Đại Viên Vương

Chương 182: Ngọc lê vương triều, thịnh điển phong đất








Vương Phật Nhi căn bản chưa từng nghe nói về Vũ Thương thương hội, nhưng hắn là một sinh viên đại học đến từ địa cầu của thế kỷ hai mốt, từ xã hội văn minh hiện đại hiểu rằng các xã đoàn chỉ biết chém giết không còn làm loạn được nữa, cái loại tổ chức có thể kiếm nhiều tiền này mới là vương đạo. Truyện "Đại Viên Vương "

" Chỉ e rằng cái thương hội này là thế lực có rất nhiều tiền, cần nghĩ biện pháp qua lại thử xem." Vương Phật Nhi nảy ra ý nghĩ này, đứng ở sau lưng Mộc Liên mà không ngừng dõi ánh mắt về hướng bên kia.

Vương Phật Nhi không có suất trong loại tiệc rượu này thật là đau khổ cho hắn. Hôm qua hắn đã ra ngoài ăn uống nên bây giờ mới có thể cưỡng lại được đồ ăn hấp dẫn. Rượu ngà ngà say, Hoang Mộc Đại tướng gọi ca cơ ra múa hát cho mọi người thưởng thức, lại còn đứng dậy chúc rượu. Vương Phật Nhi thấy tất cả mọi người đứng dậy nâng chén, không ai chú ý bèn cúi đầu, thò tay lấy chiếc đùi gà nướng trên bàn tiệc của một lão tiên sinh trông có vẻ có địa vị ở bên cạnh đem giấu vào trong tay áo.


Lão tiên sinh tựa hồ không biết võ nghệ, Vương Phật Nhi hành động công khai như thế mà lão không hề phát giác ra, đến khi mọi người uống rượu xong ngồi xuống thì mới kinh ngạc dùng tay dụi dụi mắt, phát hiện trên tiệc rượu thiếu mất một cái đùi gà nhưng lại không tiện nói ra, mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Vương Phật Nhi giơ rượu che mặt, ăn vụng cái đùi gà. Một lát sau lại có người chúc rượu, hắn lanh tay lẹ mắt, lại ăn trộm một phần tửu của lão tiên sinh kia. Rượu là chất lỏng, cũng may Vương Phật Nhi có Thập Phương Đống ma đạo chuyên về đóng băng mọi vật thể nên rượu vào tay liền đông lại thành một khối, cũng không khó khăn gì.

Được một lúc, hai người của Vũ Thương thương hội đứng dậy đến chúc mừng Hoang Mộc Đại tướng, dâng lên hai món kỳ trân dị bảo hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Vương Phật Nhi liếc nhìn, thấy hai mắt của lão tiên sinh kia vẫn dán chặt vào bàn của mình, nghe nói thế nào cũng không chịu ngước lên, thì bèn thay đổi mục tiêu, lấy trộm một miếng thịt đầu sư tử của một người có vẻ như là võ tướng ở bên cạnh.

Vương Phật Nhi không có hứng thú ra tay lấy phần thức ăn trên bàn của Mộc Liên trưởng lão, chỉ ăn trộm của mấy vị khách bên cạnh.

Tiệc rươu diễn ra hơn nửa canh giờ thì Vương Phật Nhi đã ăn no căng bụng, bèn vận Vô Hạn Quang Minh hỏa và Thập Phương Đống ma đạo ra song chưởng, tẩy sạch dầu mỡ dính trên tay.

Hắn đang ăn vụng, đột nhiên nghe thấy có người nhắc tới tên giả đang dùng, tinh thần lập tức tỉnh lại.

Người nói chính là Vân Lĩnh Thuật vừa giao thủ với hắn buổi sáng. Vương Phật Nhi không chú ý đến đoạn đầu, nhưng hiểu được nửa đoạn sau:"...... Tiểu tướng nghĩ rằng nếu có thể có thủ hạ của Mộc Liên đại sư là Vương Thập Phương đi cùng thì nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ lần này!"

" Cái chuyện quái quỷ gì thế này, sao lại đổ xuống đầu ta chứ?"


Vương Phật Nhi còn chưa kịp suy nghĩ, Mộc Liên đã đứng dậy, hơi chắp tay nói:" Bọn tại hạ đến đây là để Hoang Mộc Đại tướng sai khiến, mấy cái việc nhỏ này thì nhất định không chối từ. Vương Thập Phương là đệ tử ký danh của Trụ trì Đại Lôi Âm tự chúng ta, mong Vân Lĩnh Thuật tướng quân chiếu cố nhiều hơn."

Việc đã được quyết định rồi mà Vương Phật Nhi vẫn còn mơ hồ không hiểu. Hắn dùng ánh mắt giết Mộc Liên trưởng lão mấy lần rồi mới bất đắc dĩ nói:" Tại hạ chẳng qua là một lưu dân, chỉ e lằm hỏng đại sự......"

