Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 39: Đạo sinh tồn




Đàn Huyễn Dực Giáp Trùng mấy trăm con tốc độ lao đến cực nhanh, vừa bắt gặp đám người, chẳng cần phân biệt xem đó là ai liền vù vù lao xuống tấn công. Những móng vuốt sắc nhọn vừa lướt qua đã thấy máu me văng lên tung tóe, kèm theo đó là một tràng kêu la thảm thiết.
Đa số đám học viên đứng đây thực lực mới ở mức Nhân vực cấp mười hai, mười ba nên làm sao đủ khả năng chống đỡ trước sự tấn công hung hãn của Huyễn Dực Giáp Trùng. 
Thấy có biến, tên mập lùn vội quát:
- Tất cả không được kinh hoảng. Mau mau tập hợp lại, cùng nhau tiêu diệt bọn chúng. 
Hắn vốn là thủ lĩnh, hơn nữa từng ra vào Tây Nguyên cấm địa trảm sát biết bao nhiêu linh thú nên kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên không tệ. 
Nghe tiếng quát, hơn hai mươi người vội vàng chụm lại một góc, binh khí trên tay loang loáng bổ ra. Một tên Địa hệ Pháp Sư lẩm bẩm vài tiếng, ngay sau đó đã hình thành một vòng bảo hộ sơ cấp Địa hệ, chu vi rộng khoảng mười trượng, bao bọc tất cả vào bên trong. Nhưng Huyễn Dực Giáp Trùng vốn tồn tại sánh ngang với đỉnh giai Nhân vực, sức tấn công nào phải đơn giản, quầng sáng bảo hộ màu xám nâu giống như một tờ giấy chỉ vài ba chiêu đã bị phá tan tành.
Mấy trăm con Huyễn Dực Giáp Trùng thuận thế nhảy bổ vào, mà da thịt đám linh thú này cực dày, đao thương bình thường không hề mảy may gây thương tổn. 
Nhìn đàn Huyễn Dực Giáp Trùng lúc nhúc, bay lượn rợp trời khiến đám người hồn vía lên mây, mặt mày xanh như tàu lá.
Chỉ chống đỡ thêm vài nhịp thở, cuối cùng hàng ngũ bị tan rã, có mấy tên xui xẻo bị hai, ba con Huyễn Dực Giáp Trùng bu đến, cái vòi vừa thọc sâu vào cơ thể khiến toàn thân co quắp, chỉ một loáng máu huyết bị hút sạch, chỉ còn lại một cái xác cong queo, trông vô cùng đáng sợ.
Những kẻ bên cạnh chứng kiến cảnh ấy trong đầu như tê dại, làm sao còn dũng khí chiến đấu, hét toáng lên rồi mỗi người nhằm một hướng, ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết.
Huyễn Dực Giáp Trùng Vương miệng phát âm thanh rè rè như ra lệnh, tức thì mấy trăm con đồng thanh ứng tiếng, hai cánh đập mạnh, chia nhỏ ra thành nhiều nhóm truy sát những kẻ vừa bỏ chạy.
Ngay phương hướng mà Phạm Văn Long vừa biến mất hiện chỉ còn mấy mươi con phóng theo.
Lúc này, Phạm Văn Long đã chạy được một khoảng khá xa, nhưng vẫn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết từ đằng sau vọng đến. Hắn hơi lo lắng, truyền âm cho lão Kim hỏi:
- Đám người đó đều dưới cảnh giới Linh vực, liệu có đủ sức chống đỡ đàn Huyễn Dực Giáp Trùng không?
Lão Kim cười hắc hắc bảo:
- Dĩ nhiên là không! Nếu bọn chúng nhanh chân mà chạy thì còn cơ may sống sót, đứng lại chỉ có con đường chết.
Nghe vậy, Phạm Văn Long giật mình, bỗng nói:
- Vậy tại sao người còn chỉ ta chạy theo hướng đó? Chẳng phải làm liên lụy đến bọn họ ư?
Lão Kim nghe hắn có vẻ trách móc, bực mình nói:
- Hừ! Nếu không như vậy ngươi có thể yên ổn trốn thoát sao?
