Đại Viên Vương

Chương 63: Diệu pháp điều khiển đá bay của phật môn








Đại Lạn Đà tự mới kiến tạo vào hơn ba nghìn năm trước, lúc ấy hai đại cường giả của Bạch Nguyệt yêu tộc vì tranh đoạt ngôi vị Yêu suất của tộc mình đã chỉ huy đại quân giao chiến tại Chỉ Không sơn. Song phương đại chiến mười hơn ngày, chết vô số, máu chảy thành sông. Chợt có một vị cao tăng vô danh đi ngang qua chiến trường, dùng vô thượng phật pháp hàng phục hai cường giả của Bạch Nguyệt yêu tộc. Truyện "Đại Viên Vương "

Hai vị cường giả này người trước kẻ sau giác ngộ phật pháp, bái làm môn hạ của cao tăng vô danh, xây dựng một tòa kim cương tự tại Chỉ Không sơn, chính là tiền thân của Lạn Đà. Bọn họ chính là hai đại tôn giả Hỏa thánh và Trí tuệ tôn đã khai sơn sáng lập ra Lạn Đà tự.

Lạn Đà tự vào thuở ban đầu chỉ có một công trình kiến trúc là Kim Cương tự, sau lại được gọi là Kim Cương viện. Trải qua mấy trăm năm thời gian mới dần dần có năm kiến trúc lớn chủ chốt. Ba Tàng kinh thư chính là những công trình có quy mô cực lớn thuộc kiến trúc chính.

Nhật Luân điện, Khô thiện viện, Kim Cương viện, Tinh Túc điện, Đại Tự Tại viện là lưỡng điện tam viện, chiếm một nửa diện tích của Chỉ Không sơn, đại thủ tọa của năm nơi này chính là những người có quyền uy cao nhất trong Lạn Đà tự.


Khi bầu trời trong xanh, những đỉnh tháp bằng vàng của phật điện ở khắp nơi trên Chỉ Không sơn phản chiếu ánh sáng mặt trời trông giống như một vầng phật quang, nghiêm trang kính cẩn.

Đệ tử tu hành trong chùa cũng không chỉ là ngồi thiền ở những nơi yên tĩnh mà còn tập võ ở những chỗ đất bằng phẳng, nhưng không khí hòa bình an lành còn tốt hơn nhiều so với loạn thế ở bên ngoài, khiến cho con người có tâm cảnh bình thản, không còn muốn tranh đoạt nữa.

Bất quá so với những ngày yên tĩnh bình thường, tăng chúng đệ tử Đại Lạn Đà tự hôm nay lại có vẻ có chút hưng phấn, khắp nơi nơi đều châu đầu ghé tai thì thầm với nhau. Mấy cái đầu trọc lốc chụm vào với nhau, nhìn rất vui mắt. Thủ tọa của Nhật Luân điện là Cưu Ma La Cấp Đa mấy tháng trước rời khỏi Lạn Đà tự đi đến vương triều Đại Càn khiêu chiến tam đại tông sư của Nho môn, việc này đã đồn ầm khắp thiên hạ. Truyện "Đại Viên Vương "

Bây giờ Đại Lạn Đà tự chẳng người nào không biết, thủ tọa Cưu Ma La Cấp Đa đã giành chiến thắng trở về.

Dẫn theo đồ nhi mới thu nhận được trong chuyến đi này, Cưu Ma La Cấp Đa sau khi quay về chùa vẫn chưa trở lại Nhật Luân điện của mình, ngược lại đi thẳng đến Kim Cương viện. Kim Cương viện là tòa nhà tinh xảo được xây dựng sớm nhất Đại Lạn Đà tự, không đồ sộ bằng những chỗ khác, nhưng lại hơn hẳn về mặt cổ kính trang nghiêm. Thủ tọa Kim Cương viện đứng trên lưỡng viện lưỡng điện khác, đại biểu cho tất cả quyền uy của Đại Lạn Đà tự.

" Đồ nhi! Ngươi hãy chờ ở chỗ này, ta muốn đi bái chào sư bá Nhân Đà La của ngươi trước đã."

Trải qua vài biến cố, Vương Phật Nhi đã có lòng kính trọng đối với vị sư phụ này. Hắn gật đầu lia lịa, tỏ ý mình chắc chắn sẽ ở tại chỗ chờ đợi. Chờ Cưu Ma La Cấp Đa vừa khuất dạng, tiểu tử này liền nổi lên ý muốn đi nhìn ngắm đối với cái kinh viện này.

Kim Cương viện ở chỗ cao nhất trên Chỉ Không sơn, có hơn trăm gian phòng thiền định, nhà cầu kinh, nhưng lại không có kiến trúc nào cao to cả, thoạt nhìn cũng tương đối lộn xộn. Những đệ tử hiện đang tu hành tại Lạn Đà tự, mười người thì tám chín có cử chỉ đoan trang, thái độ thản nhiên, điều duy nhất khiến cho Vương Phật Nhi cảm thấy kỳ quái lại chính là những người để đầu tóc kỳ dị ở nơi này nhiều hơn nhiều so với cắt trọc.


" Xem ra đồ dùng để buộc tóc rất là thời thượng đây. Mấy người bên kia dùng dây vàng sáng lóa để buộc mái tóc dài lõa xõa trông thật sự là uy phong đẹp mắt, sau này ta cũng muốn để kiểu tóc như vậy, cắt trọc thật sự không thú vị chút nào."

Hắn đi bộ lững thững, nhìn thấy đại đa số tăng nhân, đầu đà, tục gia đệ tử đều không hề nhắm mắt ngồi thiền, mà lại ngồi thành một vòng tròn chẳng biết đang thảo luận cái gì. Có mấy người đang luyện tập công phu, quyền đấm cước đá, đã có kình phong phát ra, hỏa khí rừng rực. Vì sợ bản thân bị ngộ thương nên Vương Phật Nhi không đi đến gần cái chỗ náo nhiệt này.

