Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 54: Kỳ Trân Các




Nhìn biểu hiện của Phạm Văn Long liền hiểu ngay hắn đã nghe thấy cả rồi, Đức Hùng hơi đỏ mặt, quay sang lườm Tiểu Mai một cái nói:
- Ta cũng chưa biết, muội cứ về nhà trước đi. Khi nào về ta sẽ báo lại cho muội sau.
Vừa dứt lời, hắn liền khoát tay, kéo Phạm Văn Long đi luôn, không thèm ngó ngàng gì đến Tiểu Mai nữa. 
Đi được một đoạn, Phạm Văn Long cố nhịn cười, trong lòng rõ ràng đang khinh bỉ hắn vài cái, chậc lưỡi bảo:
- Xem chừng ngươi ở nhà cuộc sống không tệ đó nha! Nếu ta nghe không nhầm thì vừa rồi Tiểu Mai nói là tối nay…
- Ấy ấy, ngươi đừng có suy nghĩ bậy bạ. Chẳng qua, chúng ta đang tiến hành phương pháp “song tu” đó thôi, không đen tối như ngươi tưởng đâu.
Chưa để Phạm Văn Long nói hết, Đức Hùng vội vàng cắt ngang, sau đó bồi thêm một câu: 
- Phạm Văn Long, phải nhớ cho kỹ, nguyên tắc làm người của ta đó là huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo, chỉ là chơi bời qua đường thôi.
Phạm Văn Long tí nữa thì ngã ngửa, không ngờ cái tên phóng đãng này lại dám thốt ra mấy lời bạc bẽo như vậy. Nhưng mà, Phạm Văn Long biết rằng tính tình của hắn không xấu, chỉ là có chút bất trị, nhất thời khó mà thay đổi. Tuy nhiên, ở bên cạnh người huynh đệ này, Phạm Văn Long cảm thấy rất thỏa mái, bản thân mình có thể hoàn toàn phóng túng, buông thả, không còn chút vướng bận nào trong lòng.
Nửa canh giờ sau, hai người đã đứng trước một cửa tiệm to lớn, bên trên có tấm biển màu xanh đề hàng chữ “Kỳ Trân Các”. 
Thông qua tìm hiểu, Kỳ Trân Các chính là địa điểm giao dịch, mua bán hàng hóa do chính Thánh Viện mở ra. Vậy nên, chất lượng hàng hóa và quy mô kinh doanh cũng không thể đánh đồng với đám con buôn.
Hiện tại, Phạm Văn Long cần bán một số lượng lớn nội đan linh thú nên hắn cũng chẳng rảnh rỗi mà đem qua mấy cửa hàng nhỏ lẻ, quyết định mang thẳng đến đây. Chắn hẳn cũng chỉ có Kỳ Trân Các mới đủ tiềm lực để tiêu thụ toàn bộ số hàng hóa đó.
Bước vào trong, vừa quan sát liền nhìn thấy rất nhiều quầy giao dịch được dựng lên, hàng lối ngăn nắp chỉnh tề, đếm sơ qua cũng đến hai mươi cái, các mặt hàng thu mua vô cùng phong phú đa dạng, bao gồm: linh đan, binh khí, thảo dược, linh cụ, khoáng thạch,… Mỗi quầy lại có một người phụ trách khác nhau, cùng khoác trên mình bộ đồng phục màu đỏ thẫm, ngay trước ngực có in ký hiệu đặc thù của Thánh Viện, mà từ hơi thở phát ra, không ngờ đều là các tồn tại Linh cấp. Quả nhiên, cửa hàng Thánh Viện mở ra không phải tầm thường.
Phạm Văn Long chầm chậm tiến vào, đi qua từng gian hàng xem xét, bỗng đến một nơi, đôi chân hắn khựng lại, ngay trước mặt là một quầy hàng có tấm bảng đề “Thu mua trứng các loại linh thú.” Trong đầu nhớ đến quả trứng của Hoàng Kim Cự Long, liền rảo chân đến gần kiểm tra thử. Trên bàn có bày sẵn một cuốn sổ, vừa mở ra xem, dời mắt xuống dưới hàng dưới cùng thấy ngay một dòng chữ: “Trứng linh thú cấp tám, giá thu mua tám trăm vạn linh đồng.”
