Đại Tranh Chi Thế

Chương 288: Sở quốc phong vân (Thượng Trung Hạ)




Sở thái hậu Mạnh Doanh nhận được tin tức ba vạn đại quân dưới trướng Phí Vô Kỵ ở phụ cận Trường Ngạn bị Lương Hổ Tử, Xích Trung, Bình Bố ba đường đại quân thuỷ bộ vây kín, toàn bộ đều bị tiêu diệt, không khỏi phấn chấn, chân mày hoan hỉ nói: "Quân Ngô quả nhiên dũng mãnh, nhân mã của Phí Vô Kỵ quân tâm đã loạn, chiến lực đương nhiên sẽ giảm đi, hiện giờ lại mất đi ba vạn đại quân, hắn đã không gây ra được thêm sóng gió gì nữa rồi."
Tiểu Sở Vương Hùng Chương thấy bộ dáng hoan hỉ của mẫu thân, cũng không khỏi vui vẻ đứng lên, vỗ tay nói: "Khi quả nhân mới gặp Khánh Kỵ ở Cửu Phượng cốc, đã thấy danh tiếng Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ của người này là danh bất hư truyền, người này thật sự là rất cao tay. Mẫu thân, dì của con là vương hậu của Ngô quốc, vậy ông ta chính là dượng của con, có một người dượng giỏi như vậy làm hàng xóm Sở quốc, thiên hạ chư hầu về sau nhất định không dám khinh thường quả nhân, khi dễ Sở quốc."
"Ấu trĩ!"
Mạnh Doanh trừng mắt nhìn đứa con khờ dại, khẽ thở dài: "Con à, giữa các quốc gia với nhau, vĩnh viễn chỉ có ích lợi, chứ không có hữu nghị. Dù là quân tử, dù là đại trượng phu, nhưng một khi thân là người đứng đầu quốc gia, cái mà hắn đại biểu không chỉ là ích lợi của cá nhân hắn, hắn làm chuyện gì cũng không thể nào từ vui buồn cá nhân mà làm. Nếu vì cái lợi ích cá nhân mà bỏ qua lợi ích dân tộc, cho dù có là một vị vua thế cực mạnh ở một nước, cũng sẽ bị thần dân của hắn vứt bỏ. Người làm đại nghĩa, chính là làm lợi cho quốc gia. Con là vua của một nước, chỉ có thể dựa vào chính con, kẻ chỉ biết dựa vào người khác, vĩnh viễn không thể có tiền đồ."
Hùng Chương đối với những điều mẫu thân nói nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn rất nhu thuận vâng vâng dạ dạ. Có điều trong lòng tiểu hài tử tóm lại luôn muốn có một chỗ dựa vững chắc, có lẽ đây là do thói quen thích anh hùng của tiểu hài tử, nhất là Hùng Chương một quân chủ trên lưng gánh nhiều trách nhiệm, nhưng lại không có đủ năng lực chấp chính và quyền lực thực tế. Chỉ cần nhớ tới sự rắn chắc của Khánh Kỵ dường như ngay cả giang sơn cũng có thể đặt lên bả vai, nhớ tới ông ta là dượng của mình, trong lòng Hùng Chương tóm lại vẫn có một chút trấn an không hiểu được."
Nét vui mừng trên khuôn mặt Mạnh Doanh dần dần tan, lại yếu ớt thở dài nói: "Chỉ tiếc rằng ba vạn tướng sĩ của Sở quốc ta toàn bộ bị chôn cùng gian tặc Phí Vô Kỵ kia. Ai, Hạp Lư phạt Sở, ở Vân Mộng Trạch giết người Sở ta vô số, mộ cũ chưa khô, lại thêm vô số mồ mới. Sở quốc ta mấy năm này gặp phải kiếp nạn, cho dù thực lực của một nước hùng hậu cũng không chịu nổi những dày vò năm lần bảy lượt như vậy.
" Mẫu hậu..."
Hùng Chương sợ hãi kéo ông tay áo của Mạnh Doanh. Mạnh Doanh nhoẻn miệng cười, an ủi hắn nói: "Con à, chớ nên lo lắng, Phí Vô Kỵ mất đi ba vạn đại quân, lực lượng càng thêm suy yếu, quân Ngô nhất định sẽ tiêu diệt hết binh mã của hắn, diệt trừ đi chướng ngại lớn nhất cho quân vị của con. Tuy rằng Sở quốc ta bởi vậy mà phải bỏ ra Tiềm Sơn ở lãnh thổ phía Đông, có điều... nơi đó vốn là một vài bá quốc phụ thuộc vẫn luôn có tâm phản, kiêu ngạo không tuân theo chúng ta, dùng những lãnh thổ này để đổi lấy việc mệnh lệnh chân chính được phát ra từ thượng tầng Sở quốc cũng là đáng giá. Con bây giờ còn nhỏ, chỉ cần nỗ lực học tập đạo trị quốc, trưởng thành làm một quân vương đầy hứa hẹn, Sở quốc của chúng ta nhất định sẽ lại quật khởi một lần nữa, trở thành chư hầu phương Nam thậm chí đứng đầu thiên hạ chư hầu."
