Đại Viên Vương

Chương 225: Cảnh giới vô niệm, thái giám mỹ nữ








Nghe Vương Phật Nhi giải thích, Đại Lôi Âm tự đã bị " sư phụ " của hắn chiếm cứ, lão thái giám lại bật cười bảo:" Không ngờ lão trọc Cưu Ma La Cấp Đa kia lại có thể dạy dỗ được một đệ tử trí thú như thế này khiến cho ta cũng muốn thu vài đệ tử cho vui. Đáng tiếc Bạch Tuyền Dị tuy có hùng tâm nhưng tư chất quá kém, lại say mê quyền thế nên không thể chuyên tâm tu luyện, không phải là lựa chọn tốt." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi không dám nói tiếp, sợ bị lão thái giám túm lấy, cưỡng bách thu hắn vào làm môn đồ." Nếu lão thái giám muốn truyền thụ cho ta võ học chuyên dụng của thái giám thì nhất định có chết cũng phải từ chối. E rằng Ngũ hành thần biến cũng không tu bổ được loại thương tổn này."

Lệ Khuynh Thành và Tàng Dạ Linh cũng đã phát hiện ra lão thái giám từ lâu nhưng các nàng đang đánh nhau kịch liệt nên cũng chưa rảnh để hỏi thân phận lai lịch của lão. Tựa như lão thái giám đã nhiều năm chưa nói chuyện với ai nên cứ đứng cùng Vương Phật Nhi một lúc lâu, không nhịn được bắt đầu chỉ trích những sơ hở về võ công, thân pháp, chiêu thức của hai người.


"Hai cô nhóc này tuy đều đã nhập vào cảnh giới nhất phẩm nhưng chỉ được tính là mới đến ngưỡng cửa, còn chưa mở được cánh cửa đê bước vào bên trong. Trên thực tế tu luyện võ công có ba cái quan ải khó đột phá nhất, đầu tiên là từ lục phẩm lên ngũ phẩm, thứ hai là từ tứ phẩm lên tam phẩm, và cuối cùng là từ nhị phẩm lên nhất phẩm. Không biết có bao nhiêu người đã bị dừng lại ở ba ngưỡng cửa này, suốt đời tu vi đều không tiến thêm nửa bước. Ngươi có biết là vì sao không?"

Vương Phật Nhi nghe lão thái giám hỏi thì thành thật đáp:" Vãn bối không biết! Ta mới có tu vi tứ phẩm, chưa qua thì làm sao biết tăng lên đến tam phẩm sẽ gặp những trở ngại gì, nhiều nhất là phải tốn chút thời gian."

Lão thái giám cười sắc lạnh, khẽ lắc đầu nói:" Tên nhóc như ngươi tuy chưa thể so sánh với hai con bé kia nhưng đại thể cũng coi như là có thiên phú thông minh thì mới có thể tiến bộ nhanh như vậy. Phải biết rằng đại đa số võ giả theo cơ duyên mà đến một ngưỡng cửa cũng không qua được, không học được võ học thượng thừa, vĩnh viễn không có hy vọng gì. Người có may mắn học được võ học nhất lưu, không tính đến nỗ lực rèn luyện thì trở ngại lớn nhất trong việc tập võ chính là thiên phú và tâm cảnh. Ngươi có tâm cảnh cực kỳ ôn hòa, thiên phú lại cao nên mới cảm thấy tăng tu vi dễ dàng. Đến khi ngươi tăng đến nhị phẩm thì mới có cơ hội nếm thử mùi vị này! Trong mười đại yêu tướng thì ít nhất có ba người đình trệ ở nhị phẩm đã bao nhiêu năm mà tiến lên được."

Vương Phật Nhi biết đây là cơ hội hiếm có nên thuận mồm học hỏi:" Như vậy thì theo tiền bối, tâm cảnh và tu vi có quan hệ gì?"

Lão thái giám đột nhiên rời mắt khỏi chiến trường, liếc nhìn Vương Phật Nhi một cái, rồi tỏ vẻ như cười như không đáp:" Chuyện tâm tình có liên quan đến mức độ tinh thần cực kì phức tạp. Lấy ví dụ là võ kinh của Bạch Nguyệt yêu tộc ta có thể tạo nên sáu loại tâm cảnh, có loại giúp cho tu vi tiến bộ thần tốc, có loại tâm cảnh lại có thể khiến tu vi tụt lùi hoặc là dậm chân tại chỗ. Tâm cảnh hiện tại của ngươi chính là cảnh giới Vô niệm."

Vương Phật Nhi chưa bao giờ nghe nói về đạo lý này, lập tức thỉnh giáo lão thái giám:"Cảnh giới Vô niệm là cái gì?"


