xuống.
Hạ Thượng Thượng nấc lên, không dám khóc, nhưng thấy mẹ mình quay về phòng, chỉ còn lại ba ruột “không trình độ”, lại “dễ bắt nạt”, cô bé bắt đầu kể lể: “Ba không muốn con theo họ ba, ba không thích con, ba...”
“Không phải đâu..
ba quý Thượng Thượng nhất...” “Thế sao ba không cho con theo họ ba!”
“Cho!”
Cô bé nghe vậy lại3càng khóc dữ: “Hà Thượng Thượng..
khó nghe quá, huhu...” Hà Mộc An đành phải dỗ dành con gái từng chút một
Hạ Thượng Thượng cứ khóc mãi, càng khóc càng rầu rĩ, càng khóc càng không dừng lại được, càng khóc càng thấy mình có lí, càng khóc càng cảm thấy ba ruột nên dỗ dành cổ, cô thật đáng thương đến thế thảm mà
Cuối cùng, Hà Mộc An không đi đâu được, cứ thể không ngừng dỗ dành con gái, dễ đến khi Hạ Diệu Diệu tắm xong, đến khi Hạ Diệu Diệu đi vào phòng sách làm việc nửa tiếng, đến khi Hạ Diệu Diệu đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Dỗ đến khi anh tắm cho Thượng Thượng, kể chuyện cho Thượng Thượng nghe, cùng cô bé lên giường mới ngủ thiếp đi.
Hạ Diệu Diệu đi từ trong phòng ngủ ra, chắc chắn không còn tiếng động gì nữa, nhìn đống bát đĩa mà Hà An thu dọn qua loa, nhìn tàn tích của việc thu hút sự chú ý của Thượng Thượng, cô thở dài, đeo tạp dề vào, thu dọn phòng bếp, để đồ đạc vào chỗ cũ, để những chiếc đĩa tinh xảo đem từ Hà Quang đến vào chiếc hộp còn tinh xảo hơn thể, rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy khoảnh khắc này, cô rất bình thản, cầm giấy đăng kí kết hôn trong tay, nhìn số chứng minh thư nhân dân, rất chăm chú, kĩ lưỡng rà soát lại những thông tin trên đó, cứ như nó rất có thể sẽ bị nhầm lẫn vậy, rồi nhét vào túi
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện ra Hà Mộc An đang nhìn mình.
Không đút vào túi lẽ nào để ngắm à?
Hà Mộc An nghĩ cũng đúng, anh cũng đút vào túi, nhưng có một cảm giác rất kì lạ khiến tâm trạng lâng lâng, không biết nên làm gì để bình tĩnh lại.
Hạ Diệu Diệu đứng lên, Hà Mộc An đi theo sau.
Hai người họ đứng trước cửa uỷ ban hành chính, Hạ Diệu Diệu quay đầu lại nhìn những cặp đôi đang cầm trong tay cuốn sổ đỏ, vui mừng quấn quýt lấy nhau, còn những cặp đôi vừa mới đến, khuôn mặt họ đầy sự khấp khởi mong chờ thêm chút thẹn thùng, Hạ Diệu Diệu cuối cùng cũng biết mình và Mộc An có gì khác thường rồi, bọn họ giống như một cặp đôi vừa làm xong thủ tục li hôn mới đúng, bình thản đến lãnh đạm.
“Rõ ràng là do lỗi của cô! Cô không chăm con! Không chăm sóc người già! Suốt ngày so đo tính toán, tôi nhận có nhiều lắm rồi, cuối cùng cô lại còn đi nuôi mấy thằng trẻ! Cô cắm sừng tôi! Đồ tiện nhân! Li hôn! Li hôn ngay lập tức! Ai khuyên lão đây hoà giải, lão đáy giết ngay không tha! Đóng dấu cho tôi, đóng dấu ngay cho tôi! Bây giờ đóng dấu ngay cho tôi! Để con đàn bà này cút ngay cho khuất mắt tôi!”