Nhìn đến cái giá, Phạm Văn Long đầu óc choáng váng, chút nữa thì đã lăn đùng ra đất. Không ngờ giá trị lại cao đến như vậy, thật là muốn dọa chết người ta mà! Nghĩ đến chuyện Lạc Hồng Điểu, Phạm Văn Long thầm than: “Nếu như lần sau nó lại hứng chí đòi thêm một quả trứng Hoàng Kim Cự Long nữa, không biết sẽ phải xoay sở như thế nào đây? Nhoằng một cái đã đi toi gần một ngàn vạn linh đồng, đúng là phá gia chi tử đó mà.”
Phạm Văn Long trong lòng có chút tiếc rẻ, nhưng dù sao cũng hiểu tiền bạc chỉ là ngoại vật, không nên đòi hỏi quá nhiều, quan trọng nhất vẫn dựa vào thực lực chân chính của bản thân.
Nhắc đến Lạc Hồng Điểu, Phạm Văn Long lại băn khoăn không hiểu linh phách của mình rốt cuộc là loại thuộc tính nào, tấn công, phòng ngự hay hỗ trợ đây? Từ khi mầm mống linh phách ngưng hình đến nay, hắn vẫn chưa cách nào nhìn rõ. Dù đã thử thúc giục nhiều lần, nhưng Lạc Hồng Điểu giống như đứa trẻ bướng bỉnh vậy, chẳng thèm quan tâm đến sự truyền đạt của hắn. Vậy nên, nhất thời Phạm Văn Long đành chịu thua, tùy ý cho Lạc Hồng Điểu tự do phát triển.
Thông qua những thông tin ghi trong cuốn sổ, Phạm Văn Long hơi bất ngờ vì không thấy đề bảng giá của trứng linh thú cấp chín, cấp mười. Đó là vì hắn không biết, những tồn tại ấy là vô giá, sợ rằng có cả núi linh đồng cũng chưa chắc mua nổi. Chỉ là, Phạm Văn Long kinh nghiệm còn non kém nên chưa rõ, những vật phẩm dạng vầy một khi mang đến phòng đấu giá, chắc chắn con số nhận được sẽ còn được đẩy lên gấp nhiều lần.
Tìm hiểu một chút, Phạm Văn Long xoay lưng bước đi, đến gần khu vực cuối cùng, mãi cũng nhìn thấy một gian hàng “Thu mua nội đan linh thú”, liền vui vẻ bước đến.
Rất nhanh, chủ quầy đã nhận ra hai người, ánh mắt đảo qua một chút, song cũng chẳng thèm lên tiếng bắt chuyện.
Đức Hùng chạy đến, lăng xăng nói:
- Tiền bối, cho hỏi ở đây thu mua nội đan linh thú phải không?
Nghe câu hỏi ngô nghê của hắn, chủ quầy bực bội đáp:
- Hừ! Ngươi không nhìn thấy bảng đề hay sao mà còn hỏi ta?
Thấy vậy, Đức Hùng co rụt cổ lại, không dám ăn nói bậy bạ nữa. Phạm Văn Long vội đỡ lời:
- Chúng vãn bối muốn bán một ít nội đan linh thú, xin tiền bối xem xét cho!
Chủ quầy uể oải gật đầu, phẩy tay nói:
- Được rồi, có bao nhiêu viên đưa hết cả đây.
Mới nhìn qua, chủ quầy đã nhận ra cảnh giới của hai đứa học viên. Một đứa mới có Nhân vực cấp mười, một đứa khá hơn Nhân vực cấp 13. Thế nên, chẳng mấy mặn mà trong việc tiếp đãi, bình thường mấy tên nhóc này mang tới cũng lèo tèo vài ba khỏa nội đan, hơn nữa toàn thuộc dạng nội đan linh thú cấp một, cấp hai.
Đột nhiên, thấy Phạm Văn Long đặt lên bàn một cái túi vải to đùng, chủ quầy hơi ngạc nhiên, vừa mở ra xem đôi mắt sáng quắc, thần tình kinh ngạc bảo:
- Tất cả chỗ nội đan này là của ngươi??
Phạm Văn Long thành thật đáp:
- Đúng vậy, chỗ này đều do vãn bối vào Tây Nguyên cấm địa mà thu được. 
Nghe vậy, chủ quầy càng kinh ngạc hơn, vội đánh giá kỹ lưỡng lại Phạm Văn Long một lượt, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn ra điểm nào khác thường, chẳng hiểu sao lại có thể kiếm được số lượng nội đan kinh người đến vậy? 
Nhìn đống nội đan lấp lánh, thần sắc của gã cũng có phần hòa hoãn hơn đôi chút, gật đầu bảo:
- Được rồi! Hai ngươi đợi ta một chút.
