Đại Viên Vương

Chương 186: Có thể dùng sắc khao quân








Vân Lĩnh Thuật nghe xong thì hơi trầm ngâm một chút, hỏi: Ngôi cổ mộ ở đâu? Hình dạng ra sao? Người táng ở trong đó thuộc niên đại nào?"

Vị trưởng lão lắc đầu đáp:" Bọn tại hạ không biết. Những người dân trong trấn khai quật cổ mộ hôm đó chỉ có hai ba người còn sống quay về, chưa nói được mấy câu đã bị thi khí xông lên não hóa thành thi binh và bị chúng ta giết chết, đốt thành tro rồi."

Vương Phật Nhi nghe thấy cả kinh, có thể biến người sống thành thi binh thì thi khí của ngôi cổ mộ này đã dày đặc đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Đại Lôi Âm tự quy tụ đến mấy vạn thi binh, bảy đại thi yêu thì thi khí cũng không đậm đặc tới mức này.


Hắn liếc mắt nhìn Vân Lĩnh Thuật nhưng không nói gì, ngầm dùng niệm lực truyền tin hỏi Vu Đạo Toại đang ở trong chiếc vòng Thiên Xà trên cổ tay hắn:" Có bảo vật nào trong thiên hạ có thể biến người sống thành thi binh không?"

Vu Đạo Toại trầm ngâm một lát rồi truyền tin trả lời:" Trên đời không hề có loại bảo vật này. Chỉ duy nhất Minh Hoàng trong truyền thuyết mới có năng lực biến sinh vật sống thành thi quỷ. Trên cửu phẩm thì là Thi tướng, trên ngũ phẩm là thi yêu, có lực lượng đệ nhất phẩm mới có thể được gọi là Minh Hoàng. Chỉ có điều là Minh Hoàng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên trần thế mà chỉ có thể ở trong khu vực sâu xa nhất của Ác Quỷ đạo. Trung thổ Thần Châu chưa từng bao giờ nghe nói đến chuyện Minh Hoàng đột phá ra khỏi Ác Quỷ đạo. Ngôi cổ mộ này e là có chút cổ quái, nhưng chưa thể hoàn toàn tin vào lời nói của dân trong trấn."

Vương Phật Nhi ngừng nói chuyện với Vu Đạo Toại, nghe thấy Vân Lĩnh Thuật đáp ứng dân thị trấn là sẽ đi thăm dò cổ mộ thì thầm thở dài. Nếu là hắn thì tuyệt đối sẽ không muốn dây vào chuyện xui xẻo này. Nơi mà Minh Hoàng có thể xuất hiện, hắn trốn còn không kịp nữa là.

" Vân đại ca! Theo lời đồn đại từ xa xưa ở Đại Lôi Âm tự chúng ta thì Minh Hoàng có khả năng biến người sống thành thi binh. Hai chúng ta tới thăm dò ngôi cổ mộ này thì chỉ sợ sẽ một đi không trở lại, hay là huynh trước hết sai thân binh dưới trướng tới doanh trại gần nhất cầu viện, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có người có thể giải vây cho Nộ Lĩnh trấn."

Vương Phật Nhi biết tính của Vân Lĩnh Thuật, nếu lúc này mà lấy cớ nguy hiểm mà bảo người này không nên đi thăm dò ngôi cổ mộ kia thì tất nhiên sẽ bị trách mắng, thậm chí là giận dữ tuyệt giao. Nhưng hắn nói theo kiểu "nhìn xa trông rộng" như thế này thì Vân Lĩnh Thuật sẽ không thể không cân nhắc.

" Thập Phương tiểu đệ nói rất đúng, mặc dù ta thật sự không cảm thấy sẽ có nguy cơ gì nhưng cũng không thể chủ quan. Ta sẽ cho sáu thân binh thủ hạ ở lại giúp người trong trấn phòng thủ, hai người tới doanh trại gần nhất xin viện binh là được rồi."

Vương Phật Nhi gật đầu, nói với vị trưởng lão:" Chúng ta đã đi một ngày đường, cũng khá mỏi mệt. Lão nhân gia hãy bố trí chỗ nghỉ ngơi, chúng ta dưỡng đủ sức rồi sẽ đi thăm dò ngôi cổ mộ kia. Nếu trong trấn có người dẫn đường thì càng tốt."

Vị trưởng lão gật đầu lia lịa, đáp:" Các vị tướng quân đến nhà lão phu nghỉ ngơi đi. Còn việc dẫn đường thì để ta hỏi người trong trấn xem có ai tình nguyện đi chuyến này."


Vương Phật Nhi và Vân Lĩnh Thuật đi đường cả ngày, mặc dù công lực thâm hậu không đến nỗi mệt mỏi lắm nhưng dù sao cũng không trong trạng thái sung mãn, cần phải ăn uống đôi chút để bồi bổ thể lực. Vị trưởng lão dẫn hai người và tám thân binh tới nhà mình.

