Đại Tụng Sư

Chương 16: Thiệu Dương Đỗ Thị




Q1 – CHƯƠNG 16: THIỆU DƯƠNG ĐỖ THỊ
Editor: Luna Huang
Đỗ Cửu Ngôn trực tiếp đi Đức Khách lâu.
Hỏa kế thấy nàng nhiệt tình đón, “Ân nhân, ngày hôm qua ta rất sợ hãi, cũng không có hỏi quý tính của ngươi, người tên gì?”
“Họ gì một chút mới nói.” Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Chờ ta đi tìm chưởng quỹ trước.”
Hỏa kế lập tức hiểu ý nàng, “Chưởng quỹ ở phía sau.” Dứt lời dẫn nàng đi hậu viện, Đổng chưởng quỹ đang ở hậu viện uống trà, thấy Đỗ Cửu Ngôn đi qua, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhanh như vậy tìm được đồ rồi, tốc độ ngươi thật là nhanh.”
“Không dám kéo dài.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, đưa độ điệp của Cố Gia Kỷ tới, Đổng chưởng quỹ nhận lấy nhìn, hài lòng nói: “Vận khí không tệ, niên kỷ của người trong độ điệp này xấp xỉ ngươi, hơn nữa còn có công danh trong người, ngươi kiếm lớn rồi.”
Ngay tối hôm qua, Đỗ Cửu Ngôn không cảm thấy cái gì, nhưng kể từ khi biết ngành tụng sư này cần công danh mới có thể thi, nàng cũng cảm thấy vận khí không tệ.
“Ngươi chờ ta chút.” Đổng chưởng quỹ trả lại độ điệp cho nàng, đứng dậy đi một chuyến vào phòng, lúc đi ra đưa cho nàng một cái duy mãi viền đen, “Lúc đi ngươi không nên lên tiếng, hỏi ngươi cái gì cũng dùng viết.”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi.
“Đây là quy củ của ngành. Nếu như gặp mặt nhận ra, việc này liền không có chút ý nghĩa nào.” Đổng chưởng quỹ từ cửa nhỏ ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn đội mũ theo ở phía sau.
Thất loan bát quải, đến một giác môn tầm thường.
“Biết đây là đâu không?” Đổng chưởng quỹ gõ cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn quan sát trái phải một phen, chắc chắc nói: “Nha môn.”
“Tiểu tử ngươi thông minh a.” Chưởng quỹ ngạc nhiên không thôi, ” Đủ cơ linh!”

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười một cái. Đây còn thông mình sao? Nàng không nghĩ ra ngoại trừ nha môn có chỗ nào có thể làm hộ tịch.
Cửa mở ra, một lão đầu vóc dáng thấp ngoắc ngoắc bọn họ, Đổng chưởng quỹ đi nhanh vào, Đỗ Cửu Ngôn cách sa đánh giá bốn phía.
Phía sau nha môn là tứ hợp viện, tường xám ngói đỏ lãnh lãnh thanh thanh.
“Ở bên trong, đi đi.” Lão đầu đưa bọn họ tới trước một gian viện tử liền đi, chưởng quỹ trực tiếp vào phòng. Bên trong phòng ánh sáng xem như đủ sáng, trên giá sách đặt từng quyển hồ sơ, vị trí gần cửa sổ bày cái bàn, trên cửa sổ dán giấy đỏ, một lão đầu khô gầy ở phía sau bàn viết chữ.
Lão đầu mặc hôi bào công môn, chắc là người phụ trách văn thư trong nha môn, thuộc lưu tạp dịch.
“Tiền!” Người phụ trách văn thư trực tiếp đưa tay.
Đổng chưởng quỹ sớm chuẩn bị xong, thả một thỏi hai lượng bạc.
“Hai lượng bạc làm được chuyện của hai lượng bạc.” Ánh mắt đục đục của người phụ trách văn thư nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Độ điệp lấy ra.”
Đỗ Cửu Ngôn đưa tới.
“Còn là một sinh đồ, vận khí không tệ.” Thủ pháp của người phụ trách văn thư rất thành thạo, mở hộ tịch, thêm thời gian ở để Đỗ Cửu Ngôn viết ra địa chỉ, cuối cùng đề tên, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên đè lại bút của của hắn.
Người phụ trách văn thư híp một cái nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Muốn đổi tên?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Đó chính là chuyện của ba lượng.” Người phụ trách văn thư vươn tay khô gầy, Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Đổng chưởng quỹ. Đổng chưởng quỹ cười ha hả đưa một thỏi bạc, không nhiều không ít, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.