"Vâng!" Tiểu Tiểu Sở Vương Hùng Chương nghiêm túc gật đầu: "Mẫu hậu yên tâm, con nhất định theo thái phó học hành tử tế, trưởng thành làm một minh quân, chấn hưng Sở quốc."
" Hảo hài tử!" Mạnh Doanh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nước ở một bên, sắp tới giờ Sở vương theo thái phó học tập, liền uyển chuyển đứng dậy từ chỗ ngồi, định dặn dò Hùng Chương mấy câu rồi trở về hậu cung, bên ngoài vội vàng chạy tới một người nội thị, bước nhanh vào điện, xoay người quỳ gối, hô to nói: "Báo! Quân tiền cấp báo!"
"Mau nói!"
" Quân tiền truyền đến tin tức, Phí Vô Kỵ dẫn quân phá tan vòng vây quân Ngô, chạy qua Tiềm Sơn, thẳng tới Bách Cử, hiện giờ đã đoạt được Bách Cử quan, phát binh hướng thẳng về Dĩnh Đô!"
"Cái gì!" Nụ cười của Mạnh Doanh chợt biến thành tái nhợt, run giọng nói: "Cái gì... chuyện này sao có thể? Ngươi định dùng hư ngôn để đe dọa bản thái hậu hả?"
Nội thị kia dập đầu xuống đất, lớn tiêng nói: "Nô tỳ không dám, quân tiền cấp báo lại là như vậy."
" Phí... Phí lệnh doãn... À không, Phí Vô Kỵ đã đánh trở lại?" Vừa nghe nói tên lệnh doãn kiêu ngạo ương ngạnh kia đã đánh trở lại, tiểu Sở Vương Hùng Chương bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn sợ hãi nhìn mẫu thân, trong khóe mắt cũng đã chảy ra nước mắt.
Mạnh Doanh vội vàng đi qua đi lại hai vòng trong điện, đứng thẳng thân mình, vội nói: "Mau, lập tức truyền Tử Tây tướng quân tới gặp, còn nữa, gọi cả tín sứ tới đây."
"Vâng vâng!" Nội thị kia cũng biết việc này trọng đại, cuống quýt lại dập đầu, rồi người như nhảy lên chạy như bay ra ngoài.
" Mẫu hậu..."
Hùng Chương thấy sắc mặt của Mạnh Doanh khó coi, không khỏi sợ hãi trong lòng. Mạnh Doanh cắn chặt răng ngọc, sau một lúc lâu mới hung hăng nói: "Kế sách thật là độc!"
Hùng Chương hoảng sợ, lo sợ không yên nói: "Mẫu hậu, người nói chuyện gì?"
Mạnh Doanh cười lạnh một tiếng nói: "Người Ngô tưởng rằng có thể che giấu được ánh mắt của bản thái hậu sao? Chỉ cần không phải là người mù, ai cũng có thể thấy bọn họ cố tình thả hổ về rừng, tiếp tục làm suy yếu lực lượng của Sở quốc ta."
Hùng Chương ngạc nhiên nói: "Không thể nào? Mẫu hậu, Ngô quốc không phải đã có hiệp ước với Sở quốc ta, lấy Tiềm Sơn lãnh thổ phía Đông, rồi giúp ta diệt trừ Phí Vô Kỵ sao. Ngô Vương Khánh Kỵ một đời hào kiệt, nhớ ngày đó bị hành thích trên Trường Giang, quang minh lỗi lạc, hào khí can vân, hắn sao lại cố ý để cho Phí Vô Kỵ làm loạn?"
Mạnh Doanh mặt trầm như nước, trên khuôn mặt ngọc xinh đẹp là một mảnh lạnh lẽo: "Có lẽ là chủ ý của hắn, cũng có lẽ là chủ ý của thần tử của hắn, tóm lại... Phí Vô Kỵ nhanh như vậy đã có thể đột phá vòng vây của bọn họ đánh về cảnh nội Sở quốc, nếu không phải là do bọn họ cố ý dung túng, ta tuyệt đối không tin."
Tiểu Sở Vương Hùng Chương nhức đầu, vẫn không biết vì sao Phí Vô Kỵ rõ ràng là đối thủ chung của Ngô Sở hai nước, người Ngô vì cái gì mà không nhân cơ hội Phí Vô Kỵ quân tâm đại loạn mà giết hết đi, lại còn cố tình buông tha cho hắn.