Vị trưởng lão này họ Vương, tên tự là Ngôn, gọi là Vương Thước, mở một ngôi tửu lâu duy nhất trong trấn nên tất cả mọi người gọi ông ta là Vương tửu gia. Ông ta thường được các thương nhân đi ngang qua chiếu cố nên làm ăn cũng không tệ lắm, chỉ vì gần đây tuổi đã già nên không muốn tiếp tục vất vả, đang định đóng cửa nghỉ việc.

Vương Phật Nhi và Vân Lĩnh Thuật thấy có rất nhiều người tụ tập ở tửu lâu này, biết là dân bản xứ lấy nơi này làm chỗ hội họp, nhìn thoáng qua thì thấy quen mặt đến hơn một nửa. Vừa thấy ông lão Vương Thước, nhiều người bước lên chào đón và hỏi lai lịch của Vương Phật Nhi và Vân Lĩnh Thuật.

Nghe nói hai người là tướng quân thủ hạ của Hoang Mộc Đại tướng, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng, nối nhau đến cám ơn, hy vọng hai người có thể nhanh chóng đuổi đám thi binh ngoài trấn đi. Vân Lĩnh Thuật cực kỳ hào sảng, luôn miệng đáp ứng nói đêm nay sẽ đi thăm dò cổ mộ và phái thân binh đi cầu viện.

Quả nhiên, đám dân thị trấn nhiệt tình hẳn lên, lập tức trở về nhà mang gà ngon vịt béo đến khao. Truyện "Đại Viên Vương "

Vân Lĩnh Thuật và Vương Phật Nhi bảo ông lão Vương Thước tìm cho một phòng thanh tĩnh. Không đầy một khắc, ông lão đã dọn một bàn tiệc rượu mời hai người vào.

Vương Phật Nhi bàn với Vân Lĩnh Thuật về sự nguy hiểm của chuyến đi này. Vân Lĩnh Thuật chỉ cười nói:" Thập Phương tiểu đệ quá lo lắng rồi. Ở Trung thổ Thần Châu chưa từng nghe có chuyện Minh Hoàng xuyên qua Ác Quỷ đạo tới Nhân Gian Giới, ta đoán nhất định là mấy thôn dân này không biết, nói chuyện cũng không rõ. Chúng ta đi cẩn thận hơn một chút thì sẽ không việc gì đâu. Ta ở trong quân đội, đã chém giết không biết bao nhiêu thi binh mà chưa từng gặp thi yêu. Trừ Đại Lôi Âm tự của ngươi ra, Trung thổ Thần Châu làm gì có nơi nào có âm khí nặng nề như thế nữa?"

Vương Phật Nhi cũng nghĩ là nếu có thi quỷ công lực thông huyền như Minh Hoàng thì chỉ sợ ít nhất đã có thể tập hợp được đến mười vạn thi binh từ khu vực mấy vạn dặm quanh đây và chẳng biết đã thu phục bao nhiêu làm hộ vệ, sao lại chỉ có hai, ba nghìn thi binh thế này?


Hai người ăn no xong thì cùng tự tìm phòng nghỉ ngơi. Vương Phật Nhi không dám chậm trễ, ngầm vận tâm pháp Thập phương đống ma đạo và Vô hạn quang minh hỏa lưu chuyển quanh thân mấy vòng làm tiêu tan hết mệt mỏi. Thấy vẫn còn sớm, Vương Phật Nhi nhớ lại gần đây cũng trễ nải tu luyện Đại Nhật kinh, bèn vận chuyển tâm pháp định tu luyện một lúc. Truyện "Đại Viên Vương "

Trong số võ học mà hắn sở hữu thì chỉ có Đại Nhật kinh là võ học đệ nhất phẩm, còn bút ký tu hành của Tốn Ngột Quỳnh, thuật Ma Phật đà thập biến tuy công lực càng cao thì khả năng phát ra uy lực ảo diệu càng lớn nhưng lại không có công phu luyện tập từ cơ bản. Truyện "Đại Viên Vương "

Hắn vừa mới vận chân khí luyện tập thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, hơi cảm thấy kỳ quái. Vương Phật Nhi xuất trảo cách không mở cửa phòng, liền thấy hai thiếu phụ thuộc loại có nhan sắc e thẹn bước vào.

Hắn vừa định hỏi đối phương đến làm gì thì thiếu phụ mặc bộ váy áo màu lam, mặt cúi gầm xuống đất, ngượng ngùng nói:" Thị trấn chúng ta cảm kích về việc hai vị tướng quân ra tay giúp đỡ, vì sợ hai vị cô đơn nên đến hầu hạ."

Vương Phật Nhi mỉm cười hỏi:" Chẳng biết bên Vân đại ca có đãi ngộ này hay không?"

Thiếu phụ mặc váy áo màu lam hơi xấu hổ, khẽ đáp:" Bên Vân tướng quân cũng có con gái trong trấn đến làm bạn. Bọn thiếp đã được coi là những người đẹp nhất trong trấn, thật sự tìm không được người nào hơn nữa......"

Câu trả lời này khiến cho Vương Phật Nhi suýt nữa ộc máu mũi, hét thầm trong bụng:" Ta không hỏi chuyện này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.