Đi thẳng đến sân sau cùng của Kim Cương viện, Vương Phật Nhi mới nhìn thấy một lão tăng mặc áo bào xám, có bảy tám vị tăng nhân, tuổi già trẻ khác nhau ngồi vây chung quanh.

Lão tăng đang lên tiếng giảng giải một đoạn khẩu quyết, sau đó bảy tám vị tăng nhân kia bắt đầu tự vận dụng tinh thần, cầm trong lòng bàn tay một viên đá to bằng cỡ nắm tay, mắt nhìn trừng trừng.

Vương Phật Nhi thấy kỳ quái, liền dừng chân đứng ngây người mất một lúc.

Hơn mười phút sau, một vị tăng nhân mặt mũi xấu xí, chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, phát ra một tiếng kính hừ từ trong mũi, viên đá bị đẩy lên khỏi lòng bàn tay lơ lơ lửng lửng khoảng một vài tấc, nhưng vị tăng nhân này tựa hồ không thể duy trì được lâu, viên đá kia bay lên chỉ trong chớp mắt lại rơi xuống trở lại.

" Đám hòa thượng này đang chơi trò dùng ý niệm để di chuyển vật sao? Lạn Đà tự còn có loại thần thông này?"

Vương Phật Nhi chỉ theo sư phụ học duy nhất có võ học chính tông của Lạn Đà tự, mặc dù nghe nói hai môn phật đạo đều có một ít pháp lực, nhưng cũng không để ý nhiều lắm, cho là chỉ có một số loại pháp lực phụ trợ như sai thần bắt quỷ, thu phục thi binh, u hồn mà thôi.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy phật pháp chính tông của Lạn Đà tự, trong lòng liền cảm thấy tò mò, lập tức ngồi xuống phía sau những người kia, cẩn thận chú ý quan sát.


Bảy tám vị tăng nhân kia làm thế nào để vận dụng niệm lực để điều động viên đá thì hắn nhìn không ra, nhưng lại trông thấy rõ rành rành vẻ mặt của mọi người đích. Có vài tăng nhân gương mặt thản nhiên nhưng huyệt Thái Dương chỗ xanh chỗ đỏ, hiển nhiên là dùng sức rất nhiều, có người thể hiện đủ bảy loại tình cảm, sắc mặt đỏ đậm, tức là kém hơn một bậc. Truyện "Đại Viên Vương "

Qua một lúc lâu, trừ một tăng nhân gầy gò lại thành công điều động được viên đá một lần, viên đá trong lòng bàn tay những người còn lại vẫn như cũ không hề nhúc nhích. Lão tăng kia vẫn nhắm mắt dưỡng thần, thấy tất cả mọi người đều không lĩnh ngộ được bí quyết, đột nhiên than nhẹ một tiếng:" Liên hoa pháp vừa truyền ra, niệm một tiếng rung động cả cây bồ đề. Các ngươi vẫn không có lĩnh ngộ, niệm lực và chân khí vốn có cách vận dụng hoàn toàn bất đồng."

Cũng không thấy lão tăng có biểu hiện vận lực dùng sức một chút nào nhưng một tảng đá to bằng cỡ đầu người ở phía trước kêu “vù” một tiếng vụt bắn lên trên không, bay lượn chung quanh người ông ta tám vòng, sau đó mới đừng lại ở trước mặt rồi lơ lửng ở trong không khí cách mặt đất khoảng ba thước, đứng im bất động.

Lão tăng kia giảng giải lại pháp môn vận dụng niệm lực để điều động tảng đá một lần nữa, cũng không nhiều như Vương Phật Nhi mong muốn. Vương Phật Nhi đã được thấy điều thần kỳ nên nghe rất chăm chú. Sức lĩnh ngộ của hắn cao hơn một bậc so với mấy vị tăng nhân này, dù sao trước khi chuyển thế sống lại, hắn sinh hoạt trong xã hội hiện đại bùng nổ thông tin, rất nhiều khẩu quyết hàm ý hỗn loạn không rõ ràng, hắn vận dụng phương pháp phỏng đoán liên tưởng, lại hiểu được những mấu chốt trong đó.

Phương pháp tu hành ở Trung thổ Thần Châu, mặc dù có nhiều môn phái, nhưng cũng vẫn là võ đạo với căn bản là rèn luyện chân khí, củng cố bản thân bồi dưỡng nguyên khí, cường tráng gân cốt. Hai nhà Phật Đạo mặc dù không có sử dụng chân khí, chỉ đơn thuần dùng niệm pháp phát động pháp thuật, nhưng bởi vì tu luyện khó khăn, uy lực ở giai đoạn ban đầu kém rất xa võ công nên cực ít người tu luyện.

Lão tăng này truyền thụ niệm pháp tại Kim Cương viện, nhưng đệ tử càng dạy lại càng ít đi. Tiêu tốn thời gian mười năm tám năm nhưng lại chỉ có thể tu luyện được đến mức điều động được viên đá to bằng cỡ nắm tay bay lượn chung quanh thân, ngay cả phẩm bậc của tráng hán bình thường cũng không chắc đạt được nên tất nhiên không ai nguyện ý tu hành.

Vương Phật Nhi chạy tới nghe giảng, lão tăng này cảm thấy vô cùng sung sướng, cố làm ra vẻ không biết là có thêm một người, ngược lại đem cách tu luyện niệm pháp của Lạn Đà tự giảng đi giảng lại thêm mấy lần, hy vọng có thể thu hút đứa nhỏ này thường xuyên đến trong những ngày tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.