Mạnh Doanh nhìn đứa con ngốc nghếch không biết tranh đấu này, trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng cũng biết nó là máu thịt của mình, chính là đứa con thân sinh của mình, biết rõ trí tuệ của nó rồi, cho nên Mạnh Doanh vẫn phải nhẫn nại bảo ban dạy bảo.
Nàng nói: "Con à, chúng ta đã công khai đoạn tuyệt với Phí Vô Kỵ, lại có thêm người Ngô tương trợ, Phí Vô Kỵ dù trong tay có đại quân, nhưng mà quân tâm đã loạn, sĩ khí xuống thấp, mười thành chiến lực không phát huy ra nổi một nửa, hắn diệt vong chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chỉ có điều, người Ngô nếu hiện giờ nhanh chóng xử lí hắn, thì đối với người Ngô có chỗ nào tốt không?
Bọn họ trả giá rất nhiều binh lính hi sinh, kết quả là trợ giúp Sở quốc ta tiêu diệt được một gian thần. Sở quốc ta thực lực hùng hậu, hơn xa Ngô quốc có thể sánh bằng, chỉ cần ngươi chịu tranh đấu, hai mươi năm nữa Sở quốc ta lại một lần nữa đứng trên thiên hạ chư hầu cũng không phải là khó, mà Ngô quốc muốn được như Sở ta thì phải nỗ lực hơn gấp mười lần mới có thể. Hai bên đều là những quốc gia lân cận muốn tranh giành thiên hạ, mặc dù có quan hệ thông gia, nhưng cũng là đối thủ trời sinh. Phí Vô Kỵ, chỉ là địch nhân tạm thời cuả Ngô quốc, Sở quốc lại là địch nhân mười năm thậm chí mấy trăm năm của Ngô quốc, con bảo làm suy yếu đối thủ nào sẽ quan trọng hơn?"
"Nếu có thể để cho Phí Vô Kỵ nhập cảnh, ở trong Sở quốc ta gây hỗn loạn, Sở quốc ta ngay cả có trải qua được kiếp nạn này thì cũng mất đi nguyên khí, không còn năng lực tranh giành với Ngô quốc. Cho dù chúng ta có đuổi Phí Vô Kỵ về lại Tiềm Sơn phía Đông, thì cũng phải chịu tổn thương quá lớn, mà nhân mã của Phí Vô Kỵ cũng không thể không chịu tổn thất, đến lúc đó người Ngô lại trừng trị hắn không phải dễ dàng hơn sao.
Huống chi, Tiềm Sơn phía Đông là do một vài bá quốc xưa nay vốn kiêu ngạo không chịu tuân theo liên tiếp nổi dậy phản loạn tạo thành, con mặc dù đồng ý cắt địa bàn này cho Ngô quốc, nhưng một khi bọn họ trở thành thần dân nước Ngô, Ngô quốc không thể dễ dàng động binh với bọn họ, chính lệnh lại khó truyền xuống, đến lúc đó kẻ đau đầu chính là người Ngô.
Nếu nhân mã của Phí Vô Kỵ có thể ở Sở quốc ta lại gây ra thêm một hồi tai họa, người Ngô sẽ được chỗ tốt. Một khi Phí Vô Kỵ thất bại, chỉ có thể lui về Đông khu Tiềm Sơn là nơi người Sở ta khống chế hữu hạn. Đến lúc đó, những tiểu bá quốc này hoặc là phụ thuộc vào hắn, hoặc là đầu nhập vào Ngô quốc, mặc kệ là quy phục phương nào, trong cuộc đấu giữa hai cự thú Phí Vô Kỵ cùng người Ngô bọn họ cũng khó lòng mà bảo toàn được lực lượng của mình, một khi Phí Vô Kỵ thua trận bỏ mình, Ngô quốc sẽ thu những địa phương ở Tiềm Sơn đã bị đánh cho tơi bời này vào trong túi, thu vào không phải dễ dàng hơn nhiều sao?"

Mạnh Doanh vốn là trưởng nữ Vương thất, với đại sự quốc gia không phải không biết gì. Sau khi con trai lên làm thái tử, làm mẫu thân lại càng phải phòng ngừa chu đáo, rất quan tâm đến chính sự, nhất là sau khi tiên vương qua đời, thái tử tuổi nhỏ không thể chủ chính, thái hậu nhiếp chính, trước sau đọ sức với Nang Ngõa, Phí Vô Kỵ những quyền gian cựu thần. Kinh nghiệm chính trị đã được ma luyện đến mức thập phần thành thục, khi nói đến chuyện quốc gia đại sự thì ngay ngắn rõ ràng, đạo lý rành mạch.
Hùng Chương nghe đến đó mới hiểu được một chút, không khỏi tức giận nói: "Buồn cười, quả nhân đối với Ngô quốc luôn hết sức chân thành, người Ngô lại có thể rắp tâm hại người như vậy. Quả nhân... Quả nhân... Quả nhân muốn... muốn..."