Vọng Thư Uyển.com
Người phụ trách văn thư nhét vào hà bao, thanh âm kiền ách hỏi: “Đổi thành gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nâng bút, viết ba chữ trên giấy: Đỗ Cửu Ngôn.
“Tên không tệ.” Người phụ trách văn thư không dừng lại, viết tên lên, dừng một chút, “Ba lượng làm chuyện của ba lượng, trên hộ tịch còn muốn thêm người nào nữa?”
Việc này hắn không đề cập tớim Đỗ Cửu Ngôn cũng sẽ nói,
“Nhi tử!” Đỗ Cửu Ngôn viết trên giấy, “Bốn tuổi, Đỗ. . .”
Đỗ cái gì? Ánh mắt của nàng đảo qua, ánh dương quang từ cửa sổ chiếu đến, chiết xạ thành ánh sáng đỏ, ban bác rơi xuống đất, như từng mảnh lân phiến màu đỏ.
“Đỗ Hồng Lân!” Đỗ Cửu Ngôn viết ba chữ lên trên giấy.
Người phụ trách văn thư nhìn nàng một cái, ha hả cười, thêm tên của củ cải nhỏ lên, chờ mực khô, lại tiện tay đặt bút viết một tấm độ điệp, thổi thổi, đặt hai cái chúng một chỗ rồi đưa cho Đổng chưởng quỹ, “Chuyện của ba lượng bạc đã xong, nếu như có yêu cầu gì nữa, lại trả tiền.”
“Đa tạ!” Đổng chưởng quỹ nhận lấy, hai người đi ra cửa. Người phụ trách văn thư chiến chiến nguy nguy tìm ra một quyển hộ tịch thư, ở phía trên thêm tên Đỗ Cửu Ngôn và Đỗ Hồng Lân lên.
Nguyên người của Trẫn Viễn phủ Thanh Khê huyện Cố gia thôn, Thuận Thiên năm thứ tư Thanh Khê huyện sinh đồ Đỗ Cửu Ngôn, mười chín năm, còn là Đỗ Hồng Lân bốn tuổi, theo cha đến Bảo Khánh phủ Thiệu Dương thành.
Hậu viện của Đức Khánh lâu, Đổng chưởng quỹ giao công văn hộ tịch và độ điệp cho Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiểu ca, sau này có tính toán gì không?”

