Đại Viên Vương

Chương 74: Tân bạch tướng công truyền kỳ








" Ngươi cũng tới nghe giảng à? Đây là đệ đệ của ta, một trong những cao thủ trẻ tuổi của bản tự có tu vi ngũ phẩm." Vân Yên Nhi trông thấy Vương Phật Nhi bèn dịu dàng chào hỏi. Nàng rõ ràng đã coi Vương Phật Nhi như một tiểu đệ đệ ngoan ngoãn của mình. Vương Phật Nhi có ẩn ý trong lòng, cười đáp lễ. Vân Yên Nhi khá kinh ngạc cảm thấy phong thái của tiểu hài tử này thật là hào phóng, nhất cử nhất động đều không rơi vào thế hạ phong. Truyện "Đại Viên Vương "

Một tăng nhân khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mặt mũi hơi xấu đứng bên cạnh mỉm cười với Vương Phật Nhi. Vương Phật Nhi nhìn qua một cái, thầm nghĩ:" Vị đệ đệ này tựa hồ lớn hơn đến một phần ba số tuổi, chẳng lẽ bối phận ở Trung thổ Thần Châu lại có cách tính khác?" Truyện "Đại Viên Vương "

Hắn thật ra đã nhận ra vị hòa thượng này, vốn là người duy nhất trong số môn hạ của lão tăng áo bào tro có thể tự nhiên điều động viên đá bay lượn, lần trước cũng hơi có ấn tượng.

Ba người đi nganh hàng, tán dóc suốt dọc đường. Vương Phật Nhi kiến thức bất phàm, khiến cho vị tăng nhân trẻ tuổi kia khá kinh ngạc, tựa hồ ý thức được hài tử này có chút lai lịch nên mới giới thiệu cho Vương Phật Nhi tên tuổi của bản thân mình.


Vị tăng nhân trẻ tuổi này tên là Vân Không Dực, xuất gia Lạn Đà tự nhưng chưa từng có pháp danh, bởi vậy vẫn dùng tên gọi tục gia như cũ. Hắn đã được người trong Vân Dực vũ tộc quyết định sẽ kế nhiệm làm tộc trưởng, bình thường sư huynh đệ ở trong Lạn Đà tự cũng không coi trọng lắm.

Vân Yên Nhi tựa hồ thập phần sủng nịch đối với vị đệ đệ này, mỗi khi Vân Không Dực nói chuyện thì nàng đều chỉ nín lặng cười tủm tỉm. Vương Phật Nhi đối với cặp tỷ đệ này cũng không dám đối đáp nhiều, trông thấy sắc trời đã tối, nhớ lại việc hôm qua bị Linh Sơn lão tặc đánh lén, lập tức vội vã muốn trở về xem sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa có trở về hay không.

Hắn tìm một cớ để thoát thân rồi rời đi.

Vân Không Dực đứng nhìn bóng lưng nho nhỏ của Vương Phật Nhi đang xa dần, đột nhiên nói với tỷ tỷ một câu: "Ta nghe nói bản tự có một môn thần thông có thể khiến cho người tu hành phản lão hoàn đồng, bề ngoài vĩnh viễn dừng lại ở tuổi thiếu niên. Lời ăn tiếng nói của tiểu hài tử này thực sự là không giống với lứa tuổi của hắn."

Vân Yên Nhi che miệng khẽ cười nói:" Nếu hắn thực sự có cái tu vi kia, tại sao công lực lại thấp như vậy? Hắn chỉ có tu vi cửu phẩm thôi!"

Vân Không Dực kinh ngạc lắc đầu nói:" Tỷ tỷ ngươi nhìn không ra à? Hắn ít nhất có tu vi thất phẩm. Hơn nữa, ta nghe nói môn thần thông kia, sau khi chuyển ngược về tuổi thanh xuân, công lực cũng tụt xuống rất nhiều, vẻ ngoài càng trẻ, công lực bị khóa trụ càng nhiều."

" A!"

Vân Yên Nhi thốt lên một tiếng kinh hãi. Vân Không Dực vội hỏi:" Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Vân Yên Nhi vội vàng đáp:" Không có gì! Ta vốn chỉ là không cẩn thận vấp vào một tảng đá." Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng nàng lại chính là:" Vào lúc cùng đi với hắn, ta đã ôm hắn vào trong ngực. Nếu thật sự là một lão nhân tám mươi tuổi......"

Vân Yên Nhi liền cảm thấy toàn thân nóng bừng, nghĩ thầm trong lòng:" Chắc không phải đâu, làm gì có chuyện tình cờ đến như vậy, gặp đúng cái loại quái thai đó. Hắn cũng không biểu hiện tương tự như cái loại lão nhân kì quái biến thái này, chỉ là hơi thành thục thôi."


Vương Phật Nhi không dám quay về Nhật Luân điện. Suy nghĩ một hồi, hắn leo lên một ngọn cây chặt lấy hai cành nhỏ buộc chặt vào dưới chân. Hắn lại tìm đến mấy gian thiền phòng, lấy trộm một bộ tăng y rộng thùng thình, lấy một chiếc khăn mặt quấn rồi vài vòng ở trên đầu, nhìn thoáng qua thì hình dáng đã thay đổi rất nhiều. Lúc này mới len lén lẻn vào Nhật Luân điện.