Dĩ nhiên Phạm Văn Long hiểu điều đó, nhưng trong lòng áy náy, vẫn cố chấp trả lời:
- Không lẽ vì cứu mạng ta mà để mấy mươi người vô tội phải bỏ mạng sao? Làm như vậy có khác gì tự tay giết chết bọn họ?
Quả nhiên là một thằng nhóc cứng đầu cứng cổ, lão Kim đành nghiêm trọng nói:
- Nhóc con, ta nói cho ngươi hay, con người tu luyện, tranh đấu rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng phải vì khát vọng sinh tồn đó ư? Mưu cầu sinh tồn lớn hơn tất cả, cũng là mục đích tối cao trong cuộc sống này. Hơn nữa, cái đám Nhân vực nhãi nhép đó ta thấy chẳng phải dạng người thiện lương gì đâu. Khi nãy ngươi không thấy bọn chúng biểu hiện như sắp sửa lao vào sống chết với nhau sao? Vậy nghĩ thử xem để cho Huyễn Dực Giáp Trùng xử lý chẳng phải tốt hơn là con người tự giết hại lẫn nhau ư? Ngươi mới chỉ giết chết một con trong đàn mà chúng đuổi cùng giết tận đến mãi bây giờ không buông, việc đó liệu con người có làm được không? Hay chỉ là đứng bên ngoài bàng quan nhìn vào rồi quay mặt bỏ đi?? Trong thế giới này, ngoại trừ bản thân đừng bao giờ tin tưởng và thương xót cho bất kỳ ai. Hãy nhớ lấy!!!
Bị lão Kim giáo huấn một thôi một hồi Phạm Văn Long không dám có thái độ nữa. Hắn từng kinh qua mưa máu gió tanh nhưng tất cả đều bắt nguồn từ những ân oán rõ ràng. Lần này những người kia đã bị hắn liên lụy, sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Nguyễn Kim phân tích hiển nhiên có những lý lẽ của lão, tuy nhiên Phạm Văn Long nhất thời chưa thể chấp nhận được, trong lòng hi vọng bọn họ có thể bình yên trốn thoát.
Bỗng đột nhiên bên tai lại râm ran vang lên tiếng côn trùng đập cánh, Phạm Văn Long thần thức vội phóng về phía đằng sau.
- Vẫn còn mấy chục con Huyễn Dực Giáp Trùng đuổi theo, đành liều mạng vậy!
Khẽ thì thào, Phạm Văn Long không do dự ào ào phóng xuất ra toàn bộ chân linh khí, Phong Quyển Tàn Vân vận chuyển đến cực hạn, thân thể như một cơn lốc điên cuồng lao vút đi.
Thêm vài dặm đường, bỗng thấy phía trước bừng bừng ánh sáng. 
Vừa chạy đến, đôi chân Phạm Văn Long vội khựng lại, thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống mặt đất.
Phạm Văn Long hô hấp khó khăn, nhìn về vực thẳm cách đó vài bước chân.
Đích đến là một vực sâu không thấy đáy. Ngó xuống dưới chỉ có một màu đen xám xịt. Đằng sau còn có đàn Huyễn Dực Giáp Trùng đuổi đến. Xem ra hôm nay phải táng mạng nơi rừng núi hoang vu này rồi.
Phạm Văn Long chợt cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc. Trong một đêm mưa gió, tại đỉnh Yên Tử một người thiếu niên bị truy sát. Cuối cùng tuyệt vọng nhảy xuống vực sâu.
Phạm Văn Long quay cuồng tự hỏi: “Liệu ta nhảy xuống dưới có quay trở về Địa Cầu được không?”
Lão Kim thấy thần trí Phạm Văn Long u mê, vội quát lớn:
- Nhóc con, mau tỉnh táo lại đi. 
Thanh âm của lão đánh thẳng vào não bộ khiến Phạm Văn Long giật mình choàng tỉnh. Hắn vội đánh giá tình huống hiện tại, rốt cuộc vẫn chẳng biết phải xoay sở thế nào. Nếu là trước đó có lẽ còn đủ sức để thi triển Phong Quyển Tàn Vân rồi bay xuống bên dưới. Nhưng hiện tại sức đã cùng, lực đã kiệt, còn đâu tinh lực mà thôi động Phong nguyên tố?