“Tạm thời còn không có.” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận hai tay, “Thân vô trường vật, không thôi ta cho chưởng quỹ miễn phí dụng công ba tháng?”
Chưởng quỹ cười ha ha một tiếng, khoát tay nói: “Ngươi hôm nay chính là sinh đồ, miếu nhỏ chỗ ta đây, không dám dùng.”
“Nói như vậy, cũng không nhất định là vận khí tốt?” Đỗ Cửu Ngôn khổ mi, thành sinh đồ tú tài nàng đến hỏa kế đều không làm được? Đây không phải là chặt đứt tài lộ của nàng sao?
Đuôi lông mày của Đổng chưởng quỹ giương lên, thấp thanh nói, “Nhìn vấn đề phải nhìn nhiều mặt, ngươi nói tốt, dĩ nhiên là tốt, ngươi nói không tốt thì vận khí này chính là phân chó.”
“Chưởng quỹ nói có lý. Vậy ta đây chính là gặp vận may.” Lúc nói chuyện, nàng lấy bạc trả lại cho chưởng quỹ, “Vận may chia sẻ với nhau, chúc chưởng quỹ tài vận hanh thông, khách tự vân lai.”
Đổng chưởng quỹ không có khách khí, thu bạc cười nói, “Cùng phúc, cùng phúc!”
“Ta đây cáo từ, sau này chưởng quỹ có việc có thể đến Đỗ trạch Kê Mao hạng tìm ta.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, Đổng chưởng quỹ tiễn nàng ra ngoài, “Tìm ngươi hay không, cũng phải xem sau này ngươi phát đạt hay nghèo túng. Nhưng có một lời nhắc nhở, một sinh đồ, dầu gì cũng từng đọc tứ thư.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, “Xem ra, đời này ta chỉ có thể dừng lại nơi này.”
Lúc nói chuyện, một cước nàng bước ra khách sạn đi nhanh ly khai, tâm tình thả lỏng cước bộ nhẹ nhàng, rất nhanh trở về nhà.
Vọng Thư Uyển.com
Để nàng ngạc nhiên chính là, tất cả mọi người không có ra ngoài, luyện giọng, luyện quyền, làm cơm. . . Mọi người tự làm chuyện của mình, trong viện một mảnh tường hòa an tĩnh, chỉ có hài đồng trong viện sát vách khóc nỉ non.
“Cửu tỷ tỷ.” Nháo nhi chào đón, “Xong rồi sao?”
Tất cả mọi người ngừng tay, khẩn trương nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn cười mà không nói, vỗ hộ tịch và độ điệp lên bàn, tất cả mọi người ào tới, Trần Lãng cao hứng nói: “Đỗ Cửu Ngôn, đây là tên của ngươi?”
“Đúng, tại hạ Đỗ Cửu Ngôn gặp qua các vị.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.
Nháo nhi và Hoa Tử cũng chắp tay theo, cười hì hì nói: “Cửu Ngôn tỷ tỷ hay.”

“Gọi ca, không thể lộ được.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, thần tình thảnh thơi uống trà, củ cải nhỏ chen qua, lôi kéo Trần Lãng, “Tiên sinh, bên trên có tên của ta không, củ cải nhỏ, người xem xem.”
Trần Lãng lắc đầu, “Không có tên của củ cải nhỏ.”
“Không có tên ta?” Củ cải nhỏ nhất thời ủy khuất bĩu môi, “Nương a, vì sao không viết lên tên của ta, ngươi không cần ta nữa sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Đọc sách nhiều.”
Củ cải nhỏ đỏ mắt méo miệng, gương mặt mất hứng, Trần Lãng cười khúc khích, nói: “Không có tên củ cải nhỏ, nhưng có một cái tên khác, ngươi muốn nghe hay không?”
“Tên là gì, tên là gì?” Củ cải nhỏ kích động dán đầu tới, “Tiên sinh đọc cho ta nghe.”
Trần Lãng nói: “Đỗ Hồng Lân. Tên này không tệ.”
“Đỗ Hồng Lân a! Thật là dễ nghe.” Củ cải nhỏ hoa chân múa tay vui sướng, ha ha cười, nước mũi bị thổi ra thành một bong bóng to, hắn trét vào trong lòng Đỗ Cửu Ngôn, “Nương, ngươi thật tốt.”
“A?” Đỗ Cửu Ngôn đỡ đầu của hắn, ghét bỏ nói: “Lau khô nước mũi!”
Củ cải nhỏ cũng không ngại, hút một cái, cầm lấy hộ tịch nhảy dựng lên, “Ta có tên rồi, ta có tên rồi!”
“Làm sao lấy cái tên này cho củ cải nhỏ?” Bả Tử ở đối diện nàng hỏi, Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, trả lời: “Phúc linh tâm chí, duyên phận.”
Bả Tử nhìn nàng một cái, lảo đảo đi.
“Nương.” Củ cải nhỏ nhào tới, “Không đúng, cha, vì sao ngươi tên Đỗ Cửu Ngôn a?”
—— lời nói ngoài ——
Chúng ta rốt cục có hộ tịch rồi, củ cải nhỏ cũng có tên rồi, hiện tại chạy lên con đường tụng sư thôi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.