Đại Viên Vương

Chương 188: Thiên khung địa thừa hồng hoang vệ.








Mặc dù rất tức giận nhưng vừa nghe nói có khả năng có Minh thú xuất hiện, Vân Lĩnh Thuật vội áp chế lửa giận, lén bảo Vương Phật Nhi:" Nô Xích Hải là cao thủ của Ngưu Đầu yêu tộc. Thế lực của bộ tộc này mặc dù không bằng đại yêu tộc nhưng lại cực kỳ dũng mãnh, chưa bao giờ bị bất cứ yêu tộc nào quản thúc. Nơi ở của Ngưu Đầu tộc tiếp giáp với lãnh địa của Hoang Mộc Đại tướng, đại quân hai bên đã ác đấu đến hơn mười trận, cho tới giờ vẫn chưa bên nào thắng thế."

Nghe nói Nô Xích Hải là Ngưu Đầu yêu tộc, Vương Phật Nhi lập tức hỏi:" Tộc trưởng mới của Ngưu Đầu yêu tộc tự xưng là Đệ lục Yêu suất, tên là Đại lực Ngưu Ma Vương, nổi tiếng rất lợi hại. Ta nghe nói hắn trước đây từng đột nhập vào thành An Nguyên của Đại Càn vương triều gây náo loạn long trời lở đất."

Nô Xích Hải nghe Vương Phật Nhi nhắc tới Đại vương của mình, lập tức cười lớn đáp:" Thì ra tiểu hài tử nhà ngươi cũng biết danh tiếng của Đại vương chúng ta. Ta đây chính là một trong tám đại tiên phong thủ hạ của Đại lực Ngưu Ma Vương."

Vương Phật Nhi liền chắp hai tay, nói những câu khách sáo:" Ta là Vương Thập Phương, đệ tử ký danh của Chủ trì Đại Lôi Âm tự Vương Phật Nhi, nay được gặp Nô Xích Hải đại tiên phong, nếu ngươi có thể hạ cố đến Đại Lôi Âm tự thì ta sẽ chiêu đãi."


Nô Xích Hải khí độ siêu phàm, Vương Phật Nhi vô cùng có hảo cảm nên lập tức lên tiếng mời mọc. Dù sao hắn cũng đại biểu cho lợi ích của Đại Lôi Âm tự, không phải cùng phe với Vân Lĩnh Thuật, chiêu dụ cảm tình loại này cũng không mắc mớ gì đến Hoang Mộc Đại tướng.

Hắn có giao tình với Vân Lĩnh Thuật thì là giao tình, nhưng xuất thân khác nhau nên tất nhiên sẽ không ngồi chung thuyền.

Nghe Vương Phật Nhi giới thiệu như vậy, Nô Xích Hải khá là kinh ngạc, nói:" Thì ra ngươi là đệ tử của Vương Phật Nhi. Tiểu hòa thượng kia gần đây rất nổi tiếng, đã có người đến kể với Đại vương của chúng ta. Ta cũng muốn biết hắn có cái tài năng gì! Lúc nào rảnh nhất định sẽ tới Đại Lôi Âm tự của ngươi tham quan một lần."

Vân Lĩnh Thuật hừ lạnh một tiếng rồi mới nói:" Nô Xích Hải, ngươi dẫn đường đi thôi, chúng ta hãy cùng xuất phát." Hiển nhiên hắn không ngờ Vương Phật Nhi và Nô Xích Hải lại nói chuyện giao tình.

Nô Xích Hải ha ha cười, hô lớn:" Vậy thì hai ngươi hãy theo ta!"

Nô Xích Hải thi triển cước trình, chạy nhanh như điên. Vương Phật Nhi và Vân Lĩnh Thuật vội vàng đuổi theo. Có lẽ vị Đại tướng tiên phong của Ngưu Đầu yêu tộc này muốn thử thực lực của hai người đồng hành nên dùng toàn lực ra sức chạy, mỗi bước chạy xa đến bảy, tám trượng. Hắn có thân hình cao lớn hùng vĩ hiếm có, lại không chút sợ hãi nên vừa chạy đã lập tức phóng đi thật xa.

Vân Lĩnh Thuật xuất thân từ Thiên Ma viện, lại là người của Phương Đông Mộc Tộc, khí lực dẻo dai, mặc dù không có sức bộc phát mạnh như Ngưu Đầu yêu tộc nhưng thân pháp thì như nước chảy mây trôi, vẫn đuổi theo không rời. Mặc dù hắn không làm sao thu hẹp được khoảng cách với Nô Xích Hải nhưng cũng tụt lại phía sau. Truyện "Đại Viên Vương "

Công lực của Vương Phật Nhi tất nhiên là kém nhất, nhưng hắn vừa chạy được vài bước liền nghĩ thầm:" Trừ phi vận dụng toàn lực, nếu không ta làm sao theo kịp được hai người này, có ngốc thì mới đấu với bọn họ."


Hắn vỗ vào thắt lưng, đúng chỗ chiếc đai lưng mà Vũ Thương thương hội đã biếu, hét lên một tiếng lanh lảnh, đôi cánh chim bằng kim loại màu tím sẫm đã xòe ra ở sau lưng, chính là một trong những vật dụng cao cấp nhất do cơ quan thuật chế tạo ra - Tử Lân Thiên Long trảm.

