Đại Vương Phi Phúc Hắc

Chương 2: Ngày tháng còn dài




Vừa vào phòng Y nhiên không dữ ý tứ lăn ra cười như điên"Tỷ Sao lại ra nông nỗi này cái gì mà thành thân chứ haha."
Như Ca dập một phát vào bụng mai mà né nhanh không lục phủ ngủ tạng diều tan"Nè nha động khẩu không động tay nha"
"Xú nha đầu dữ mồn miệng vào niếu không....."
đang nó giữa chùa Như Ca im bặt đập mạnh bà"Ai còn không mau qua đây"
trong góc tối hai nữ tỳ chạy ù ra ôm lấy chân Nàng"Tiêu thư là nô tì sao khi người mất tích tam tiểu thư bất nô tì cùng A Tâm đi hầu hạ Nô tì không có phản bội người mong Tiểu Thư cho nô tỉ được hầu hạ người"
A Tâm Cùng A Tỏa dập đầu"Mẹ nó người của bổn tiểu thư cũng dám động ta đây đi đồi công đạo cho cô"
Y nhiên Hung hăn vỗ bàn, Như ca liền ngăn lại.
"Ngày tháng còn dài từ từ chơi bọn họ"
Y nhiên thu lại biểu tình trên mặt rùn mình một cái nhích xa Như ca ra "Ngươi là người của ta sao này không được để người ta khi đễ A Tỏa Thuốc này ngươi bôi kẻo để sẹo"
"Đa tạ Nhỉ Tiểu Thư ban thương"
"Thôi đi dẫn ta vào phòng Tỷ mai gặp"
Y nhiên ra khỏi của còn cố quạy lại cười dầy ẩn ý
"Người cũng lui ra nghĩ ngơi đi "
A Tâm vội vàng lui gót
Như Ca leo lên gường nằm thở dài không ngủ được liên mở cửa leo lên nóc nhà ngắm trăng tiếng gió như tiếng nhạc vậy bất tri nàng lại ngủ mất.
không xa có một bóng đen đứng từ xa nhìn nàng rồi nhìn miếng ngọc trên cổ khẽ cười yêu Mị"Tìm được em rồi tiểu yêu tinh"
*sáng hôm sao lục vương vào phòng tìm con gái không thấy cả phủ loạn cả lên.
còn người đang vương oai trên kia không hề hay biết" Phụ thân người Tìm con sao "
Lục vương nhìn lên trên nơi phát âm thanh thì nhảy dựng" Ca nhi sao con lên đó được mau xuống kẻo té"
"Tỷ gường mọc gai sao lại lên nóc nhà nằm"
Y nhiên bụm miệng cười, Như ca ngáp một cái đứng dạy lảo đảo như sấp ngã.
"Còn không mau Lên đó đở chị con xuống"
Lục Vương bún tran Y nhiên một cái"Nhanh lên
đợi hai người cải nhau xong Như Ca đã Ở mặt đất"Phụ thân sáng sớm người tìm con có chuyện gì"
Lục vương giật mình một cái rồi lại lấy cái hộp gõ ra"Ca nhi năm xưa trước khi chết mẹ con có để một hộp gỗ lại cây thanh ngọc Tiêu này là thần khi có thế khống chết Huyễn Thú hay là thần thú con vì sinh non không có huyễn lực nên phụ thân muốn con dùng thanh ngọc tiêu để khống chết huyễn thú"
Như ca vô cùng thích thú Nhìn Ngọc Tiêu đưa tay ra muốn chạm vào lục vương vội vàng ngăn lại"Ca nhi con không thể trực típ đụng vào phụ thân phải đùng nội công để ấp chết băng huyết con không có nội lực nếu trạm vào sẽ bị đã thương"
Y nhiên kế bên nghe vậy nén cười thành tiếng còn tưởng chuyện gì Nếu là băng thì đúng tửu tỳ ấy rồi
"nào lại đây"
Ngọc tiêu run chuyển nhè nhẹ một nghìn năm qua cuối cùng cũng tìm được chủ nhân vội vàng dịch chuyển tới tay Nàng lục vương vô cùng ngạc nhin chụp lấy tây con gái bắt mạch khiến ông chấn động nguồn huyễn lực quá lớn Thập Tinh cường giả như ông còn không thể tiếbg sâu vào.
"Ca nhi chuyện này"
Lục vương vừa mừng vừa lo không tả nên lời Như ca khéo léo nói dối"trong lúc con đi lạc một vị bí ẩn cho con một viên đan dược nói vốn con sinh ra nguồn huyễn lực vô cùng cao như vì sinh non nên bị ấp chế sao khi con uốn liền thay da dổi thịt"
Lục vương khẽ nhìn con gái có chút khác thương liền tin, Như Ca cùng Y Nhiên thở phào
"Vậy thì tốt sao này không ai khi dễ con được phụ thân phải vào triều con ở nhà đừng gây nhau với Di nương cùng Tam muội lại bị thiệt"
Như Ca cười một cái gật đầu hưởng thụ đươc phụ thân thương yêu.
*Y nhiên cùng Như Ca và hai Nha hoàn đi lên sảng Giữa đường Lục Nhi Từ đâu nhảy ra nắm tóc A Tỏa A Tâm giật mạnh" Hai con tiện Tì bổn tiểu thư cần được hầu hạ"
Y nhiên nhìn một màn tức giận cho ả một chưởng vào ngực phun máu"Lục Nhi Mi đừng làm càng A tỏa là người của ta đây người đụng nàng ấy không xong đâu"
"Tiện nhân ngươi dám đánh ta"
Lục Nhi đau đớn nói không nên lời
"Thứ nữ như người và đích nữ như ta qua quá xa người cũng đừng quá kiêu ngạo"
Y nhiên Tựa tiếu phi tiếu nói, Lục Yêu tai nắm chặc cười"Hù cũng chỉ là kỹ nữ có tốt đẹp gì đâu"
Y nhiên quay lại Định cho ả một chưởng nữa nhưng' Răng Rắc"
tay Ả liền trật,Lục Nhi đau như xé thị khóc ròng bò dạy chạy lên đại sảng
"Tỷ tha cho cô ta sao"
Y nhiên bực Bội chơi chưa xong
"Chuột thì không thoát khỏi mèo thả nó từ từ đùa nó, Đi chúng ta đi xem kịch mèo khóc chuột"
Như Ca khẽ cười gió làm lung lay hàng tóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.