Đại Viên Vương

Chương 209: Toàn trường điệp la hán, ngàn năm hắc yêu thành








Khương Văn Lễ vội vàng đáp:" Nữ vũ thần Tàng Dạ Linh đấu tại lôi đài ở Vô vũ tuyên uy nhưng ở đó có thủ hạ của nàng là Thú Thần quân thủ vệ, chúng ta không có cách nào để đến gần được." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi bào Khương Văn Lễ dẫn đường. Viên võ tướng Khương gia thôn này quả nhiên vô cùng quen thuộc với giáo trường của Đại vũ tuyên uy quân, hắn dẫn mọi người đi một lát đã tới đài Đại vũ tuyên uy. Một đội quân tám trăm thi binh, người đều cao hơn chín thước vô cùng hùng vĩ, trên thân lông lá sừng nhọn trông giống dã thú hơn là giống người.

Đội thần quân thi binh này rõ ràng là bộ binh, nhưng sát khí tỏa ra còn mạnh hơn cả Tung Dương thiết kỵ mà Vương Phật Nhi đoạt được của Mã Quý Tử. Khương Văn Lễ ở bên giải thích:" Đây là bí pháp của Ngột Tư tộc luyện thi binh cùng với dã thú cực kỳ hung mãnh hợp thể lại làm một, mặc dù là bộ binh nhưng tốc độ không thua kém gì dã thú, vô cùng hung mãnh, được xxeps hàng đầu trong mười đại thi binh của thiên hạ."


Vương Phật Nhi quan sát Thú Thần quân này từ xa, không nén được thầm tính toán phương pháp chiến đấu ứng phó nên cũng không mấy để ý đến lời giới thiệu của Khương Văn Lễ, chỉ khẽ à một tiếng." Loại thi binh nhân thú hợp nhất hung mãnh này rất hung tàn bạo ngược, tốc độ lực lượng đều được tăng mạnh lên, nhưng thần trí khi còn sống chắc không được bảo lưu bao nhiêu. Nhằm vào điểm này thì cũng không phải không có cơ hội, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ta cần liều mạng xuất hết Tung Dương thiết kỵ ra. Nếu như không cần thiết thì không phải đương đầu với đối thủ nặng ký này vẫn tốt hơn."

Đám thần thú quân này đứng vây quanh, Vương Phật Nhi thân thể thấp bé nên chẳng nhìn được tình hình trên lôi đài. Hắn chợt nảy ra một ý, quát bảo Nhạc Sư Đà:" Ngươi hãy làm nền móng, chúng ta dừng điệp la hán!"

Nhạc Sư Đà không thích lắm nhưng cũng không thể trái lệnh của chủ công, đành phải hạ thấp người đứng trung bình tấn. Vương Phật Nhi bảo ba tướng họ Khươn một tiếng, ba người này lập tức nhảy lên vụt cao và đứng chồng lên bả vai của Nhạc Sư Đà. Có bốn người làm thang, bấy giờ Vương Phật Nhi mới nhảy lên, từ trên cao nhìn xuống thấy rõ ràng tình hình trên đài Đại vũ tuyên uy.

" Người của Tàng Dạ thật là đông. Bên ta có hơn trăm người, ta đã thấy không ít rồi, thế mà ở đây có tới một ngàn sáu bảy trăm người, nhiều hơn cả chục lần. Quả nhiên hay nữ võ tướng xinh đẹp có sức lôi cuốn mạnh hơn hẳn."

Vương Phật Nhi nói oang oang như vậy thì đương nhiên khiến cho vô số người nhìn sang. Chỉ một lúc sau đã có năm tên bắt chước, cũng dựng điệp La Hán rồi nhảy lên quan sát đài Đại vũ tuyên uy. Cách làm này lập tức có hiệu quả, tức thì có nhiều người cũng bắt đầu làm theo. Trong cốc lát, ở ngoài đài Đại vũ tuyên uy có những cây người san sát, đầu người nhấp nhô trông rất là hoành tráng.

Năm người đầu tiên có điệp La Hán còn chưa xem được thỏa mãn thì từ tám đến mười điệp La Hán khác đã xuất hiện, tất cả đều giống nhau là đứng ở trên mỗi điệp La Hán đều là những thiếu niên trông sáng sủa, quần áo bảnh bao, chỉ ngẫu nhiên có hai người thuộc lớp trung niên đại thúc nên lập tức nhận được những ánh mắt cực kỳ coi thường.


Trong đấu trường có hai chiến sĩ của Mộc tộc và Ngột Tư tộc, võ công không tầm thường, tu vi đều trên ngũ phẩm. Khương Văn Lễ ở dưới vẫn khong quên chức trách, giải thích cho Vương Phật Nhi:" Tàng Dạ Linh tới là để kế thừa chức thành chủ Nạp Lan thành của phụ thân. Theo tin đồn thì Hi suất của Ngột Tư tộc đã quyết định để Tàng Dạ Linh làm yêu suất tiếp theo của Mộc tộc, bởi vậy nói không chừng vài năm sau, Tàng Dạ Linh có thể lại đến Bạch Nguyệt thành tham gia đại lễ, chỉ có điều khi đó sẽ uy phong gấp trăm lần so với bây giờ." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi thấy chung quanh đài Đại vũ tuyên uy mãnh tướng như mây thì trong lòng rất là hâm mộ, thầm nghĩ:" Nếu cũng có người nhiều như vậy tiến đến xin nương tựa thì ta sẽ nhận tất cả, Đại Lôi Âm tự cũng sẽ không ở tình trạng trứng chọi đá như bây giờ. Lần này đến Bạch Nguyệt thành thì cũng chỉ có Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà là có thể dùng được. Hai người này coi như đạt về mặt vũ lực, còn về chiến lược thì chưa biết như thế nào…"