Câu nói còn chưa hết đã có người cười ầm lên khiến cho Mộc Liên cực kỳ xấu hổ, khẽ nói:" Vừa rồi Hoang Mộc Đại tướng nói Thịnh điển năm năm một lần của Ngọc Lê vương triều sắp được tổ chức, cần phái hai võ tướng đến tham gia. Đại Lôi Âm tự chúng ta chọn ngươi làm đại biểu, sau này không cần nhắc lại cái thân phận lưu dân nữa." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi có ý muốn hỏi cái Thịnh điển này là cái gì, nhưng trước chỗ đông người cũng không tiện lộ vẻ khiếp sợ, chỉ nhủ thầm:" Chẳng lẽ lão hòa thượng Mộc Liên muốn ta đi đấu pháp là do có âm mưu không tiện cho người ngoài biết?"

Hắn không biết rằng mình đã hiểu lầm Mộc Liên. Thật ra, nếu hắn không rời Đại Lôi Âm tự thì tất nhiên Mộc Liên cũng không đề cử hắn. Nhưng Vương Phật Nhi đã đến, mà chuyện giao thiệp với Hoang Mộc Đại tướng về việc thảo phạt Bắc Chu Vương lại chẳng cần Vương Phật Nhi ra mặt vì Đại Lôi Âm tự vốn chỉ cần đến góp vui mà thôi. Chứng minh có quan hệ không tồi với Hoang Mộc là đã đạt được mục đích rồi chứ không cần phải tác chiến thật sự. Truyện "Đại Viên Vương "

Còn Thịnh điển năm năm một lần của Ngọc Lê vương triều là đại hội quy tụ tất cả các đệ tử trẻ tuổi, cao thủ thuộc thế hệ mới của Tây Địch yêu tộc đến tham dự, người chiến thắng sẽ được Ngọc Lê vương triều phong tặng tước vị lãnh thổ. Cho dù Hoang Mộc Đại tướng có là vị tướng bá chủ một phương, có quyền thống lĩnh binh lực của mình, Ngọc Lê vương triều đã dùng sức mạnh hạn chế danh hiệu Yêu tướng của ông ta, cho dù ông ta muốn đem một vùng lãnh thổ mình quản lý tặng cho thủ hạ thì cũng không ai dám nhận.

Không cần nói Hoang Mộc Đại tướng chỉ là Yêu tướng, cho dù là nhân vật cấp bậc năm Đại Yêu suất cũng không có quyền phân phong lãnh thổ của mình, càng không có tư cách ban thưởng tước vị cho thân nhân đệ tử.

Nếu muốn kế thừa quyền thế của đời trước, những Đại tướng nắm binh quyền này chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là làm cho con cháu của mình giành được thắng lợi tại cuộc Thịnh điển năm năm một lần này.


Cho nên sau khi giành được thắng lợi, Ngọc Lê vương triều vốn chẳng có nhiều quyền lực trong việc phân phong lãnh thổ, tuyệt đối không thể phân phong cho thủ hạ của Hoang Mộc Đại tướng đến lãnh địa của Hỏa Viên Đại tướng.

Mặc dù chỉ là danh nghĩa, nhưng danh bất chính thì ngôn không thuận. Vương Phật Nhi chiếm được Đại Lôi Âm tự nhưng còn chưa có được danh phận chính thống của Ngọc Lê vương triều. Việc này vốn cũng chẳng lấy gì làm cấp bách, vài năm sau tính tiếp cũng không sao, nhưng hiện giờ lại có cơ hội, Mộc Liên trưởng lão thấy rằng Vương Phật Nhi ra tay đoạt lấy danh phận trấn thủ Đại Lôi Âm tự cũng là việc dễ dàng nên mới cố gắng tiến cử.

Chờ đến khi khách khứa vui vẻ giải tán, Vương Phật Nhi mới tìm được cơ hội hỏi Mộc Liên trưởng lão về việc này. Khi hắn hiểu đại khái được Thịnh điển của Ngọc Lê vương triều là chuyện gì, thấy có cơ hội đi đến thành lớn nhất của Tây Địch yêu tộc là Bạch Nguyệt thành thì lại cảm thấy vui sướng.

Hai người trở về nơi cư trú, còn chưa kịp ngồi thì đã có người đến báo là người của Vũ Thương thương hội tới thăm.

Mộc Liên trầm ngâm một lát, thấy Vương Phật Nhi gật đầu thì bèn sai người mời hai người của Vũ Thương thương hội vào.

Hai người của Vũ Thương thương hội tiến vào, lập tức hành lễ với Mộc Liên. Một người cười mấy tiếng quái dị, nói:" Bọn tại hạ đã sớm nghe nói Phật Nhi chủ trì của Đại Lôi Âm tự vô cùng thần dũng, Mộc Liên trưởng lão có trí tuệ hơn người. Hôm nay đến bái phỏng, trong lúc vội vàng có một chút lễ mọn không bày tỏ hết được ý kính trọng."

Mộc Liên còn chưa kịp ngăn cản, hai người đã cởi đai lưng xuống, tự tay đặt ở trước mặt Mộc Liên. Người thứ hai tiếp lời:" Hai chiếc đai lưng này chính là bảo vật từ thời thượng cổ lưu truyền tới nay, hiện giờ thì không có cơ quan thuật sĩ nào có thể chế tạo được nữa. Chỉ cần ấn nhẹ một cái vào chỗ thắt lưng, vật này sẽ bật ra hai chiếc cánh trong suốt, tùy ý bay lượn. Một chiếc tặng Mộc Liên trưởng lão, một chiếc xin chuyển tặng Vương Phật Nhi chủ trì."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.