Đại Tụng Sư

Chương 27: Nhận Một Án Rồi




Q1 – CHƯƠNG 27: NHẬN MỘT ÁN RỒI
Editor: Luna Huang
Bảng hiệu của m tụng sư hành hội, đổi thành một cái mới, Đậu Vinh Hưng nhếch miệng cười, “Ngày hôm qua Cửu Ngôn đi ra không bao lâu, bảng hiệu liền bể.”
Tiền Đạo An sợ hãi, “Là Cửu Ngôn hạ độc thủ?”
Đậu Vinh Hưng lắc đầu, hắn không thấy được không thể nói lung tung.
Tiền Đạo An cười nhạt, “Loại sự tình này, nàng tuyệt đối có thể làm được.” Cũng chỉ có Đỗ Cửu Ngôn có thể làm được.
“Ta cũng hiểu.” Tống Cát Xương gật đầu, đang muốn nói, liền thấy một nam nhân, khấp khễnh từ Tây Nam tụng hành đi ra, đặt mông ngồi ở trên bậc thang khóc.
“Có hi vọng rồi.” Tống Cát Xương cười hắc hắc, đi tới đưa danh thiếp, “Huynh đệ, bị Tây Nam tụng hành cự tuyệt không cần sợ, còn có T Xích đường chúng ta. Tam Xích đường chúng ta lập thế trăm năm…”
Nam tử ngẩng đầu nhìn hắn, “Tam Xích đường? Các ngươi cũng nhận án sao?”
“Nhận a.” Mắt của Tống Cát Xương chiếu sáng, “Ngươi có quan ti không? Quan ti gì nói với chúng ta.”
Tiền Đạo An cũng đi tới nghe.
“Ta họ Thôi, ta muốn cáo Hoa Bằng Vũ, để hắn trả lại Uyển Nương cho ta.” Nam tử vừa nói vừa ô ô khóc lên.
Đậu Vinh Hưng nghe vẻ mặt mơ hồ, Tiền Đạo An hỏi: “Ngươi là công tử Thôi gia, Thôi Thụ Lâm?”
“Đúng!” Thôi Thụ Lâm nhìn hai người, “Các ngươi nguyện ý nhận có phải hay không?”
Tiền Đạo An lập tức xua tay, “Không nhận, chúng ta không nhận án. Tụng hành quá nhỏ, ha hả. . .” Lúc nói chuyện, lôi kéo Tống Cát Xương bỏ chạy, “Đi mau, vụ án này chúng ta không thể nhận.”