Động tĩnh đàn Huyễn Dực Giáp Trùng phát ra ngày một rõ ràng, đã tiến đến rất gần rồi.
“Làm thế nào bây giờ???”
Phạm Văn Long cố gắng tìm một lối thoát. Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe sáng, vội vã đưa tay thò vào trong áo lục lọi một hồi. Lát sau mang ra một vật, chính là chiếc vòng tay màu xanh mà Lý Tiên Dung để lại.
Ngay lúc này, bỗng nghe thấy một tràng âm thanh ào ào từ xa vọng đến. Sau đó là những tiếng kêu rè rè vang lên, dần dần mau hơn, rồi thình lình hơn năm mươi con Huyễn Dực Giáp Trùng lộ hiện trong tầm mắt, hung hăng xông đến như vũ bão. 
Chỉ thấy Phạm Văn Long cầm chặt chiếc vòng trong tay, nhẹ nhàng rót vào một tia chân linh khí mỏng manh, chiếc vòng vốn ảm đạm không một chút ánh sáng tựa như có cảm ứng, từ từ toả sáng rồi chậm rãi bay lên, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu. Phạm Văn Long kinh hỉ, liền dốc toàn bộ số chân linh khí ít ỏi còn sót trong đan điền. Chiếc vòng mỗi lúc một sáng, tạo ra một quầng sáng màu xanh dịu nhẹ, rồi bùng lên mãnh liệt, lấp lánh chiếu khắp phạm vi ba trượng ngay chỗ Phạm Văn Long đang đứng, bao bọc thân thể hắn vào bên trong.
Phạm Văn Long đưa mắt nhìn chiếc vòng trên không, trong lòng có sự kích động không hề nhẹ. Theo như Lý Tiên Dung nói, nó chính là một pháp khí phòng ngự, không biết có đủ khả năng chống chịu công kích từ đám Huyễn Dực Giáp Trùng?
Đám Huyễn Dực Giáp Trùng đã tiến ngay sát bên người, Phạm Văn Long chỉ cảm thấy một mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên, cực kỳ buồn nôn, không nhịn được liền đưa tay bịt chặt hai cánh mũi.
Lại qua một nhịp thở, âm thanh rè rè đã ngay cạnh bên tai, một khắc sau, hơn hai mươi cái vòi múa may xông tới.
Thế nhưng ngay khi cái vòi vừa đâm đến, ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ chiếc vòng tay quả thực đã hiển lộ tác dụng, chỉ thấy đám Huyễn Dực Giáp Trùng chạm vào vòng sáng xanh nhạt ấy, thân thể bỗng co rúm lại, cái vòi phát ra âm thanh xèo xèo như bị thiêu đốt, vội tán loạn vỗ cánh bay ngược trở ra.
Nhưng chúng không cam chịu, vẫn bay vòng vòng xung quanh vòng sáng. 
Phạm Văn Long bị bao vây ở giữa, mặc dù tạm thời bình yên vô sự, nhưng trước sau trái phải và ngay đỉnh đầu đâu đâu cũng là những thân hình béo ụ, căng tròn như những trái bóng lượn lờ di chuyển.
Một vài con không nhịn được liền lấy đà rồi vọt thẳng vào, nhưng vừa chạm đến vòng sáng, thân thể nhanh chóng bị nén lại rồi bất ngờ nổ tung, máu me văng khắp mọi nơi, vô cùng kinh dị.
Quả nhiên không hổ danh là pháp khí, sức phòng ngự cực kỳ cường đại. Mặc kệ đám Huyến Dực Giáp Trùng có hành động gì, vòng sáng màu xanh vẫn không mảy may suy chuyển. 
Phạm Văn Long thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thất thanh, Phạm Văn Long ngó qua kẽ hở nhìn ra bỗng thấy một người đang chật vật chạy về hướng này. Phía sau có mười mấy con Huyễn Dực Giáp Trung không ngừng truy giết.
Người kia cũng đã nhận ra đằng trước có người, nhìn thấy vòng sáng có thể ngăn cản đám Huyễn Dực Giáp Trùng, thần sắc kích động vội vàng la lớn:
- Vị huynh đệ, mau cứu ta với!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.