Đại Viên Vương

Chương 232:








" Tốt. Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chiêu thì ta sẽ để ngươi rời đi, còn nếu ngay cả ba chiêu cũng không tiếp nổi thì ngươi hãy ngoan ngoãn lưu lại. Tuy nhiên nếu ngươi không muốn đi tấn công Đại Càn vương triều thì ta cho về Đại Lôi Âm tự làm ruộng, ngươi thấy thế nào?"

Thiếu niên chất phác kia nghe xong lập tức thốt lên:" Được, ngươi đã đáp ứng là ta không phải ra trận là được, còn đi Đại Lôi Âm tự thì không có vấn đề. Nhưng ta còn có mẹ già, ta muốn mang người đi cùng có được không?"

Vương Phật Nhi gật đầu đáp ứng rồi vươn tai khai giải cấm chế cho người thiếu niên.

Tướng sĩ Thỉ Phong Doanh nghe nói chủ soái định động thủ luận võ thì đều cảm thấy hưng phấn. Vương Phật Nhi và người thiếu niên ra ngoài trướng, tùy tiện chọn một bãi đất trống. Vương Phật Nhi cười bảo:" Ngươi vẫn còn nhớ mẹ, đúng là một đứa nhỏ hiếu thuận. Chiêu thứ nhất này tính là ta bỏ qua cho ngươi."


Người thiếu niên chất phác thấy mắt hơi hoa lên, không thấy bóng dáng của Vương Phật Nhi đâu nữa. Khi hắn có phản ứng thì đã bị vỗ nhẹ một cái vào vai. Hắn hoảng hốt vội vàng vận kình phản kích nhưng chỉ đánh vào không khí.

Vương Phật Nhi đã cười khanh khách lui về đến chỗ cũ cứ như thể chưa hề động đậy gì cả. Vừa rồi hắn dùng Kiếm quyết phối hợp Thập Giới Súc Địa pháp xuất kỳ bất ý làm nên chiến tích như thế chính là vì muốn chỉ bằng một chiêu khiến cho thiếu niên này tâm phục khẩu phục. Truyện "Đại Viên Vương "

" Võ công của tướng quân quả nhiên là lợi hại, nhưng ta chưa chắc đã thất bại đâu!" Người thiếu niên bị nhục thì ngược lại bộc phát ra dũng khí vô cùng, vung hai nắm đấm sử dụng bộ quyền pháp đơn giản kia công về hướng Vương Phật Nhi.

Khương Công Vọng, Nhạc Sư Đà đứng quanh quan sát vốn đều có chút lo lắng đối với cái ước định ba chiêu của Vương Phật Nhi, nhưng giờ thấy chiêu thứ nhất thần kỳ khó lường của Vương Phật Nhi thì đều yên tâm và thầm nghĩ:" Nếu chủ công dùng chiêu đó tấn công thì ta sẽ ứng phó như thế nào?"

" Có khả năng thắng không kiêu, bại không nản, thật là khá! Nếu ta không thu thập đươc loại võ tướng này thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?" Vương Phật Nhi tính toán thầm trong lòng, hoàn toàn không nhìn đến đường quyền của người thiếu niên, đột nhiên phối hợp bí quyết của Ngũ hành thần biến và Ngũ Đế Long Quyền phát ra lực trường đóng băng bên ngoài thân thể. Chiêu này giúp Vương Phật Nhi trực tiếp đột phá hạn chế về tu vi của bản thân, đẩy lên tới cảnh giới nhị phẩm.

" Lấy xảo diệu phá ngàn quân đã dùng qua, tiếp theo nên cho hắn biết cái gì tên là lấy sức phục người, dùng mạnh thắng yếu!"

Ngọn quyền của người thiếu niên mới tới cách người Vương Phật Nhi vài thước đã bị hàn khí do băng tuyết khôn cùng tạo nên cản trở. Vương Phật Nhi không giơ tay chẳng động chân, chỉ dựa vào luồng chân khí băng hàn này đã khắc chế một thân võ nghệ của hắn .

" Hừ! Bùng!"

Người thiếu niên lùi liền năm bước nhưng không cam lòng chịu yếu thế, đấm hai quyền vào nhau phát ra tiếng động như sấm rồi trên nắm tay ra tỏa một luồng sáng xanh thẫm, mường tượng như một con giao long hình thành ở trong quầng sáng chân khí của hắn.


Đến lúc này thì chính Vương Phật Nhi cũng cảm thấy có chút cổ quái." Chiêu số thiếu niên này xuất thủ sao lại thấy tương tự như Ngũ Đế Long Quyền của ta vậy? Nhưng hiệu quả tăng cường tu vi cũng không rõ rệt lắm, chỉ có thể thúc giục công lực tăng lên đến mức cao nhất ở trong cảnh giới tứ phẩm mà thôi!"

"Một chiêu cuối cùng! Nếu ngươi đánh bại ta thì ta liền xin làm học trò của ngươi, còn nếu không thì hãy để ta rời đi!"

Vương Phật Nhi trông thấy người thiếu niên tựa hồ còn phải cố hết sức mới khống chế nổi cái chiêu thức mãnh liệt này thì bèn mỉm cười, lực trường đóng băng trên người dần dần biến mất và thay thế bởi Vô Hạn Quang Minh hỏa trong Đại Nhật chân hỏa như mặt trời nóng rực.