"Con muốn như thế nào?"
" Quả nhân muốn chiếu cáo thiên hạ, để cho người trong thiên hạ đều biết rõ việc này, đều thóa mạ sự vô sỉ của người Ngô."
"Con..."
Mạnh Doanh cảm thấy chán nản, dậm chân mắng: "Ta sao lại có thể sinh ra một đứa con ngốc như ngươi kia chứ, so với phụ thân hỗn trướng của ngươi cũng chẳng kém mấy phần."
Hùng Chương bị mẫu thân mắng thì lúng ta lúng túng không biết nói gì, Mạnh Doanh cả giận: "Con mặc dù tuổi nhỏ, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu quốc gia, gặp chuyện cũng phải động não đi chứ. Con nghĩ được, chẳng lẽ người Ngô không biết nghĩ? Chuyện này chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, làm thì cũng đã làm rồi, căn bản là không thay đổi được nữa. Nếu con nói ra ngoài, người Ngô sẽ bảo bọn họ chém giết đẫm máu, trợ giúp Sở ta trừ gian, chỉ có điều lực chưa tới nơi, không thể tiêu diệt toàn bộ nhân mã Phí Vô Kỵ, chỉ khiến hắn bị thua đào tẩu, không ngờ lại bị người Sở trách móc, rõ ràng là thấy Phí Vô Kỵ đã đại bại, liền sinh ý muốn thay đổi, muốn xé bỏ minh ước, không muốn cắt nhường đất đai, vậy con chẳng phải là giống như kẻ vong ân phụ nghĩa thay đổi thất thường Tấn Huệ Công hay sao, muốn trở thành trò cười cho thiên hạ à?"
Mạnh Doanh đang răn dạy, tín sứ trong quân đã tới, Mạnh Doanh vội truyền hắn lên điện để hỏi cho rõ. Hóa ra, Phí Vô Kỵ đã đoạt Thiệu Quan, giờ đang ở đó nghỉ quân. Lương Hổ Tử, Bình Bố, Xích Trung ba lộ đại quân nhân cơ hội tiến theo, nhưng lại cố ý duy trì một khoảng cách an toàn với hắn, ý đồ hình thành thế bao vây. Đúng lúc này, Ngô quốc lại phái Lữ Thiên dẫn nhân mã vệ thành tới tiếp viện.
Tổng binh lực của bốn lộ đại quân, so với năm vạn đại quân của Phí Vô Kỵ vẫn còn kém một vạn, có điều sĩ khí của quân Ngô lúc này so với nhân mã của Phí Vô Kỵ thì cao hơn thập bội, nếu thật sự tác chiến, thì phần thắng vẫn nhiều hơn. Lương Hổ Tử có ý một trận chiến tiêu diệt toàn bộ quân Sở, được thêm sự tiếp viện của Lữ Thiên thì sự điều động lại càng trở nên dễ dàng.
Trong bốn người, Bình Bố là tướng lãnh trọng yếu của Chúc Dung, quan hệ của hắn với ba vị tướng lãnh cũng không tính là chặt chẽ. Xích Trung vốn là hàng tướng, nhưng mà bởi liên tiếp lập chiến công mà được đề bạt làm thượng tướng quân. Cuộc chiến này là do Lương Hổ Tử toàn quyền chỉ huy, chỉ có điều luận quân hàm, hắn lại không ở dưới Lương Hổ Tử, bởi vậy cho dù hắn luôn luôn tôn trọng Lương Hổ Tử, nhưng thủ hạ chư tướng của hắn chắc gì ai cũng chịu phục việc chủ tướng của mình phải nghe theo sự điều khiển của Lương Hổ Tử.
Mà Lương Hổ Tử tuy là chủ tướng ba quân, nhưng mà bởi vì Xích Trung cũng không phải chính thống thuộc Khánh Kỵ, mà là đánh trận đầu hàng, đồng thời lại thêm duyên cớ quân hàm không thua kém, cho nên đối với Xích Trung luôn cố ý có một loại tôn kính và nhường nhịn, không muốn làm cho hắn cảm thấy rằng mình là một chủ tướng chuyên quyền độc đoán ngang ngược. Đồng thời, Lữ Thiên vừa mới chạy tới mặc dù cấp bậc thấp nhất trong bốn người, nhưng dù sao cũng là lão thủ trưởng của hắn.
Bốn gã tướng lãnh có quan hệ rắc rối phức tạp như vậy, điều hành thế nào, an bài ra làm sao, để cho ai làm chủ công, để cho ai phối hợp tác chiến, để ai gánh vác chủ lực công kích của quân địch, chỉ mấy vấn đề này cũng đủ khiến cho một vị chủ tướng đau đầu. Huống chi, Lương Hổ Tử là một tướng quân chỉ quen đánh trận ác liệt, chứ không phải một chính khách khéo léo, quyết đoán, giỏi xử lí vấn đề nhân sự.
