Đại Tụng Sư

Chương 13: Vận Khí Không Tệ




Q1 – CHƯƠNG 13: VẬN KHÍ KHÔNG TỆ
Editor: Luna Huang
Đỗ Cửu Ngôn vừa đi, thanh y nam tử lén đến quầy hỏi: “Đổng chưởng quỹ, tiểu ca vừa nãy chúc mừng ngươi sao? Cho bao nhiêu tiền?”
Gương mặt chưởng quỹ xem thường, xua xua tay nói: “Tiễn Đạo An, khó trách ngươi lăn lộn thành như vậy, một tên nhải ranh cũng còn lợi hại hơn ngươi, ta thấy ngươi đừng ăn chén cơm này nữa.”
“Kéo xa a.” Tiễn Đạo An tức giận bất bình, “Ta là tụng sư cũng không phải huyện thái gia, ta xử án gì chứ?”
Đổng chưởng quỹ kéo áo Tiễn Đạo An, “Tiễn Đạo An, ngày hôm nay thanh toán sổ sách, tổng cộng mười sáu lượng bạc!”
” hút tiền lẻ này, chúng ta nhận một tố tụng lập tức có thể trả cho ngươi.” Tiễn Đạo An đẩy tay chưởng quỹ ra, lập tức nháy mắt ra dấu với đồng bạn của mình, “Thương gia chính là keo kiệt.”
Lúc nói chuyện, ba người chuẩn bị chạy.
Đổng chưởng quỹ cũng không đuổi theo, hô: “Chỉ biết giả thanh cao, đi cầu Tây Nam, phát cho các ngươi chút công ăn việc làm không phải được rồi sao?”
“Như vậy sao được.” Tay áo của Tiễn Đạo An phất một cái, khinh thường nói: “Chúng ta làm sao có thể nhập bọn với những người đó.” Lúc nói chuyện, ngẩng đầu sải bước tiêu sái.
Đổng chưởng quỹ liếc mắt, hô hỏa kế, “Ghi lại, chớ để bọn họ ăn chực.”
Đỗ Cửu Ngôn mang theo củ cải nhỏ cao hứng trở về nhà, Trần Lãng ở cửa xách một rổ thức ăn, “Tiên sinh đi mua thức ăn?”
“Đúng.” Trần Lãng nói: “Trước đây không chỗ dung thân, nên không đủ ba bữa. Hiện tại nhờ phúc của tiểu cửu có chỗ ở, tự nhiên phải ăn đủ bữa như người thường mới đúng.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn vào rổ của hắn, đều là rau dưa, nàng cau mày nói: “Ta đưa tiên sinh ít tiền, lúc mua thức ăn có thể mua chút thịt.”
“Ngày hôm qua ăn rồi, ngày hôm nay có thể miễn.” Trần Lãng lại cười nói: “Mọi người có thể ăn no đã đủ vui, thịt là dệt hoa trên gấm.”
Bả Tử từ trong phòng đi ra.
“Tiên sinh, Bả Tử ca, nương ta vừa rất soái.” Củ cải nhỏ đắc ý nói lại chuyện vừa nãy một lần, sinh động như thật mi phi sắc vũ, “. . .Nên chưởng quỹ kia đáp ứng, giúp nương ta làm hộ tịch, có hộ tịch nương ta có thể tìm việc làm, không cần làm khất cái nữa.”
“Độ điệp đâu?” Trần Lãng ngưng mi. Bả Tử thấp giọng nói: “Muốn độ điệp thì dễ rồi, đi nghĩa trang.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử, không nghĩ tới hắn nói y chang chưởng quỹ, nàng hỏi: “Nghĩa trang là đình thi phòng? Nếu có độ điệp không coi là xác vô danh chứ, vì sao còn phải ở nghĩa trang?”
“Đưa xác về nhà cần tiền.” Bả Tử trầm giọng nói: “Hiện tại Quế vương phản, trong nghĩa trang sẽ càng nhiều xác.”
“Thì ra là thế.” Trong lòng Đỗ Cửu Ngôn có dự định, “Đường khó đi không, đêm nay ta đi thử.”
“Ta đi cùng ngươi.” Trần Lãng lo lắng một mình Đỗ Cửu Ngôn, “Bên kia ta đi mấy lần rồi, rất quen đường.”
Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, củ cải nhỏ đè nặng tiếng nói run rẩy, nói: “Nương a, ta cũng đi với ngươi.”
“Sợ thế, ngươi giả mạnh cái gì. Thành thật ở nhà.” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của nhi tử, “Không nên chạy loạn, chờ nương ngươi làm xong chuyện, chúng ta càng có thể đi nhiều chỗ hơn.”

