Đại Tranh Chi Thế

Chương 24: Mật nghị




Nhâm Băng Nguyệt kêu to, làm cho Khánh Kỵ có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nàng rơi vào trong tay mình, thế mà vẫn không biết rằng tai vạ đến nơi, vừa mới thổi một hơi vào tai nàng, nàng đã căm giận bất bình, trên đời như thế nào lại có một tiểu nữ phú bà ngu ngốc một cách đáng yêu như vậy.
Muốn nói khinh bạc, hắc hắc, bàn tay to gắt gao ôm lấy ngực nàng mới đáng gọi là khinh bạc. Nhâm Băng Nguyệt mặc áo vạt quấn hoa lệ dệt bằng vải nước Lỗ, vạt áo quấn quanh, vật liệu may mỏng manh, y phục ngắn bị hắn siết chặt thân mình nên hở ra một lỗ nhỏ.
Từ bên trên nhìn xuống, trong áo một đôi nhũ phong tinh tế mới vừa phát dục ẩn ẩn trong mắt, xương quai xanh (1) tinh xảo nhỏ nhắn, lại có thêm vài phần phong vận mê người của nữ tử thành thục. Tuyệt vời nhất chính là, không hề có áo ngực, mà thời này làm gì đã có áo ngực, nụ phấn lúc ẩn lúc hiện làm cho con ngươi như ngưng lại, chính là phong cảnh nụ hoa đẹp nhất...
Tất cả mọi thứ đều lọt vào mắt Khánh Kỵ, Nhâm Băng Nguyệt hồn nhiên không biết thì không nói, vấn đề là bàn tay to của Khánh Kỵ cũng đặt trên ngực nàng, nàng cũng không ý thức được, ý thức của nàng về việc 'nam nữ thụ thụ bất thân' thật sự là rất đần độn. (lộ hết cả hàng họ rồi mà còn không biết)
- Ngươi buông ra!
Nhâm Băng Nguyệt giận dữ kêu lên, ra sức giãy về phía trước, bộ ngực sữa kia trong tay Khánh Kỵ đương nhiên càng bị đè chắc hơn, Khánh Kỵ nở nụ cười nói: "Tốt!" Nói xong liền thả tay, Nhâm Băng Nguyệt vốn đang dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa thoát ra ngoài liền kêu 'ai ai ai', chân không đứng vững được, lại bổ nhào vào ngực Thanh Vũ.
“Ha, cảm giác thật không tồi, một tay có thể nắm chắc, hơn nữa chạm vào rất tốt, mềm mại tinh tế, đủ tươi non, ôn hương nhuyễn ngọc đôi gò đứng thẳng còn chưa phát dục hết, ta vẫn là lần đầu tiên được chạm vào.”
Khánh Kỵ có chút hơi tiếc nuối, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tựa hồ còn lưu lại hương thơm, tay thuận cầm đao cũng đã thu lại, cười nói:
- Nhâm đại tiểu thư, hiện tại có thể chứng minh thành ý của ta chưa?
Nhâm Nhược Tích lúc này cũng đã phản ứng trở lại, biết người này một mình vào cửa tất đã có chỗ dựa, bắt hắn một người chỉ sợ cũng chẳng ích gì, liền lạnh lùng quát:
- Tất cả lui xuống đi!
Gia tướng Nhâm phủ huấn luyện rất tốt, giống như một đội quân, đối với mệnh lệnh của chủ thượng chỉ biết phục tùng, cũng không hỏi nhiều 'Tại sao?'. Nhâm Nhược Tích ra lệnh một tiếng, những thanh trường mâu vốn chĩa vào Khánh Kỵ như con nhím đều thu lại, mười mấy tên gia tướng lập tức lui sạch sẽ.
Nhâm Băng Nguyệt ngạc nhiên nói với Khánh Kỵ:
- Này, ngươi không phải bổn cô nương tại bờ sông đã nhìn thấy...
- Ngươi cũng đi xuống cho ta!
Nhâm Nhược Tích mặt xanh lét hét lớn một tiếng, Nhâm Băng Nguyệt lập tức hết lời, bỏ trốn mất dạng.