Quân đội Phí Vô Kỵ một khi gặp phải công kích, phương hướng có thể chạy trốn nhất chính là phía Sở quốc, cho nên cuối cùng Lương Hổ Tử an bài quân chủ lực của mình ở hướng Tây, lặn lội đường xa vượt qua Thiệu Quan, chắn ở phía trước bọn họ. Xích Trung phía Bắc, Lữ Thiên phía Nam, nhân mã Bình Bố cũng an bài ở phía Tây phụ trách đánh nghi binh dụ địch.
Chỉ cần Phí Vô Kỵ động binh mã, người nhận áp lực chủ yếu chính là chủ tướng đại quân là hắn, khi đó Bình Bố cùng Xích Trung từ hai cánh phát động tấn công, Lữ Thiên cũng từ đánh nghi binh chuyển thành thực công, áp lực mà Lữ Thiên phải chịu là nhỏ nhất, nhưng mà cơ hội giành công lại lớn nhất, đây cũng là một cơ hội lập công lớn mà Lương Hổ Tử cố tình cấp cho lão thủ trưởng.
Ngoài dự liệu, chủ ý của hắn tính rất tốt, nhưng Phí Vô Kỵ đều đã giao thủ với Lương Hổ Tử, Xích Trung cùng Bình Bố, biết sự lợi hại của bọn họ, lúc này quân tâm sĩ khí của Phí Vô Kỵ tương đối thấp, cho nên bọn họ không dám lựa chọn một trong ba phương đó để đột phá, mà lại chọn đội quân chưa biết, của Lữ Thiên quân hàm thấp nhất.
Lữ Thiên tĩnh dưỡng hai năm sau trận đại chiến, hơn nữa chủ tướng lại là bộ hạ cũ của mình, càng khơi dậy tâm dũng cảm của hắn. Chủ lực của quân Sở hùng hổ tới, Lữ Thiên cũng không sợ sệt, chỉ huy chiến trận nửa bước không lùi, cuối cùng tự cầm trường mâu xông trận giết địch, tăng thêm quân tâm sĩ khí, ai nấy đều dũng mãnh như hổ.
Có điều quân địch so với binh lực của bọn họ thì nhiều hơn rất nhiều, cái kém chỉ là sĩ khí không phấn chấn mà thôi. Nếu không phải bởi vì bọn chúng là bên khiêu chiến, mà là Phí Vô Kỵ đang muốn trốn chạy, thì căn bản là không dám tử chiến với quân bọn họ. Với tình hình tổng binh lực đối phương nhiều hơn, Lương Hổ Tử đáng ra không nên chia ra ngăn địch, tình hình hiện giờ, cho dù địch nhân đang muốn lẩn trốn, nhưng vây thú thì không thể khinh thường, vô luận là hắn chạy sang hướng nào, thì quân đội phụ trách ngăn địch hướng đó cũng phải chịu áp lực nặng nề khó thể tưởng được.
Phí Vô Kỵ chiếm cứ Thiệu Quan quan ải hiểm yếu, bốn lộ đại quân phân chia ra vây kín không hề dễ dàng, tình báo không ngừng truyền tới thông tin trận chiến, quân đội trong tay Lữ Thiên thương vong nghiêm trọng, Lương Hổ Tử rốt cục ngồi không yên. Nếu vị lão thủ trưởng này vất vả khôi phục thân thể, một lần nữa bước lên chiến trường cuối cùng chỉ vì sự chỉ huy của mình mà táng mạng, lương tâm của hắn cả đời này sẽ bất an.
Ở lần thứ năm quân tình khẩn cấp chuyển đến, Lương Hổ Tử rốt cục không chịu nổi loại áp lực tâm lí này, hắn biết rõ quân Bình Bố và Xích Trung vẫn còn chưa vây kín hữu hiệu được Phí Vô Kỵ, nhưng vẫn hạ lệnh cho nhân mã lập tức rời đi, tốc độ cao nhất gấp rút tiếp viện cho quân đội Lữ Thiên, bởi vì vậy, toàn bộ vòng vây liền có một lỗ hổng, Phí Vô Kỵ chỉ chờ lúc này mới đem quân đội rời đi, theo con đường mà Lương Hổ Tử vừa mới bỏ lại trốn ra ngoài.
Trong toàn bộ quá trình, vì gắt gao đánh quân đội Lữ Thiên, hấp dẫn Lương Hổ Tử gấp rút tiếp viện, Phí Vô Kỵ vất lại ở chiến trường hơn một vạn năm ngàn người, còn hắn mang theo hơn ba vạn nhân mã chạy ra khỏi vòng vây.
