Đại Viên Vương

Chương 205: Vỗ về võ tướng trấn thủ tiền phương








" Mau tránh ra! Không được cản đường tiểu thư của chúng ta!"

Nghe phía sau có tiếng mãnh thú hí rống, Vương Phật Nhi hơi nghiêng người lui sang bên cạnh. Một chiếc chiến xa to lớn do mười sáu con mãnh thú kéo lập tức chạy vù qua. Trên xe có hơn hai mươi nữ chiến sĩ xinh đẹp, người cao chân dài, đầy vẻ quyến rũ thế nhưng người thì cầm mác, người cầm trường thương, hoặc là búa lớn, toàn là những loại vũ khí hạng nặng hung mãnh mà chỉ mãnh tướng có sức mạnh tuyệt luân mới dám sử dụng. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "

" Hà! Khí thế thế này, chẳng lẽ là nữ vũ thần Tàng Dạ Linh trong truyền thuyết của Ngột Tư tộc? Nhưng mà khí tức trên người mấy nữ chiến sĩ này đều dưới ngũ phẩm, sao Tàng Dạ Linh lại tìm một đám thủ hạ yếu kém như vậy?"


Một gã võ tướng bên cạnh lên tiếng hỏi đồng bạn:" Vị này là nữ vũ thần Tàng Dạ Linh sao? Quả nhiên rất bá đạo!" Vương Phật Nhi nghe lỏm thấy, bèn đến gần nghe thêm. Đồng bạn tên võ tướng kia lập tức coi khinh, khinh thường đáp:" Tàng Dạ Linh dùng chiến xa do mười sáu con mãnh thú đều là thiên tuấn có lực lượng đều trên tam phẩm kéo, hơn nữa ngoài nữ vũ thần ra thì trên chiến xa không có bất cứ kẻ nào được phép đến gần, làm sao có nhiều gái ở trên như vậy chứ. Bọn họ có đủ tư cách đứng ở trên xe sao?"

Vương Phật Nhi nổi lòng hiếu kỳ, lập tức hỏi:" Chiếc chiến xa vừa rồi đó là của ai vậy?"

Hắn vừa quay đầu liền lập tức bị người nhỏ tuổi nhất vẫn chưa mở miệng nói chuyện đứng phía sau trong ba gã võ tướng hấp dẫn. Ba gã võ tướng này nhìn như đến từ cùng một nơi, áo giáp và quần áo trên người tựa hồ do cùng nột nơi sản xuất. Người ít tuổi nhất toàn thân mặc áo bào trắng, tuy hơi lấm lem nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, không một chút xộc xệch. Ở mi tâm anh khí khiếp người, thân cao tám thước, có vẻ hơi gầy nhưng lại tạo nên cảm giác dù cho mưa to gió lớn như thế nào cũng không hề lay động nổi.

Nghe thấy Vương Phật Nhi hỏi, viên võ tướng đang nói chuyện lập tức đáp:" Người vừa đi qua cũng là nữ võ tướng của Ngột Tư tộc tên là Duyên Phong Nguyệt, võ công chỉ đạt cảnh giới lục phẩm, lần này tới là để kế thừa chức vụ của phụ thân."

Vương Phật Nhi ôi một tiếng, mỉm cười nói:" Hai vị thật là am hiểu, không biết là nhân sĩ ở đâu, có thể kết giao được không?"

Ba gã võ tướng cùng chắp tay. Vương Phật Nhi ăn mặc đàng hoàng, bước đi vững chắc, chân khí không lộ ra ngoài chút nào, mặc dù nhìn không ra thực lực cao thấp nhưng lại khiến cho người khác trông thấy liền sinh ra cảm giác hắn rất tự tin.


Viên võ tướng đang nói chuyện kia liền đáp:" Chúng ta là người của tộc A Hạp La, ở tại Khương gia thôn cách Thiên Thủy thành chín mươi dặm. Ta tên là Khương Ô Tín, vị này là Khương Văn Lễ, nhỏ nhất là Khương Công Vọng. Chúng ta cùng học nghệ, bái làm học trò của một vị võ tướng lưu lãng đến thôn chúng ta. Lần này ra đi là muốn tìm một chủ công để nương tựa, tìm một việc để làm! Tiểu huynh đệ là người ở đâu?"

Vương Phật Nhi cười gật đầu. Càng nhìn người nhỏ tuổi nhất tên là Khương Công Vọng kia thì càng liên tưởng đến Thường sơn Triệu Vân Triệu Tử Long uy mãnh anh tuấn thời tam quốc." Nếu người này ăn mặc đẹp hơn một chút, cho cưỡi một con Phong mã thú màu trắng thì tuyệt đối có thể làm rất nhiều giai nhân ngã lăn long lóc! So với đám diễn viên Tam quốc giả bộ giết heo kia còn dễ coi hơn."

Vương Phật Nhi bỗng nhiên phát sinh ý muốn chiêu mộ, lập tức nói với ba người:" Ta là ký danh đệ tử Vương Thập Phương của chủ trì Đại Lôi Âm tự, tới là để cầu lấy chức trấn thủ Nam Thiên môn quan nhưng chưa tìm được đấu trường Thiên vũ số mười tám, chẳng hay ba vị có biết đường không?"