Vọng Thư Uyển.com – Luna: 10:14pm rồi, edit đến đây sợ quá, da gà nổi gả người rồi. Mặc dù đèn còn sáng, trong phòng vẫn còn thằng em hà bá, nhưng ta quyết định mai edit tiếp.
Có thân phận, liền thông suốt.
“Ta đi theo nàng, ngươi ở nhà bồi củ cải nhỏ.” Bả Tử nói với Trần Lãng.
Trần Lãng là người đọc sách, gan không lớn, nghe Bả Tử nói như thế thì không có khách khí, gật đầu, “Được, ta đây đi làm com, trước đóng cửa thành các ngươi ra ngoài.”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn trở về phòng thay đổi y phục cũ, buổi chiều ăn cơm sớm, giống như Bả Tử cùng ra Thiệu Dương thành.
Nghĩa trang ở phía tây Thiệu Dương thành, hướng ngược lại với miếu nghỉ chân hôm qua.
Sắc trời bắt đầu tối, nhiệt độ không khí thấp hơn ban ngày rất nhiều, vưu kì bốn phía nghĩa trang, đã cảm thấy lương khí sưu sưu chui vào trong người.
“Sợ?” Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta thấy ngươi không giống người nhát gan.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm nghĩa trang, mạn bất kinh tâm, “Nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cương.”
(Luna: Con gái vốn yếu đuối, làm mẹ rồi tự nhiên sẽ mạnh mẽ. Câu này để ta nhớ đến bộ series ngắn trên tiktok, mỗi lần bà mẹ mặc bộ đồ ni cô lên đập con gái là sẽ hiện lên dòng này, haha)
“Nên kiên cường bỏ trốn với người khác?” Bả Tử phản vấn. Hắn cho rằng những lời này của Đỗ Cửu Ngôn rất dõng dạc, thế nào cái gì đến miệng nàng, phá lệ có đạo lý có lập trường.