Lão thái giám khẽ cười rồi thở dài đáp:" Chẳng có ai biết được vì sao ngươi luyện võ công lại có thế như chẻ tre, tiến bộ không thể ngăn cản thế này. Người khác khổ tâm luyện rèn mà tiến bộ rất chậm còn ngươi thì lại nhẹ nhàng đột phá cửa ải khó khăn; người khác mất mười năm cũng không thể hiểu được chiêu pháp, ngươi thì trong thời gian ngắn lại có thể thấu hiểu cốt lõi, dễ dàng thi triển bất cứ loại võ công nào. Mọi người toàn không có khái niệm về loại người như ngươi, không có cách nào quy nạp xác định được nên mới gọi là cảnh giới Vô niệm." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi nghe mà toát mồ hôi hột. Hắn cũng tràn đầy nghi vấn đối với vấn đề này, nhưng nếu ngay cả lão thái giám giống như quỷ thần này cũng không biết đáp án thì hắn cũng có chút thoải mái. Hắn thuận mồm hỏi:" Không biết tiền bối ở loại tâm cảnh nào?"

Lão thái giám trả lời không vào đâu cả:" Người có thất tình, từ tình nhập võ, vị chi là tâm cảnh Cực tình! Ta trong đời có mối hận rất lớn nên mới thúc đẩy võ học không ngừng tiến bộ, nhưng vẫn không thể hơn được người kia. Lần này đến Đại Càn vương triều chỉ sợ vẫn là thua nhiều hơn thắng, nói không chừng sẽ không trở về nữa."

Lão thái giám trả lời thản nhiên như vậy khiến cho Vương Phật Nhi nghe mà thấy khó có thể tin nổi, bèn hỏi:" Tiền bối có tu vi như thế này, chẳng lẽ cũng có trở ngại sao?"

Lão thái giám mỉm cười vẻ cổ quái, sau đó mới nói:" Trừ phi là ba vị tổ tông của thiên hạ thì mới được nói rằng trong thiên hạ không bị ngăn trở. Một lão thái giám như ta thì có thể có tên tuổi gì. Cho dù sư tổ ngươi Cưu Ma La Cấp Đa mà gặp phải người kia thì cũng chỉ thua không thắng."

Có hai người quan sát, Tàng Dạ Linh cũng không còn lòng nào ham chiến, Lệ Khuynh Thành tìm nàng chỉ để tỷ thí đao pháp, nay mục đích đã đạt nên cũng có ý dừng tay. Hai người sau khi thi triển kỹ năng đánh nhau mấy ngàn chiêu thì cùng phi thân tránh ra. Lệ Khuynh Thành mỉm cười nói:" Tàng tỷ tỷ quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu muội rất là bội phục. Chỉ tiếc hôm nay có thể nhìn thấy tứ ngục trong Ngũ ngục đao kinh của Tàng tỷ tỷ nhưng không thể xem được phong thái của Kim Hi Li diễm phủ nên vẫn rất là nuối tiếc." Truyện "Đại Viên Vương "

Tàng Dạ Linh khẽ vẫy tay, Tú loan bảo đao liền hóa thành một cái băng quấn quanh cổ tay. Nàng cười dịu dàng nhưng không trả lời mà lại quay sang hơi thi lễ với Vương Phật Nhi và lão thái giám rồi nói:"Hy vọng hai vị không nói chuyện hôm ra ngoài, có chút khó khăn nhưng không tiện nói ra! Xin được giữ nguyên!"


Tất nhiên là Vương Phật Nhi gật đầu. Lão thái giám cười một tràng dài, quát:" Lão nhân gia ta cần gì đếm xỉa tới chuyện của lũ nhóc con các ngươi, đi thôi!" Lão đột nhiên vươn tay túm lấy Vương Phật Nhi bay vút lên trời. Vương Phật Nhi vội vàng nói:" Tiền bối hãy buông tay ra, vãn bối còn có chút việc muốn nói với bạn, không thể theo bối đi chơi đùa được!"

Lão thái giám thản nhiên đáp:" Nam nhi chí ở bốn phương, nếu cứ nhi nữ tình trường thì sẽ không có tiền đồ. Theo lão nhân gia ta đi một lúc rồi về, không mất bao thời gian."

Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi bị người cư0~ng bức bắt đi thì vội vàng phi lên muốn đuổi theo nhưng lão thái giám tuy mang theo một người vẫn còn ung dung tiêu sái hơn cả chim trời, ngự khí mang theo gió mạnh hóa thành một trận bão táp, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.

Tàng Dạ Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, Lệ Khuynh Thành đuổi được một đoạn thì chỉ biết than thở trông theo, trong lòng nghĩ đến một việc:" Ở đâu ra một vị tuyệt thế cao thủ như vậy? Bạch Nguyệt tộc không hổ là dòng dõi của Thủy Câu Thần năm xưa, đại cao thủ nhiều không kể xiết."

Tàng Dạ Linh thấy Lệ Khuynh Thành cứ nhìn mình thì bất đắc dĩ cười khổ, ôn nhu nói:" Muội muội không cần nhìn ta như vậy. Tuy rằng ta là một thành viên của Tây Địch yêu tộc nhưng cũng không biết vị tiền bối này là ai. Bạch Nguyệt yêu tộc chúng ta là dòng họ phức tạp nhất của Tây Địch, thế lực phân hoá thành ngàn chi trăm họ không có cách nào nghiên cứu rõ được."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.