Khi Lương Hổ Tử dẫn quân chạy tới đó, quân đội trong tay Lữ Thiên đã tổn thất tới ba ngàn, Lương Hổ Tử thành công cứu Lữ Thiên, cùng với quân Bình Bố và Xích Trung hợp lực tiêu diệt hơn một vạn quân Sở mà Phí Vô Kỵ bỏ lại, rồi lại đuổi theo Phí Vô Kỵ.
Nghe tín sứ kia kể lại một hồi trận chiến, Hùng Chương không khỏi động dung nói: "Mẫu hậu, nhìn tình hình này, quân Ngô thật là đã dốc hết toàn lực, chứ không phải cố ý để địch chạy trốn đâu."
Mạnh Doanh phất tay cho lui tín sứ, ngữ khí chậm lại giáo huấn: "Con à, với uy danh và tính cách của Khánh Kỵ, cùng với tính oanh liệt của trận chiến này, có lẽ đây thật sự không phải là chủ ý của Khánh Kỵ, mà là chủ ý của kẻ dùng binh. Tôn Vũ phái Lữ Thiên đến, không giống như để tăng binh, mà thật ra lại kìm hãm hành động của Lương Hổ Tử. Tôn Vũ từ khi theo Khánh Kỵ phạt Ngô phục quốc tới nay, dụng binh như thần, trăm trận trăm thắng, hiện giờ lại đánh như vậy, con không cảm thấy kì quái sao?"
Hùng Chương nhướng cặp mi lên, nói: "Nói như vậy, là do Tôn Vũ kia gian trá, con sẽ viết thư cho Ngô Vương, bảo ông ta trừng trị hắn... hắn... hắn..."
Vừa thấy mẫu thân trừng mặt lên, Hùng Chương nhất thời trở nên lắp bắp, câu nói kế tiếp rốt cuộc không nói ra được.

Mạnh Doanh thản nhiên nói: "Không ai có thể trị tội được hắn! Nếu... Vương hậu Ngô quốc không phải là muội muội của ta, ta nghĩ hắn thậm chí còn không thèm dùng kế, mà trực tiếp nói rõ lợi hại với Khánh Kỵ, mặc kệ cho Phí Vô Kỵ đào tẩu. Đây không phải là bất trung, cũng không làm trái mệnh lệnh...
Trong trường hợp này mà nói, chỉ là thần tử chỉ huy sai lầm, lý giải lệch lạc. Đối với hạ thần mắc phải sai lầm, quân vương cũng không thể quá nghiêm khắc, vì thế hắn cứ để cho tướng đạt được mục đích của mình. Cho nên nói rằng, hạ thần muốn thay đổi ý chỉ của chủ thượng, kỳ thật là phi thường dễ dàng.
Vương nhi một ngày nào đó phải tự mình chấp chính, con cũng phải nhớ rằng, tới khi con nắm toàn bộ Sở quốc, đối với thần tử của con cũng phải như vậy, rất nhiều thời điểm, con chỉ cần phân định rõ là hắn có dụng tâm tốt hay là xấu, mục đích của hắn là làm cho con có lợi hay bất lợi, còn với phương pháp của hắn thì không nên can thiệp vào quá nhiều.
Vương nhi, nhìn xem mũ miện của con, mũ miện của quân chủ vì sao phải làm ra bộ dáng như thế này? Chuỗi ngọc ở trên vương miện là nói, quân vương phải biết ngăn trở ánh mắt sắc sảo của mình. Hai sợi dây đeo buộc ở hai bên tai, là ý nói quân vương phải biết che lại đôi tai linh mẫn của mình. Vua của một nước, phải có ý chí bao dung hết thảy. Có một số việc con dù có thấy cũng phải coi như không phát hiện ra, nghe được cũng phải cho rằng không nghe thấy. Đối với người đức hạnh phải giúp đỡ ủng hộ, đối với người phạm lỗi lầm nhỏ phải có sự tha thứ cùng cảm thông, không có một ai hoàn hảo, không thể yêu cầu cao. Phải nhớ rằng, nước quá trong ắt không có cá, người quá kĩ càng ắt chỉ hoài công.
Đạo lí này con có lẽ còn chưa rõ, nhưng mà Ngô Vương Khánh Kỵ nhất định sẽ rõ. Con còn kém xa lắm, phải theo thái phó học hỏi đạo làm vua mới được."
Hùng Chương cung kính nói: "Mẫu hậu giáo huấn đúng lắm, con hiểu rồi."
Mạnh Doanh giáo huấn xong đứa con, yếu ớt thở dài, nhắm chặt hàng mi, khuôn mặt đầy vẻ u sầu nói: "Mẹ hy vọng con có thể trở thành minh quân một đời, chỉ có điều... mẹ con chúng ta phải vượt qua cửa ải khó khăn này mới được. Đại quân Sở quốc giờ phút này còn chưa được chúng ta nắm chặt chẽ, Phí Vô Kỵ đã hùng hổ mà tới, vậy nên... làm sao cho phải đây?"