" Ngươi đã mất hết lòng tin, thật ra cũng không cần phải cố đánh nốt chiêu cuối cùng này. Đã thế thì ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục. Tiếp ta một chiêu Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến!"

Vương Phật Nhi gần đây khổ tu môn thần thông trấn tự này của Đại Lạn Đà tự, dần dần đã tương hợp với tu vi của thân tăng lên tới cảnh giới ngũ phẩm, tu thành Đại Nhật chân hỏa. Đến giai đoạn này, môn tuyệt học trấn tự này của Đại Lạn Đà tự mới phát huy được uy lực mạnh mẽ. Truyện "Đại Viên Vương "

Võ học của Trung thổ Thần Châu phân chia thành phẩm bậc dựa theo chân khí mạnh yếu khác nhau của người tu luyện, không có liên quan gì tới thuộc tính hay uy lực của một loại chân khí nào cả. Đại Nhật chân hỏa ở cảnh giới ngũ phẩm có uy lực mạnh mẽ, ẩn chứa Phật lực vô biên, có vô số Phạn văn tung bay trong chân khí quang diễm. Nếu chưa đạt đến tu vi tứ ngũ phẩm thì khó mà phát ra được chân khí quang diễm.

Trong chiêu này, Vương Phật Nhi cố ý hạ thấp tu vi của bản thân, chờ người thiếu niên thúc giục chân khí tới cực đỉnh thì mới cười nhạt, chuyển động thân hình mang theo vô số quang diễm màu vàng bay vụt lên.

Người thiếu niên không dám chậm trễ, dùng hai tay điều khiển con thanh long do chân khí tạo thành ở bên ngoài thân thể hạ thấp xuống, bay xoay vòng tròn và phun ra kiếm khí sắc bén đánh vào Đại Nhật kim diễm của Vương Phật Nhi.

" Nghĩ ra rồi! Lúc trước khi ta đánh ở cái lôi đài chiêu thân kia thì đã có người đem Ngũ Đế Long Quyền giả làm Thanh Long kiếm ấn của Ngũ Trang quan. Thứ thiếu niên này sử dụng nhất định là chân truyền của Ngũ Trang quan."


Vương Phật Nhi đột nhiên nghĩ ra lai lịch võ công của thiếu niên này thì cực kỳ an tâm, thân pháp nhoáng lên hóa ra thêm một phân thân nữa bay đến mạnh mẽ hấp dẫn mấy trăm đạo kiếm khí tập hợp thành con thanh long kia còn bản thân hắn thì vọt tới trước mặt người thiếu niên.

" Nếm thử một quyền của ta!"

Vương Phật Nhi cũng không dùng chiêu số hoa mỹ gì mà chỉ vô cùng đơn giản tống thẳng một quyền đánh tới. Người thiếu niên dùng kình lực cổ xưa đón tiếp, liền cảm thấy tay nóng cháy bỏng, đau nhức không chịu nổi." Hỏa kình quá mãnh liệt, hơn nữa trong chân khí của hắn có một luồng lực lượng làm tan rã chân khí của ta!"

Thiếu niên phát giác ra điểm này thì cũng đã muộn. Hắn tiếp chưa được mười quyền thì hai tay đã quá đau, không chịu được để lộ ra sơ hở, bị Vương Phật Nhi đánh một quyền trúng sườn trái. Vương Phật Nhi không cho người thiếu niên kịp kêu đau, lại phát ra hơn mười quyền hung hăng đánh cho người thiếu niên tung cả hai chân lên khỏi mặt đất, bay một mạch ra xa hơn trăm trượng, ngã cắm đầu vào một đống cỏ khô.

" Ngươi đã lựa chọn như vậy nên ta phải thỏa mãn nguyện vọng cho ngươi. Từ hôm nay, ngươi sẽ là quan phụ trách lương thảo cho Thỉ Phong Doanh của ta, nếu trong quân thiếu lương là ta sẽ hỏi ngươi đó."

Vương Phật Nhi phủi áo giáp, đang định về trướng thì Nhạc Sư Đà thấy Vương Phật Nhi đang cao hứng liền bước lên nói:" Thật ra hôm nay chúng ta còn có một việc nữa không dám giấu chủ công. Khi truy bắt quân đào ngũ, chúng ta không cẩn thận đã xung đột với thủ hạ của Thanh Viên đại tướng, làm loạn thực không thoải mái." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi vẫn chưa nghe ra huyền cơ trong lời nói của Nhạc Sư Đà. Hắn vừa mới thu được một võ tướng đắc lực nên cực kỳ sảng khoái, do đó cũng không thèm để ý nói:" Lão tử ngay cả con của Thanh Viên đại tướng cũng đánh thì xung đột với mấy tên thủ hạ của lão có tính là cái gì? Kể cả về võ công và thế lực thì Thanh Viên đại tướng đều không bằng cái lão khỉ già Hỏa Viên kia, ta sợ hắn cái rắm. Cho dù là Phong soái có tới thì còn có ta sư phó, sư tổ nũa mà! Nhạc Sư Đà ngươi đi làm việc đi, đừng lo cái chuyện không đâu này."

Nhạc Sư Đà tức thì mừng rỡ, nhìn Vương Phật Nhi rời đi mà len lén ôm quyền thi lễ với Khương Văn Lễ, mặt tươi sáng như hoa nở.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.