Đại Viên Vương

Chương 242: Phóng hỏa đốt rừng, trời sinh dũng mãnh








" Đến đi! Đến mà chịu đòn!" Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi bố trí mai phục xong xuôi bèn tra xét kỹ lưỡng khắp nơi, rốt cục cũng tìm ra mười lăm tên Hắc Giáp Huyền Kỵ. Bị hắn cố ý dẫn dụ, mười lăm tên kỵ binh thi yêu phóng ngựa điên cuồng bám riết đuổi theo.

Hơn trăm tên trang thi binh bị cực kì tồi tàn xếp thành hàng ở trong rừng cây, phần lớn đều cầm trong tay những cành cây to tướng vừa chặt xuống, động tác cứng ngắc, ánh mắt ngây dại, thậm chí không biết phải tác chiến như thế nào cả.


Vương Phật Nhi cũng không thèm đến cai quản bọn chúng mà cưỡi Ma Ngoan bay thẳng vào trong rừng cây, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ thủ lĩnh cầm quan đao bị Vương Phật Nhi đánh lén mấy lần thì bừng bừng lửa giận, không thể tha thứ cho kẻ dám mạo phạm hắn.

Đám Hắc Giáp Huyền Kỵ còn lại cùng thúc tọa kỵ xông vào vào trong rừng. Tên kỵ sĩ cầm đầu hừ lạnh một tiếng, chậm rãi vung tay rút mũi tên nhọn đeo trên bả vai ra, phát ra một luồng lửa trắng nhợt tức thì thiêu đốt mũi tên nhọn thành tro bụi, ngay cả đầu mũi tên làm bằng thép nguyên chất cũng không ngoại lệ bị lửa đốt tan thành mảnh vụn.

Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này rõ ràng có tu vi cao hơn mười bốn tên còn lại một bậc, thi khí ngưng tụ bên ngoài cơ thể thành quầng lửa trắng nhợt, mặc dù giữa ban ngày vẫn chói sáng như vầng mặt trời lạnh. Quầng lửa trắng nhợt mạnh nhất ở sau lưng hắn ngưng tụ thành hình một con chim lớn màu trắng kỳ dị giống như một là cờ lớn phần phật tung bay trước gió. Truyện "Đại Viên Vương "

Thi binh của Vương Phật Nhi mai phục trong rừng căn bản không dám xông lên. Trời sinh cấp bậc khác nhau khiến đám thi binh này không chế ngự được nỗi sợ hãi trong lòng nên cứ đứng ì ra một chỗ trông có vẻ cực kỳ miễn cưỡng. Nếu không phải bị tên Hắc Giáp Huyền Kỵ thủ hạ của Vương Phật Nhi khống chế thì những thi binh lang thang khi trông thấy đại thi yêu cấp bậc này nếu không lập tức hàng phục thì cũng chạy trốn toán loạn.

" Quét sạch đám rác rưởi này!"

Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cầm quan đao gằn từng tiếng ra lệnh, ngữ điệu tang thương giống như quả núi trải qua trăm ngàn năm mãi mãi không thay đổi hay dao động. Mười bốn tên Hắc Giáp Huyền Kỵ còn lại lập tức xuất thủ tấn công đám thi binh của Vương Phật Nhi, cơ hồ là chưa cần giao chiến mà thắng bại đã phân.

Bọn Hắc Giáp Huyền Kỵ này đều ở cấp ngũ phẩm, thậm chí tứ phẩm mà so sánh sức chiến đấu với đám thi binh tạp nham Vương Phật Nhi mới thu phục ngay cả thi tướng cửu phẩm cũng không có thì thật sự không cần nói làm gì.

Hơn trăm tên thi binh chẳng trụ nổi một khắc đã trở một đống hài cốt, biến mất khỏi thế giới này. Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cầm quan đao vẫn đứng im lìm, cả người và kỵ thú cùng đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy. Mãi đến khi gã thi binh cuối cùng bị thủ hạ của hắn giết chết thì ngọn lửa trắng nhợt bập bùng trong hốc mắt hắn đột nhiên chớp lên mãnh liệt mấy lần, thanh quan đao trong tay như tia chớp cắm phập xuống đất, một cây cung màu đen huyền, thân kim loại khắc hoa văn, dây cực lớn giống như ma thuật hiện ra trong tay. Phựt, phựt, phựt, phựt, dây cung bật bốn lần nhanh như điện chớp, bốn mũi tên dài do chân khí ngưng tụ thành như sấm vang chớp giật bắn vào chỗ sâu trong rừng cây.


" Hừ, linh giác của tên thi yêu này cũng thật là nhạy bén!"

Hai mươi tám mũi tên kình khí bừng bừng tựa lửa cháy mãnh liệt do tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này bắn ra cứ thế biến mất tăm mất tích giống như bị mặt trời đỏ rực hấp thụ, như đá chìm đáy biển. Một tiếng nổ vang lên, những đống cành cây khô chất chồng từ trước bị lửa tóe ra khắp nơi bắn trúng liền bốc cháy thành những ngọn lửa cuồn cuộn.

Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ thấy bắn tên không xong thì liên đưa tay với thanh quan đao của mình, gương mặt vẫn cứng đờ như đá tỉnh bơ không chút dao động, không chút biểu cảm. Hắn chỉ khẽ rống lên một tiếng rồi thúc con mãnh thú đang cưỡi phi như điên cuồng xông thẳng vào vùng lửa cháy rừng rực.

Vương Phật Nhi bố trí đốt lên nhưng đống lửa là có chủ ý. Hắn phân bố hơn trăm tên thi binh rải rác khắp nơi ở trong rừng cây khiến cho đám Hắc Giáp Huyền Kỵ muốn chém giết đối thủ thì phải phân tách nhau ra, mà lúc này ánh lửa bập bùng, khói bốc mù mịt khiến trong rừng cây có xòe tay cũng không thấy năm ngón, nhờ đó sáng tạo nên một hoàn cảnh bị phong tỏa kín rất đặc biệt.

Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cầm quan đao từ trước khi khói tỏa mù mịt đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ khắp nơi truyền đến, tuy rằng biết rằng kẻ địch ở phía trước có võ công cao hơn hắn nhưng vẫn không hề sợ hãi mà chấp nhận khiêu chiến bởi vì hắn có muốn thì đám thuộc hạ cũng không đủ khả năng tiến đến tương trợ.

" Vu Đạo Toại, ngươi nói xem nếu hai chúng ta hợp sức thì mất mấy chiêu mới có thể thu thập được tên kia?"

Vu Đạo Toại vận Thập long ngự nhật thần công, quanh thân lửa cháy rừng rực trông giống như Hỏa thần. Nghe thấy Vương Phật Nhi nêu vấn đề, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói:" Ta muốn ngươi dùng thần binh Bắc Đẩu phong ấn tên thi yêu này, cam đoan ngươi sẽ không bị thiệt thòi!"

Vương Phật Nhi kinh ngạc hỏi:" Mặc dù Đại Lạn Đà tự có bí pháp có thể dùng thần binh phong ấn hộ pháp thần tướng nhưng phải ở thời điểm người đó còn sống mới được, còn tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này lại là thi yêu rồi thì làm thế nào mà phong ấn được?"


Cặp mắt Vu Đạo Toại lóe lên hai luồng lửa bắn ra xa chừng ba thước, không ngừng co duỗi giống như hai con hỏa xà linh động, hiển nhiên là đã vận chuyển công lực toàn thân tới mức cực hạn. Phải đối mặt với tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cầm quan đao đang lao đến thì hắn không dám có chút nào lơ là.

" Lên!" Có bảy luồng lửa từ bên ngoài cơ thể Vu Đạo Toại bay ra cực nhanh, đầu đuôi nối nhau hóa thành một con Hỏa long lao về phía tên Hắc Giáp Huyền Kỵ. Vương Phật Nhi cũng không dám chậm trễ, bèn vung hai tay điều khiển sáu tảng đá nặng cỡ khoảng trăm cân từ từ bay lên trên không trung, sau đó đột nhiên đập vào nhau gây ra tiếng nổ như sấm sét rồi tăng tốc độ lên nhanh tới mức không thể hình dung nổi.

Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ vừa mới múa quan đao đánh tan con Hỏa long của Vu Đạo Toại đã đối mặt với những tảng đá mà Vương Phật Nhi dùng niệm lực tam phẩm điều khiển. Hắn không chút e ngại hét lớn một tiếng giống như một con sư tử điên cuồng gầm thét, rồi tức thì nhảy vọt ra khỏi tọa kỵ bay thẳng lên trên không, tay cầm quan đao giống như một con giao long màu xanh sẫm, lựa chọn một phương vị vô cùng huyền ảo chém mạnh vào sáu tảng đá.

" Tên đại thi yêu này thật là dũng mãnh!"

Niệm lực chợt chùng xuống, Vương Phật Nhi phát hiện thấy mối liên hệ giữa mình với tảng đá đã bị tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này chặt đứt thì không khỏi thầm tán thưởng. Niệm lực tứ phẩm tuy rằng chỉ kém tam phẩm có một bậc nhưng cách nhau một trời một vực. Niệm lực tam phẩm có nghĩa là có thể ứng dụng biến hóa tất cả một trăm lẻ tám loại niệm pháp Đại Lạn Đà tự, thủ đoạn vô cùng vô tận.

Phật Đà Cái lúc trước đã từng nói:" Người tu luyện niệm lực đến tam phẩm thì cho dù có khiêu chiến cao thủ võ học nhất phẩm cũng có thể an toàn rút lui."

Nhưng tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này tuy tu vi còn thấp hơn Vu Đạo Toại nhưng lại có sức mạnh trời sinh, đao pháp lại xuất thần nhập hóa nên vẫn có thể phá được niệm lực mới nhập tam phẩm của Vương Phật Nhi. Hắn tinh tế lợi dụng một tia sơ hở mà phá vỡ được Đại Na Di niệm pháp của Vương Phật Nhi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.