Đợi một lúc lâu, trên đài đã thay đổi sáu bảy cặp võ tướng mà Vương Phật Nhi vần không thấy Tàng Dạ Linh xuất hiện. Hắn thấy nhàm chán liền quay đầu ngang dọc nhìn khắp bốn phía. Nhìn tới một đấu trường luận võ cách xa đài Đại vũ tuyên uy, có hai gã võ tướng đang chiến đấu quyết liệt thừa sống thiếu chết, thấy bay cả ra ngoài phạm vi của đấu trường luận võ mà vẫn tiếp tục đánh nhau như điên.

" Tại sao lại chỉ có hai người khổ đấu mà người xem thì một mống cũng không có?" Vương Phật Nhi cảm thấy kỳ quái, nhẹ nhàng nhày xuống khỏi điệp La Hán, nói với Nhạc Sư Đà ở phía dưới:" Ngươi hãy thống lĩnh mọi người ở đây giữ lấy chỗ này, ta đi một lát rồi quay lại."

Nhạc Sư Đà từ lấu đã không muốn công kênh người, nghe vậy lập tức đáp ứng. Chờ khi Vương Phật Nhi vừa đi khỏi, hắn lập tức quát to một tiếng gọi vài vị võ tướng khác đến làm thang người cho hắn. Nhạc Sư Đà hào hứng nhảy lên xem.

Vương Phật Nhi chạy tới luận võ trường kia, lay tỉnh viên lễ quan đang ngủ gật, khẽ hỏi:" Vì sao ở đây chỉ có hai người luận võ? Không náo nhiệt như các nơi khác vậy?"

Này lễ nghi quan mấy tuổi đã man đại, tính tình đã ôn hòa hơn, cố áp chế nỗi buồn ngủ vừa bị quấy rầy, mở miệng đáp:" Bọn họ xin được phong Hắc Yêu thành ở tận trong Vô tận lâm hải. Ngôi thành này đã hoang phế cả ngàn năm rồi, cũng không biết còn tồn tại trên đời hay không nên ai mà thèm tranh đoạt với bọn họ? Hơn nữa đại đa số võ tướng tới tham gia đại lễ đều là nghèo khổ, muốn ở chỗ này thử vận khí tìm một chủ công để gia nhập, bản thân hai người bọn họ đều là quỷ nghèo, gia nhập theo bọn họ thì chỉ sợ chết đói còn nhanh hơn."


Nói còn chưa xong, tiếng ngáy của viên lễ quan này đã lại vang lên. Vương Phật Nhi lại động lòng, lập tức trở về dẫn Khương Công Vọng tới. Hắn bảo Khương Công Vọng:" Vô tận lâm hải là sân sau của Đại Lôi Âm tự ta, nếu có cái Hắc Yêu thành gì đó thì cũng là tài sản của bản tự, bọn họ tranh đoạt cái gì chứ? Ngươi đi thu thập hai tên kia, bắt tới đây cho ta hỏi mấy câu!" Truyện "Đại Viên Vương "

Khương Công Vọng sau khi nhận chủ công thì đây là nhiệm vụ đầu tiên, liền phấn khởi tinh thần, rút ra cây đại thương tùy thân, xông vào luận võ trường." Ta đến tranh đoạt chức thành chủ Hắc Yêu thành, xin mời hai vị."

Khương Công Vọng mặt mũi tuấn tú, nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn. Vũ kỹ hắn học là mấy môn của A Hạp La vũ tộc được lưu hành rộng rãi. Khương Công Vọng có thể từ mấy môn vũ kỹ bất đồng này mà đột phá đến tu vi đệ tứ phẩm cho thấy hắn có thiên phú cao, là nhân tài nhất lưu củaTrung thổ Thần Châu.

Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng xuất thân nghèo hèn, hoặc là chủng tộc không phù hợp nên căn bản không có cơ hội đến các loại võ học thánh địa như Thiên Ma viện hay là Đại Lạn Đà tự để học tập, cũng không được học mật truyền của bản tộc. Có thể chỉ từ vũ kỹ bình thường lưu hành trong dân gian mà suy xét ra đường hướng dẫn tới một tầng cảnh giới cao hơn, vì vậy có ít cơ hội xuất đầu lộ diện hơn rất nhiều so với các đệ tử danh môn đại tộc.

Vũ kỹ lưu hành trong dân gian thì tất nhiên không có loại tốt thuộc hàng đệ nhất phẩm, đệ nhị phẩm, ngay cả võ học ngũ phẩm cũng rất hiếm thấy. Vương Phật Nhi nhìn Khương Công Vọng múa đại thương cũng có vài phần thần diệu, trong lòng thầm nhủ:" Đại Lạn Đà tự của ta thật ra cũng có vài môn võ công thích hợp với Công Vọng, nếu ta truyền thụ cho hắn thì chắc chắn sẽ có đột phá."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.