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu, lo lắng quét mắt chân của hắn, “Chân của ngươi là bởi vì ăn nói khó nghe, bị người đánh đi?”
“A!” Bả Tử nở nụ cười, “Miệng lưỡi bén nhọn.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, giận không chịu được lại trợn mắt.
“Nếu ngươi còn nhìn, ta liền đi.” Bả Tử nhìn chằm chằm ánh sáng yếu ớt trong nghĩa trang, “Ngươi xác định một mình ngươi dám vào?”
Đỗ Cửu Ngôn dùng củi trong tay gõ mặt đất một cái, cường điệu nói: “Ta nói, nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cương!”
“Dựa vào công phu mèo quào của ngươi?” Bả Tử quan sát nàng, “Lại Tứ chỉ là ngoài ý muốn, trước mặt vũ lực thực sự, đầu óc của ngươi thiếu dùng.”
Đỗ Cửu Ngôn mặc kệ hắn, nhấc chân đi nghĩa trang. Bả Tử sửng sốt hô: “Hiện tại đi, sẽ bị phát hiện.”
“Hắn về nhà.” Đỗ Cửu Ngôn dùng gậy gỗ quét bụi cây trước mặt, sợ có rắn thì nhảy lên.
Lúc này Bả Tử mới phát hiện, đăng lung của người giữ xác,đang lắc lư đi dưới sườn núi. Hắn biết, dưới sườn núi ở bên kia còn có một nhà lá, người giữ xác sẽ ngủ ở đó.
Bả Tử theo qua, Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước, thân hình thon gầy tựa hồ phiêu động theo bụi cây, ai có thể dự đoán được, nữ nhân này mấy ngày hôm trước còn điên điên ngây ngốc, mà bây giờ, thành miệng lưỡi bén nhọn đi lừa người.
Nghĩa trang nhặt xác, chuyên thu dã thi vô danh, cũng thu thi ở tha hương không người nhận.
Cách hơn mười thước, Đỗ Cửu Ngôn đã ngửi được mùi dược thảo nồng nặc, nàng che mũi lặng lẽ vào bên trong.
Vọng Thư Uyển.com
Bên trong to hơn nàng nghĩ, hơn mười cổ quan tài đặt song song, góc tường còn bảy tám cổ cũ kỹ chất đống, đi vào trong trên mặt đất trải hơn mười tấm chiếu, bên trên có đắp vải trắng, có nơi trực tiếp đặt thi thể.
Hoặc phù thũng hư thối, hoặc khô quắt như bộ xương khô, hoặc ngâm đến mặt to trắng như màn thầu.

Ngọn đèn lắc lư, Đỗ Cửu Ngôn đi một vòng, lập tức di một tiếng, dừng lại trước một cổ thi thể đang đắp vải trắng, “Vải vóc này, nhìn quen mắt.”
“Một mảnh vải vóc, ngươi gặp qua?” Bả Tử xốc vải trắng lên, lập tức lộ ra một thi thể trẻ tuổi, ngoại trừ vết lặc trên cổ, nơi khác hoàn hảo không tổn hao gì.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngày hôm qua vào thành, ở ngoài thành có một tên niên thiếu say rượu đi qua bên người ta, chính là người này.”
Gặp thoáng qua cũng còn nhớ được vải trên người người ta? Bả Tử thầm giật mình, nhìn nàng.
“Mới đưa đến, đồ trên người có lẽ vẫn còn, lục soát một chút xem.” Đỗ Cửu Ngôn đưa tay mò túi tiền của người chết. Bả Tử đã xuất thủ trước. Vuốt trên thân người chết. Bỗng nhiên nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, trong vải dày trên tóc, một đôi mắt để người thấy không rõ tâm tình.
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, hỏi: “Cảm giác rất tốt?”
“Thô tục.” Bả Tử mở tay ra, lòng bàn tay có một tờ giấy hình vuông, “Vận khí của ngươi không tệ.”
Lần đầu đã tìm được? Đỗ Cửu Ngôn mở giấy ra, giấy lớn như trang sách, viết rất nhiều chữ, nương ánh sáng yếu ớt, nàng đọc: “Cố Gia Kỷ, Trấn Viễn phủ Thanh Khê huyện Cố gia thôn, Thuận Thiên năm thứ tứ sinh đồ.”
“Sinh đồ?” Đỗ Cửu Ngôn nghi hoặc nhìn Bả Tử.
“Sinh đồ chính là tú tài, có công danh trong người.” Bả Tử nói: “Lúc này Trấn Viễn phủ rất loạn, xem ra hắn chạy nạn đến đây, ngoài ý muốn gặp tai họa bất ngờ.”
Đỗ Cửu Ngôn cất độ điệp, tỉ mỉ quan sát thi thể của Cố Gia Kỷ: “Trên cổ có vết lặc, cổ tay bị lật mất tự nhiên, nách y phục và vạt áo bị rách.”
“Là ngoại thương chí tử, thế nào lại đặt ở đây?”
—— lời nói ngoài ——
Còn nhớ rõ tiểu ca này chứ? Tiểu ca đáng thương, lên sân khấu được một giây đồng hồ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.