Khương Ô Tín nghe thấy Vương Phật Nhi có lai lịch không tầm thường, nhất thời sinh ra vài phần hy vọng. Nên biết rằng bọn họ là lưu lãng võ tướng, muốn tìm một chủ công để gia nhập thì thật vô cùng dễ dàng, chỉ là nếu không cẩn thận gặp phải loại "Ám chủ" thì sẽ bị liên lụy coi như pháo hôi, rất dễ bị chết oan uổng. Mà quân đôi dưới trước các thế lực nổi danh như năm đại yêu suất, mười đại yêu tướng thì tám chín phần đều là những người thân cận đã đi theo nhiều năm rồi, mặc dù có chiêu mộ một số võ giả có võ công cao cường gia nhập quân đội của bọn họ nhưng tuyệt đối cũng không giao cho nhiệm vụ quan trọng, lại càng không cho thống lĩnh đại quân.

Ba người lần này đến Bạch Nguyệt thành để tìm kiếm đường tiến thân, cũng từng nghe nói Đại Lạn Đà tự từ sau khi Kiều Vũ Nhiên thất bại dưới tay Thái Tuyền Thương đã xuất hiện một người thiếu niên cao thủ mới tên là Vương Phật Nhi. Vừa xuất thế đã quét sạch mười vạn thi binh Đại Lôi Âm tự, bảy đại thi yêu, còn có tin đồn là từng tự tay đánh bại ba đại Tiết độ sứ khi họ lén vào Vô tận lâm hải, khiến cho Mã Quý Tử phải mất mạng, rồi là thu phục di dân của Vô tận lâm hải, sáu con dị thú Long thứu thời thượng cổ vô cùng hung hãn và đủ các loại đồn đãi khác càng ngày càng nhiều, nghiễm nhiên có thể nổi danh ngang hàng với bọn người Thái Tuyền Thương, Lí Dược Sư, Tàng Dạ Linh.

Trong lòng họ đã sinh ra ý nghĩ đến tìm nơi nương tựa, chỉ là Nam hoang chính là vùng đất của Hoang mộc Đại tướng, nghe nói lại còn có thi binh hoành hành, bốn tên thi yêu chưa bị thu phục cực kỳ nguy hiểm nguy hiểm nên đành từ bỏ ý nghĩ đó.

Biết người trước mắt này chính là võ tướng xuất thân từ Đại Lôi Âm tự, đến để tranh đoạt chức trấn thủ Nam Thiên môn quan, Khương Ô Tín và Khương Văn Lễ có ý rất muốn kết giao, Vương Phật Nhi lại cố ý chiêu dụ, nên hai người có chút động tâm.


Khương Ô Tín cùng Khương Văn Lễ lập tức đưa mắt nhìn sang phía Khương Công Vọng, hiển nhiên trong ba người bọn họ thì người ít tuổi nhất này chính là thủ lĩnh. Khương Công Vọng bước lên trước một bước, chắp tay hành lễ với Vương Phật Nhi và nói:" Thật là trùng hợp, ta cũng phải tới đấu trường Thiên vũ số mười tám luận võ, cũng muốn cạnh tranh chức trấn thủ Nam Thiên môn. Hay là chúng ta cùng đến có được không?"

Vương Phật Nhi nghe xong liền rất vui mừng, vội vàng đáp ứng. Hắn giờ đang biến thân, tuổi cũng không khác lắm so với Khương Công Vọng, lập tức hỏi tuổi của Khương Công Vọng rồi luôn miệng gọi Khương tiểu đệ có vẻ rất là thân mật. Truyện "Đại Viên Vương "

Khương Ô Tín và Khương Văn Lễ nghe Khương Công Vọng nói ra miệng là muốn tranh chức trấn thủ Nam Thiên môn quan thì mặt xám như chì, thầm nghĩ:" Sao Công Vọng lại không biết nặng nhẹ, công nhiên đắc tội với người? Có mặt người của Đại Lôi Âm tự mà lại nói cần cạnh tranh chức trấn thủ Nam Thiên môn quan, không được Vương Thập Phương giúp đỡ thì tất nhiên mọi chuyện khó thành!"

Khương Công Vọng vốn nghĩ là mình nói ra miệng, Vương Phật Nhi nhiều ít cũng phải có phản ứng, nhưng nhìn mặt Vương Phật Nhi lại không thấy có dấu hiệu gì. Hắn dẫn Vương Phật Nhi đi hơn trăm trượng, tới bên ngoài võ trường Thiên vũ số mười tám thì không còn nhịn được nữa phải hỏi:" Nếu Vương đại ca không cẩn thận bị thua dưới tay đệ thì chẳng phải là phụ kỳ vọng của Vương Phật Nhi chủ trì sao?"

Vương Phật Nhi cười rặng rỡ, tự tin nói:" Nếu Công Vọng tiểu đệ thực sự có khả năng như vậy thì ta nguyện ý tiến cử ngươi làm trấn thủ Nam Thiên môn quan, quyết không nuốt lời! Dù sao ta cũng không quan tâm đến cái chức vị này! Đang lo không có ai đảm đương cho!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.