Chỉ qua một tuần trà, gã chủ quầy đã kiểm kê xong số lượng và cấp bậc nội đan linh thú. Tính toán một chút liền báo giá:
- Trong này tổng cộng có bảy trăm bảy mươi bảy viên, nội đan cấp hai năm trăm lẻ sáu viên, cấp ba có hai trăm ba mươi mốt viên, cấp bốn có bốn mươi viên. Cứ theo bảng giá mà suy ra, các ngươi có thể thu về mười bảy vạn sáu ngàn linh đồng. Nếu đồng ý thì để lại, bằng không có thể mang qua nơi khác tiêu thụ.
Nội đan linh thú cấp bốn vốn dĩ có hơn bảy mươi viên, nhưng đã bị Phạm Văn Long lọc ra giữ lại khoảng ba mươi ba viên, dù sao nội đan cũng có thể trực tiếp hấp thu linh khí bên trong, rất có lợi trong việc tu luyện, vậy nên hắn liền cất đi một ít, phòng khi cần dùng đến.
Dĩ nhiên, Phạm Văn Long bằng lòng với con số mà chủ quầy đưa ra, sau đó mọi chuyện đơn giản rồi, một bên giao hàng, một bên nhận tiền, chỉ một loáng đã kết thúc giao dịch.
Vốn đã có dự tính trong đầu, Phạm Văn Long liền hỏi thêm:
- Vãn bối muốn mua một ít vật phẩm, không biết khu vực đó nằm ở đâu?
Gã chủ quầy thu lại nét mặt, lạnh nhạt bảo:
- Ngươi đi lên lầu hai, trên đó sẽ có người hướng dẫn.
Phạm Văn Long vội chắp tay đáp lễ, ôm một tập ngân phiếu rồi mau chóng kéo tay Đức Hùng đi lên lầu.
Nửa ngày sau, liền thấy bóng dáng hai người từ trong Kỳ Trân Các bước ra. Chả là sau khi bán xong đống nội đan linh thú, Phạm Văn Long theo như chỉ dẫn bước lên lầu hai, dạo quanh hồi lâu cũng sắm sửa được một ít tài liệu giúp tăng tiến tu vi và vài bộ công pháp, hắn còn mua tặng Đức Hùng hẳn một kiện giáp phòng ngự. Đặc biệt, bản thân cũng may mắn mua được một linh cụ rất hữu ích.
Đó chính là pháp bảo không gian, một linh cụ hạ cấp mang thuộc tính hỗ trợ. Nghe chủ quầy quảng cáo, pháp bảo không gian bên trong giống như một rương chứa đồ, mặc sức cất giữ đồ đạc, một khi hấp thu máu tươi nhận chủ xong, những người khác căn bản không thể mở ra, tuyệt đối là kho tàng di động tốt nhất. Lấy trường hợp như Phạm Văn Long, nếu trên người có pháp bảo không gian thì chuyến đi vừa rồi vào Tây Nguyên cấm địa, số lượng nội đan linh thú dẫu nhiều gấp vài lần đi chăng nữa thì vẫn thỏa mái mang về. 
Phạm Văn Long nghe đến đó trong lòng hoan hỉ, mười lăm vạn linh đồng liền lập tức xuất ra. Tuy không gian chứa còn hơi nhỏ nhưng hắn đã rất hài lòng rồi. Sau này có nhiều tiền sẽ tìm cơ hội mua kiện tốt hơn.
Kỳ Trân Các do đích thân Thánh Viện quản lý nên nào có thiếu kỳ trân dị bảo, có điều toàn những mức giá trên trời. Những con số khiến Phạm Văn Long phải ngã ngửa, không ngờ lên đến cả bảy, tám chục vạn, thậm chí có những vật phẩm trị giá tới mấy trăm vạn linh đồng. 
Dạo hết một vòng, sắc trời cũng đã sẩm tối, hai người liền dời chân đến một tửu lầu. Gần ba tháng không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói, Đức Hùng hưng phấn kêu một vò rượu lớn, vừa đánh chén vừa vui vẻ tâm sự.
Thời gian qua sống bên trong Tây Nguyên cấm địa, không chạy trốn, chém giết thì tu luyện, Phạm Văn Long nào có thời gian nghỉ ngơi, vậy nên cũng muốn buông thả bản thân một chút, cùng huynh đệ say sưa suốt cả đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.