Công nghệ chế tạo loại bảo vật lưu truyền từ thời cổ đại này đã thất truyền, hoàn toàn khác với kỹ thuật chế tạo Tinh Thần Kim Hoàng trảm mà Nhạn Giang Nam sử dụng, công hiệu cũng khác hẳn nhưng về năng lực bay lượn thì cũng không thua kém.

Vương Phật Nhi dồn chân khí đến hai cánh ở sau lưng, vẫy đôi cánh kim loại màu tím dấy lên một cơn gió lốc quất xuống mặt đất nhấc bổng hắn lên trên không trung.

Hắn chỉ vẫy đôi cánh một cái đã đuổi kịp hai người đang chạy như điên ở phía trước.

Nô Xích Hải đang chạy bon bon, đột nhiên phát hiện thấy kình phong cuồn cuộn ở trên đầu bèn ngẩng đầu nhìn lên, tức thì toát ra vẻ hâm mộ, lớn tiếng nói với Vương Phật Nhi:" Tiểu huynh đệ, ngươi lợi dụng cơ quan như vậy thì không công bằng, có bản lãnh thì xuống đây tỷ thí cước lực với ta. Phải chứng tỏ tài năng thật sự mới tính là nam tử hán."

Vương Phật Nhi cười ha ha, đáp:" Ngươi dùng phép khích tướng thấp kém thế này thì thật sự là ngây thơ quá mức. Có bản lãnh ngươi chờ ta mấy chục năm đến khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ thì chúng ta tỷ thí lại. Ta tu luyện ít hơn ngươi hai ba mươi năm, có thể tính là công bằng sao."

Nô Xích Hải nghe xong không giận mà lại cười, lớn tiếng nói:" Tên tiểu hài tử nhà ngươi cũng hay lắm, nói thế cũng rất có lý. Nhưng lần này tới thăm dò ngôi cổ mộ kia rất là nguy hiểm, ngươi có thể dùng loại biện pháp trá ngụy này sao?"

Vương Phật Nhi cười lạnh một tiếng, có chút bất mãn đối với việc Nô Xích Hải xem thường hắn:" Ta có cái tài năng gì thì đến lúc đó ngươi sẽ biết. Đừng để đến lúc đó Nô đại thúc ngươi lại mất thể diện."

Nô Xích Hải cười ha hả một tràng dài, không nói thêm nữa mà chuyên tâm chạy đi. Ba người không hề dùng kỵ thú, chỉ dùng khinh công mà chạy nhưng cũng không chậm, không quá nửa canh giờ đã tới ngôi cổ mộ trong truyền thuyết kia.


Đây vốn là một sơn cốc cực kỳ bí mật, cổ mộ không phải nằm trong sơn cốc mà cần phải đi qua một cái động khẩu trong sơn cốc, quanh co khúc khuỷu hồi lâu thì mới có thể tới một nơi khác, đó mới là chỗ có cổ mộ.

Tuy nhiên hiện giờ sơn cốc đã bị mấy trăm thi binh chiếm cứ, ba người cũng chỉ có thể đánh giết để đi qua.

Nô Xích Hải dẫn đường vào sơn cốc, lập tức hét lớn một tiếng, xé rách cái bao lớn ở sau lưng để lộ ra một lưỡi búa xa luân phủ. Hắn không biết từ đâu lại lấy ra một cây mộc côn to bằng ngón tay đâm vào trong lỗ của lưỡi búa, hét lớn một tiếng, mộc côn lập tức trở nên to dài, hóa thành một cây khai sơn cự phủ trong tay Nô Xích Hải.

"Thì ra Nô đại thúc cũng có một cây Kim Lân mộc, nhưng ngươi làm thế nào mà có thể khiến cho thần binh phóng ra thu vào được?"

Nô Xích Hải cười đáp:" Lưỡi búa này vốn có lai lịch rất lớn, là binh khí của một trong hai mươi tám vị Hồng Hoang Vệ thủ hạ của Thủy Câu Thần, đại vương trong truyền thuyết của Bạch Nguyệt yêu tộc. Mặc dù bị thất lạc mất cán búa, không còn được tính là thần binh đệ nhất phẩm nữa nhưng binh khí bình thường vẫn không thể sánh bằng." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi lần đầu nghe nói đến cái tên Hồng Hoang Vệ, thuận tay rút ra Thanh Cung mộc, hai tay vuốt dài ra thành một thanh bổng lớn dai bảy tám trượng, đánh nát một tên thi binh vừa xông đến, hỏi tiếp:" Ta đương nhiên đã nghe nói về Thủy Câu Thần nhưng Hồng Hoang Vệ là cái gì thì tại sao ta lại chưa hề nghe nói chứ?"

Nô Xích Hải hét lớn một tiếng, quét ngang lưỡi búa chém ba gã thi binh đứt thắt lưng, đáp:" Thủy Câu Thần tung hoành thiên hạ, tất nhiên từng gặp không ít đích đối thủ. Ông ta có lòng cao thượng, không giết chết một số đối thủ cường đại mà nghĩ biện pháp bắt sống và nhận làm thủ hạ. Nhóm Hồng Hoang Vệ này có người vào thời đó có công lực gần bằng Thủy Câu Thần. Khi Thủy Câu Thần xé rách hư không bỏ đi tìm hiểu thiên đạo, bọn họ cũng biến mất tích."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.