Nam tử bụm mặt tuyệt vọng khóc lên.
“Vì sao không nhận?” Đậu Vinh Hưng không nghĩ ra, Tiền Đạo An nói: “Câm miệng.”
Lúc nói chuyện, cùng Tống Cát Xương kéo hắn đi.
Đến giờ cơm rồi, mọi người không hẹn mà cùng trở về Tam Xích đường.
Đỗ Cửu Ngôn vẫn ngồi ở sau cái bàn xem hồ sơ, bên tay nàng đã xếp mấy chồng.
Mấy người hô mệt ngồi xuống, uống trà thì uống, nằm thì nằm.
Cái miệng nhỏ của Chu Tiếu uống trà, dư quang khóe mắt đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, dáng đọc sách của tiểu tử nhìn vẫn là rất nghiêm túc, cũng không biết xem có hiểu không, “Có thu hoạch không, từ đó nhặt được bảo?”
“Một mảnh hoang vu.” Ngữ khí của Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ.
Quả nhiên là như vậy, Chu Tiếu nhẹ nhàng cười, nói: “Mới xem, xem không hiểu là bình thường.”
Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, tiện tay rút một quyển ra, chỉ chỉ ở phía trên, “Người chép không yên lòng, một tờ ba trăm chữ, sai sáu rồi, xem rất vất vả.”
Tống Cát Xương ngồi thẳng, bất mãn nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Hồ sơ là hắn chép, hắn chép một tháng, lúc đó chép quá mệt mỏi, cư nhiên bị nàng ghét bỏ.
Hơn nữa, cũng không có khen chữ hắn đẹp.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Tống Cát Xương, “Chép quyển tông và phán độc cũng phải chọn lựa, những án kiện này không thể trung quy trung củ, không thể giả dối oan sai, không có chút ý nghĩa nào.”
Chu Tiếu kinh ngạc thu cây quạt, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn lấy quyển tông, thật đúng là tìm được sáu chữ sai, hắn hựu tế tế nhìn án kiện một lần, “Nào có giả dối oan sai. Ở đây đều là quyển tông đã nhận tội kết án.”
Tống Cát Xương kích động đoạt lấy xem, “Không có khả năng!”
Đỗ Cửu Ngôn chống gò má, bút lông trong lòng bàn tay nàng chuyển thành một con quay, nàng ưu tai du tai nói: “Án kiện thứ ba, Mã Dịch đêm vào Nghiêm phủ, ở trong Nghiêm phủ bị người loạn đánh chết! Vị Mao huyện lệnh này thẩm vấn hỏa kế Nghiêm phủ, lấy được ba phần khẩu cung, đều nói không quen người này, không người mời hắn vào phủ. Nên bọn họ cho rằng hắn là đạo tặc, do đó loạn đánh chết.”
Tống Cát Xương phần phật lật tới trang này.
Tiền Đạo An lui về sau, đỡ mặt, “Chớ quay, mực nước vẩy lên mặt ta!” Lúc nói chuyện, lau mặt một cái, trong lòng bàn tay đều là mực.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Tiền Đạo An tức giận chỉ vào nàng!
“Rất tuấn tú!” Đỗ Cửu Ngôn nhường mày nhìn hắn, thả bút.
Đậu Vinh Hưng lặng lẽ nhìn nàng xoay bút, học bộ dáng của nàng, trốn ở một bên luyện tập.
“Có vấn đề?” Chu Tiếu rất khiếp sợ cẩn thận tỉ mỉ của Đỗ Cửu Ngôn, nhưng đối với vấn đề nàng nói, lại không cho là đúng, rốt cuộc là hậu sinh tuổi còn trẻ, quá tự đại, “Căn cứ《 Chu Luật. Dạ Nhập Nhân Gia 》, phàm là vô cớ vào nhà người ta, quất bốn mươi gậy, nếu người nhà giết chết, chủ nhân nhà đó vô tội! Mao đại nhân pháp có lý có căn cứ, làm sai chỗ nào?”
Đỗ Cửu Ngôn nói với Chu Tiếu và Tống Cát Xương: “Các ngươi xem lại.”
Tống Cát Xương nhìn lần nữa, vẻ mặt không phục, “Hồ ngôn loạn ngữ, người đọc qua《 Chu Luật 》chưa?”
“Đọc tốt hơn ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn khinh thường nói: “Điểm đáng ngờ có ba, một, trên tường không dấu vết, cửa cài cẩn thận, một thư sinh ngươi đoán hắn làm sao vào đó?”

Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn dùng bút vẽ phác thảo một câu, “Hai, hỏa kế này nói, sau khi bọn họ nghe được động tĩnh trong viện, đốt đèn chạy đến, thấy có một nam tử lén lút, nhặt gậy gộc lên liền đánh. Công văn khám nghiệm tử thi viết rõ, hai gò má của Mã Dịch phù thũng, hiển nhiên là từng bị người đánh mặt.”
Đốt đèn nhìn thấy nam tử, đánh chết người nhưng ngay cả mặt của đối phương cũng không nghiệm? Đây không thể nào nói nổi.
“Thứ ba, khẩu cung của lão mẫu của Mã Dịch Thái thị nói rõ Mã Dịch có lui tới với công tử Nghiêm phủ Nghiêm Trường Điền, vì sao không có đoạn sau, không đi kiểm chứng?”
Sắc mặt của Chu Tiếu và Tống Cát Xương đại biến, án kiện trên quyển tông bọn họ xem qua rất nhiều lần, nhưng chưa từng phát hiện mấy vấn đề này, nhưng bây giờ kinh qua Đỗ Cửu Ngôn nói, bọn họ xem lại, đã hoàn toàn khác nhau.
Điểm đáng ngờ trọng trọng, có hỏi khó giải.
“Là hãm hại?” Vẻ mặt Đậu Vinh Hưng bội phục, xem hồ sơ có thể phát hiện điểm đáng ngờ? Bọn họ năm người nhìn rất nhiều lần, cho tới bây giờ không có cảm giác được nghi hoặc.
Vọng Thư Uyển.com
Bản lãnh này không thể coi thường, nếu《 Chu Luật 》cũng không thuộc, thì không cách nào cảm thấy bất công trong phán độc, nếu không phải tâm tư kín đáo ăn khớp rõ ràng, cũng không có khả năng trong nhiều manh mối, tìm ra điểm đáng ngờ.
“Ngươi, người làm sao, nhìn, nhìn ra….” Tống Cát Nghệ cũng là vẻ mặt sùng bái.
“Nhờ vào đầu óc, dựa vào kinh nghiệm a.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy vươn vai hoạt động gân cốt, “Thật là đói, ta đi mua đồ ăn. Các ngươi rỗi rãnh sửa lại đi, miễn cho truyền lại đời sau, bị hậu bối chê cười.”
Lúc nói chuyện, hô củ cải nhỏ, “Nhi tử, chúng ta đi mua đồ ăn.”
“Ân ân.” Củ cải nhỏ chạy vội đi ra, phụ tử hai người đi ra cửa.
“Vì sao hắn kêu ngạo như vậy!” Tống Cát Xương nhìn Chu Tiếu, đầu lông mày tức giận run run, hình như chỉ nàng có đầu óc, “Ta cũng có đầu óc!”
Chu Tiếu lấy phiến che mặt nhẹ nhàng cười, “Đáng giận nhất là, là ngươi còn không lời phản bác.”
“Vẫn là sửa đổi một chút đi.” Đậu Vinh Hưng nói: “Nàng nói không sai.”
Tống Cát Xương nổi giận đùng đùng, “Ngươi có mặt mũi nói ta?”
Một khắc đồng hồ, Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo màn thầu trở về.

“Không có dưa muối? Ăn nhiều màn thầu, nhạt nhẽo vô vị.” Tống Cát Xương bất mãn Đỗ Cửu Ngôn, cũng bất mãn màn thầu.
“Không muốn ăn liền nhịn, nhiều lời sẽ nghẹn.” Đỗ Cửu Ngôn ôm củ cải nhỏ, chán đến chết ngáp một cái.
Hồ sơ xem xong rồi, nàng rất buồn chán.
“Cửu Ngôn, sao ngươi không ăn?” Chu Tiếu hảo ý hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay nói: “Ta ăn rồi, màn thầu ăn nhiều nhạt nhẽo vô vị!”
“Quá phận!” Tống Cát Xương cắn màn thầu tố cáo.
“Có kiện sự, sáng sớm Thôi Thụ Lâm đi Tây Nam thỉnh tụng.” Tiền Đạo An quyết định đổi đề tài, như vậy trong lòng hắn sẽ thoải mái một chút, “Bất quá, Tây Nam không tiếp nhận án của hắn.”
Chu nhân hảo tụng, bách tính phàm là gặp phải tranh chấp, có tiền thì đi thỉnh tụng sư, không có tiền phải đi gõ đăng văn cổ (trống) bên ngoài nha môn.
Nên, mỗi ngày Tây Nam tụng hành đều có rất nhiều người đến, không có gì lạ. Nhưng chuyện của Thôi Thụ Lâm, gần đây mọi người ít nhiều đều nghe nói một ít.
Chu Tiếu cũng không ăn, “Là quan tòa nhi nữ tình Hoa gia và Thôi phủ đối diện ở Điền An nhai? Thôi gia công tử nháo Hoa phủ thất tín hôn ước phải không, nên muốn án thỉnh tụng cáo quan, nhưng bị cự tuyệt rồi.”
“Nháo sự không thành còn cáo trạng?” Tống Cát Xương nói,: “Thảo nào Tây Nam không nhận án!”
Tiền Đạo An gật đầu, “Loại án này không lớn, nhưng độ khó lại rất lớn. Hơn nữa, dù là đánh thắng cũng vô dụng.”
Cũng không thể lấy đao buộc Hoa gia gả nữ nhi.
“Có án kiện.” Đúng lúc này, Đỗ Cửu Ngôn mở mắt nhìn bọn họ, cười cười, “Ta vừa đi ăn mì thịt bò, cũng nhận một hôn nhân án, đại khái chính là án tử các ngươi đang nghị luận.”
—— lời nói ngoài ——
Án tử đầu tiên tới rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.