Trong đại lao Dĩnh Đô, Yển Tương Sư đầu tóc rối bù, mặc quần lót ngồi ở trên một đống rơm trong góc tường. Yển đại tướng quân ngày xưa uy phong không ai bì nổi, địa vị ở Sở quốc gần bằng với Phí Vô Kỵ giờ phút này so với một tên ăn mày còn không bằng.
Ở trên bức tường cao, chỉ có một lỗ thông gió, nhưng lại rất giá trị, ánh mặt trời le lói từ đó chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, thật là thoải mái...
Ai! Thư Nhi, Phục Nhi hai tiểu tỳ đó, vốn là phải giúp tiểu thiếp phu nhân, hiện tại cũng không biết đã lưu lạc tới nhà nào rồi, đang làm thiếp hay làm tỳ. Các nàng chắc cũng giống như khi xưa hầu hạ mình, giờ phút này đang mặt cười như hoa, tìm mọi cách quyến rũ chủ tử mới, cũng không biết ngẫu nhiên có nhớ tới hắn hay không.
Yển Tương Sư thở dài, đột nhiên nâng tay phủi phủi một chút, phủi bay một con rệp dám lớn mật bò lên người hắn. Sau đó mở hai bàn tay bất ngờ "bộp bộp" vỗ xuống, từ trong đống rơm phía dưới rệp, gián bò ra một đống lớn, càng vỗ càng nhiều. Yển Tương Sư vỗ đã mỏi tay, liền buông tay, tựa vào tường đá, ngắm nhìn mấy con gián con rệp bò qua bò lại để giải sầu.
Thân phận của hắn đặc biệt, cho nên được giam một mình một nhà lao, hơn nữa cũng cách xa khoảng cách với những tù nhân khác. Mỗi ngày trừ bỏ cai ngục tuần tra cùng với những phạm nhân mới đưa tới, thì hắn cả ngày lẫn đêm không thấy ai khác, ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ nhìn thấy những loài sâu bọ này thôi.
Nhìn ra ngoài một hồi, Yển Tương Sư nhàm chán ngáp ngáp một cái, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật.
"Cộp cộp cộp cộp..." tiếng bước chân rõ ràng truyền tới, sau đó một người dừng lại, Yển Tương Sư không mở mắt, chỉ nghĩ: "Lại đến giờ ăn cơm rồi, mấy giờ rồi, giữa trưa rồi sao?"
" Rầm" một tiếng, cửa nhà lao mở ra.
Yển Tương Sư kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một người đang đứng thẳng, mặc một bộ trường bào chấm đất hoa văn hoa mai, lưng đeo bội kiếm, đầu đội mũ quan cao. Yển Tương Sư nheo mắt lại nhìn kỹ càng, bỗng nhiên giật mình co rúm lại, lưng gắt gao dựa vào tường.
" Tử Tây? Có phải... có phải đại nạn của ta đã tới rồi?"
" Yển tướng quân!" Hai người đối diện một lúc lâu, Tử Tây tướng quân mỉm cười, chắp tay với hắn.
Yển Tương Sư bồn chồn trong lòng, cố nén sợ hãi, làm ra một bộ dáng thong dong nói: "Tử Tây tướng quân, là tới tiễn lão phu ra đi sao?"
" Ha hả, Yển tướng quân hiểu lầm rồi, bản tướng quân là phụng mệnh của thái hậu, đến chỉ cho Yển tướng quân một con đường."
"Hả?" Yển Tương Sư nheo mắt lại, ý niệm trong đầu nhanh chóng quay trở lại, hỏi: "Con đường gì?"
Tử Tây nói: "Khi xưa Yển tướng quân theo bọn phản nghịch, làm hại triều đình, đương nhiên là có tội. Có điều, tướng quân cưỡi ngựa chiến đấu cả đời, giỏi chinh chiến, chính là một viên hổ tướng, nếu như mục nát bên đám rơm rạ, không khỏi đáng tiếc. Hiện giờ Vương thái hậu đã trục xuất Phí Vô Kỵ cùng tất cả chức quan của lão ta, chỉnh lại giang sơn Sở quốc. Nghiệp lớn quốc gia, trăm việc đang đợi, là lúc cần nhiều người dốc sức, không biết tướng quân trong thời gian ở trong ngục có cảm thấy ăn năn, muốn dốc sức cho thái hậu hay không?"
Yển Tương Sư xoay chuyển con ngươi, đột nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha..., ta hiểu rồi, lão phu hiểu rồi, lệnh doãn đại nhân dẫn binh đánh trở về đây, mà các ngươi... các ngươi bây giờ còn chưa nắm được hết binh lực trong tay, cho nên bây giờ mới hoảng sợ, không còn cách nào mới... Ha ha ha..."