Phía nữ cũng rất bình tĩnh, ăn mặc không mấy thời thượng, giọng lí nhí hơi khàn, lạnh lùng nói với nhân viên hoà giải: “Đóng dấu đi, tôi cũng không chấp nhận hoà giải.”
Người đàn ông nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng, giơ tay ra muốn đánh cô ta: “Đồ mặt dày! Cô không chấp nhận hoà giải, cô dựa vào đâu! Xem tôi đánh chết cô cho mà xem!”
Một đám nhân viên công tác hậu cần ở bộ phận hôn nhân gọi nhau vội vàng chạy lại, kéo gã đàn ông nóng nảy ra: “Ông bình tĩnh một chút, bình tĩnh.” Bên nữ lại rất lạnh lùng lùi về sau một bước, nhìn thẳng vào đối phương: “Đây không phải là lần đầu tiên anh đánh tôi, về sau sợ rằng anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu, tôi ngoại tình là tôi sai, thế nên tôi không lấy một chút tài sản nào cả! Nhưng anh cứ nghĩ kĩ đi, hôm nay mà anh dám đánh tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ kiện anh bạo lực hôn nhân, chia một nửa tài sản, anh có tin không!”
“Cô..
cô...”
Hạ Diệu Diệu quay đầu lại, cô cảm thấy nói hai người họ đến li hôn cũng không đúng, nhìn người ta kịch liệt thế kia cơ mà
Hà Mộc An quay đầu nhìn cô, anh biết mình muốn làm gì, anh muốn ôm cô một cái như cặp nam nữ vừa nãy, hoặc nếu ôm ấp quá lộ liễu, thì anh có thể nắm lấy tay cô
Từ nay về sau cô sẽ là phu nhân của anh, trên mặt luật pháp, cô là người vợ thuộc về anh
Thuộc về riêng anh! Anh rất thích tình trạng bây giờ, nếu người khác muốn cướp chính là không có đạo đức, dù muốn rời xa cũng sẽ rất phức tạp
Hà Mộc An bỗng thấy mũi cay cay, bởi vì cuốn sổ trong tay, không ngờ anh đã đến lúc cần cuốn sổ này để cảm nhận được sự tồn tại của mình, cần một chế độ thừa nhận mới cảm thấy có thể thực hiện được cuộc hôn nhân của mình, xem ra ở bên cô lâu rồi, nhận thức thoái hoá rồi, anh đã không còn tin tưởng vào bản thân mình nữa.
Hay là trong tiềm thức, anh cảm thấy rằng cô rất để tâm đến sự thừa nhận về mặt luật pháp này, có thể dùng điều này để trói buộc cô
Hạ Diệu Diệu bước vội hai bước để theo kịp anh, cười đập bàn tay anh xuống, nói đùa: “Tưởng quy trình kết hôn với anh sẽ khác, hoá ra đều như nhau.” Hai người đến, được tiếp đón rất bình thường, rồi kết thúc
Giống như những trình từ trước đây cô đã từng, thậm chí không mấy hồi hộp
Có thể khác gì được chứ, Hà Mộc An cảm nhận bàn tay trống trải, hiểu rằng EQ của cô quá thấp, đành chủ động nhấc tay lên, nắm lấy tay cô.
Hạ Diệu Diệu có chút sững sờ, nhưng lại cảm thấy buồn cười hơn, tuổi này rồi còn nắm tay đúng là kì lạ, nghĩ lại vấn đề lúc nãy của mình, cũng rất ngu ngốc, có gì khác được chứ
Kết hôn rồi, trời vẫn xanh như vậy, nhưng trong thế giới của mình cô, giờ lại có nhiều thêm một người, trở thành hai người, người đàn ông bên cạnh, cao lớn, vững chãi, hơn cả chờ mong, cô trở thành Hà phu nhân, trở thành bà Hà rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.