Khi hắn lén lén lút lút lên đến tầng đỉnh, ghé mắt nhìn trộm vào thiền phòng của Cưu Ma La Cấp Đa, phát hiện vẫn không có một bóng người như trước thì lập tức cảm thấy ớn lạnh. Hắn tự nhủ thầm:" Mấy tầng phía dưới đều là cao nhân của bản tự bế quan, ta không ở lại tầng năm mà chạy tới một thiền phòng còn trống ở phía dưới tránh né thì chắc không có vấn đề gì. Tóm lại là so với ngủ ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều."

Theo suy nghĩ của Vương Phật Nhi, tầng thứ tư thế nào cũng là chỗ bế quan của các cao thủ thuộc hàng nhị phẩm, hệ số an toàn tính ra cũng lớn chút ít. Tầng thứ tư cũng có mấy gian thiền phòng trống, hắn len lén nhòm qua cánh cửa của gian phòng đầu tiên gặp được, xác định chỗ này không có khí tức của người sống, liền chui ngay vào rồi khóa trái cánh cửa thiền phòng lại.

Suốt một ngày nghe giảng kinh, thân thể Vương Phật Nhi vô cùng mệt nhọc, đêm hôm qua lại không hề chợp mắt, do đó hắn vội tìm một góc nằm lăn ra ngủ, sau một lát đã đi vào mộng đẹp.

Trong lúc mê ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy khô miệng, chép chép môi, Vương Phật Nhi mơ màng nói thầm:" Đáng tiếc không phải ở nhà, không có đồ uống trong tủ lạnh để có thể giải khát......" Đang muốn xoay người ngủ tiếp, đột nhiên nghe một giọng âm nhu hỏi ngay ở bên tai:" Đồ uống trong tủ lạnh là cái gì?"

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vương Phật Nhi chỉ cảm thấy hỏi về vấn đề như vậy thì thật là buồn cười." Ngươi ngốc quá đi, cả tủ lạnh cũng không hiểu nổi? Đây là cái loại tủ lớn có thể làm cho một khối băng cả ngày không tan, ngươi thực sự chưa từng được thưởng thức...... Người ở Trung thổ Thần Châu đúng là đồ bị thịt. Ha ha, thật sự là lạc hậu...... các ngươi chắc chắn không biết rõ về đồ uống rồi."

" Úi! Không đúng! Là ai đang nói chuyện với ta?"

Vương Phật Nhi cười khúc khích một tiếng, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh lại. Nhớ tới những câu đối đáp vừa rồi thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau khi hắn nhập xác hoàn hồn, luôn coi lai lịch của bản thân mình là bí mật lớn nhất. Không ngờ trong lúc ngủ mơ lại vô tình nói ra.

Hơn nữa, trong phòng này có người, nhận thức này càng làm cho tim Vương Phật Nhi đập loạn lên thình thịch. Hắn vùng dậy, nhảy dựng lên, chuẩn bị tư thế xuất ra chiêu thức mở đầu của Ngũ đế long quyền đích.

" Tiểu oa nhi, ngươi không phải sợ. Ta sẽ không truy cứu cái tội ngươi tự tiện xông cào thiền phòng bế quan của ta đâu."


Vương Phật Nhi nhìn dọc nhìn ngang nhưng không hề bắt gặp bóng dáng một ai, đối với những lời nói mơ mơ hồ hồ này thì trong đầu chỉ hiện lên một chữ " Quỷ". Mặc dù hắn đã gặp nhiều U linh binh, thi binh trên chiến trường, nhưng đối với cái loại tồn tại hư vô mờ mịt này thì chỉ nhớ đến những ấn tượng về phim ma quỷ của Âu Mĩ, Hương Cảng phổ biến trên địa cầu.

Dưới tình thế cấp bách, trên thân Vương Phật Nhi ẩn ẩn hiện hiện một quầng tối đen hình thiết tháp, là chiêu thức phòng thủ cực mạnh trong Ngũ đế long quyền đã được hắn phát động tới cực hạn." Ai, ngươi là ai, ở chỗ nào?"

Tiếng quát này có âm thanh xé gió chấn động mái ngói, ngoại trừ để hỏi thì còn muốn để cho chính bản thân hắn thêm can đảm.

" Ta ư? Ta là tăng nhân của bản tự, tên là Vu Đạo Thúy. Muốn biết ta ở đâu thì ngươi hãy ngẩng đầu nhìn lên đi."

Đối phương nói giọng hòa ái, Vương Phật Nhi trong lòng đa quyết, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, đầu tiên là cực kỳ hoảng sợ, sau đó nghĩ tới một truyền thuyết từ xa xưa nào đó, lại không nhịn được cười ha hả.

Trên một cái rường lớn ở một góc của gian thiện phòng này có một Đại xà nhân diện đang lộn ngược đầu xuống dưới, tóc dài rũ rượi, sắc mặt tái nhợt, lân phiến trên thân trắng như tuyết." Đáng tiếc lại là một nam nhân, bằng không thì chẳng phải là Bạch nương tử tái sinh ư?" Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi cố nhịn cười, khom người hành lễ, nói:" Đệ tử Vương Phật Nhi, vốn là đệ tử đích truyền của thủ tọa Cưu Ma La Cấp Đa. Chẳng biết lão nhân gia ngài có bối phận là gì? Ta phải xưng hô như thế nào?"

Xà nhân kia nghe thấy chữ Cưu Ma La Cấp Đa, trên mặt có chút nghi hoặc, hỏi giọng lạnh nhạt:" Đã thay đổi người thủ tọa Nhật Luân điện rồi sao? Ta lại không biết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.