Yển Tương Sư cười quá càn rỡ, nhưng khuôn mặt Tử Tây lại không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Không sai, Phí Vô Kỵ đúng là đã đánh trở lại, có điều... cho dù có trở lại, ngươi cho là Ngô quốc sẽ bỏ qua cơ hội tốt để đả kích hắn hay sao? Không sai, chúng ta đích xác còn chưa nắm được hết quân đội trong tay, có điều... cho dù Phí Vô Kỵ có thể đánh trở về Dĩnh Đô, ngươi cho là... ngươi còn có thể sống mà nhìn thấy hắn hay sao?"
Tiếng cười của Yển Tương Sư chợt im bặt, hắn lao người về phía trước, tóc tai bù xù, bộ mặt dữ tợn, nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Tử Tây chậm rãi nói: "Tâm ý của vương hậu đã quyết, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, quyết không trở thành con rối của Phí Vô Kỵ. Thời khắc tồn vong của quốc gia, rất cần người dốc sức, hiện tại ngươi có hai con đường, một con đường, là nguyện trung thành với thái hậu, lãnh binh đánh địch, phong quan tư mã. Một con đường khác, là ban thưởng cho ngươi cái chết, trên đường tới hoàng tuyền lại làm tay sai cho Phí Vô Kỵ. Ngươi... muốn chọn thế nào?"
Chức quan ở Sở quốc khác với Trung Nguyên, chức quan cao nhất là doãn, tiếp theo là tư mã, tả đồ, ti bại vân vân, chức vụ tư mã, đối với một phạm nhân mà nói, đã là địa vị cao không thể với tới rồi.
Yển Tương Sư khuôn mặt âm tình bất định, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tử Tây, thật lâu sau đó, ánh mắt của hắn chợt lóe, dường như cố gắng phát ra âm thanh từ trong cổ họng, nói: "Được, lão phu... nguyện trung thành theo vương thái hậu bệ hạ."
Tử Tây mỉm cười, dường như đã sớm biết lựa chọn của hắn, hắn cởi xuống bội kiếm bên hông, ném tới trước mặt Yển Tương Sư, thản nhiên nói: "Tốt lắm! Như vậy xin mời Yển tướng quân chứng minh cho thái hậu thấy, cho người thấy được lòng trung của ngươi."
Yển Tương Sư khóe mắt hơi hơi co rụt lại, lạnh giọng hỏi: "Đây là ý gì?"
Tử Tây hỏi ngược lại: "Tướng quân còn chưa rõ sao?"
Gò má Yển Tương Sư hơi run rẩy, trong mắt hiện lên một vẻ dữ tợn...
Yển Tương Sư quần áo tả tơi, tóc tai bù xù ra khỏi nhà tù, trong tay mang theo một thanh trường kiếm sắc bén, trên thân kiếm máu tươi đầm đìa. Áo bào của hắn đã rách nát, thậm chí trên khuôn mặt cũng đầy máu tươi, càng khiến cho khuôn mặt hắn giống như ma thần.
Ở trong phòng giam phía sau hắn, các thi thể nằm la liệt ngang dọc, đó tất cả đều là gia nhân của Phí Vô Kỵ, cha mẹ, thê tử, con cái, tất cả người nhà họ Phí, toàn bộ đều táng mệnh bên trong nhà tù...
Vừa ra khỏi nhà tù là ánh mặt trời sáng lạn, Yển Tương Sư theo bản năng nheo mắt lại, nhưng hắn không cúi đầu, mà vẫn ngẩng mặt lên, tham lam nhìn bầu trời đầy ánh nắng.
Khi hắn thích ứng được với ánh mặt trời cúi mặt xuống, chỉ thấy hai tiểu tỳ dung mạo xinh đẹp đang đứng ở trước mặt, một người bưng bồn nước đồng, một người nâng khăn mặt, hai thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, dáng người thướt tha, chính là Thư Nhi, Phục Nhi hai thị tỳ mà hắn thích nhất.
"Mời tướng quân rửa mặt."
Hai nữ tử quỳ gối đón chào, cung kính như xưa.
" Bái kiến Yển đại tướng quân."
Phía sau hai nàng, là ba hàng binh lính mặc giáp phục sáng loáng, đều là những bộ hạ cũ đã theo hắn nhiều năm lãnh binh, trong đó một số người là vào tù cùng hắn, một số người tội nhẹ không bị bắt, hơn nữa tướng lãnh trong quân không thể quét một cái là hết sạch, hiện giờ đều đang đứng trước mặt hắn.
Vừa thấy Yển Tương Sư nhìn lại bọn họ, một gã đại tướng phía trước tay cầm khôi giáp bội kiếm của đại tướng quân, từ trong đội ngũ bước nhanh về phía trước, cao giọng nói: "Mời đại tướng quân mặc giáp khoác bào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.