Khánh Kỵ nhìn thấy thế thì bật cười, xoay người nói với Nhâm Nhược Tích:
- Cô nương xinh đẹp như hoa, cũng không nên thường xuyên tức giận như vậy, nếu không trên mặt sẽ có nếp nhăn đấy.
Nhâm Nhược Tích không để ý tới hắn đang trêu đùa, mà chỉ đần mặt ra nhìn hắn. Lúc này nàng đương nhiên đã nhận ra người trước mặt này chính là người đã cùng nàng đọ mâu pháp ở phía sau viện, như vậy nói cách khác... Hắn chính là công tử Khánh Kỵ.
Lúc ấy cách khá xa, nhìn còn không rõ cho lắm, giờ phút này mới nhìn rõ ràng dung mạo của hắn, ngũ quan tuấn tú, vẻ ngoài lịch sự (ta khinh), ánh mắt có khí tức hào hiệp, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như luôn luôn có ánh sáng mặt trời chiếu lên người, vô luận ăn mặc kiểu gì, vô luận trong hoàn cảnh nào, trên người hắn cũng không che dấu được ánh hào quang.
Nhâm Nhược Tích thầm hít một hơi thật sâu, xoay người quay về bàn. Cách ăn mặc của nàng không hoa lệ như Băng Nguyệt, mặc một bộ quần áo trắng thuần, chỉ có cổ tay áo có hoa văn xinh đẹp, nhưng ăn mặc như thế này càng tôn lên dáng điệu uyển chuyển, cử chỉ tao nhã của nàng.
Hai chân của nàng giấu đi dưới y phục, khi đi lại giống như lướt trên mặt nước, dáng đi phong vận giống như khinh vân tế nguyệt (mây bay che nguyệt), dáng vẻ thùy mị, khó có thể nói nên lời. Vạt áo phía sau ôm trọn kiều đồn, làm hiện ra tất cả các đường cong hoàn mỹ của đồn bộ vểnh lên, lúc lắc lư lay động, ý nhị mười phần. (các độc giả đừng hỏi tại hạ về mấy cái từ cổ này nhé, đọc sắc hiệp là biết hết mà)
Khánh Kỵ còn chưa xem đủ, cô nương đã quay người lại, vạt áo nhẹ bay, nhẹ nhàng ngồi xuống, tao nhã như nước chảy mây trôi, làm cho Khánh Kỵ không khỏi thầm khen một tiếng: "Đẹp quá!"
Nhâm Nhược Tích không biết Khánh Kỵ tới đây có mục đích gì, trong lòng thực rất lo sợ bất an, sau khi nàng an vị, mạnh mẽ ráng sức tỏ thái độ bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Khánh Kỵ công tử, mời ngồi.
Khánh Kỵ cười ngồi xuống, Nhâm Nhược Tích liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Công tử thân phận tôn quý, chỉ cần nói ra thân phận, Nhược Tích sẽ ra trước cửa nghênh tiếp, làm sao phải dùng thủ đoạn để gặp lại?
Khánh Kỵ cười ha hả, nói:
- Nếu là Khánh Kỵ biểu lộ thân phận, chỉ sợ người nhà sau khi tiến vào một lúc, tất sẽ báo lại cho ta biết, cô nương ngươi 'Không có ở trong phủ' đúng không?
Nhâm Nhược Tích hai má hơi hơi ửng hồng, vẻ mặt lại không có vẻ hờn giận, nàng hơi hạ mi mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, yếu ớt nói:
- Công tử là hậu duệ của Ngô quốc Đại vương, đương nhiên biết Nhâm Thị mặc dù xưng là danh gia vọng tộc, nhưng ở trong mắt Quân Vương, tóm lại chỉ là một dúm tiểu dân, bên trong có nỗi khổ, mong rằng công tử khoan dung độ lượng.
Khánh Kỵ dùng thủ đoạn như vậy đến nhà viếng thăm, đương nhiên không chỉ vì muốn giải vây cho Nhâm gia. Nhâm gia có tài phú cùng nhân lực vật lực khổng lồ, nếu có thể có được sự tương trợ của bọn họ, đối với việc chính mình chinh phạt Hạp Lư giành lại Ngô quốc rất có ích, đây mới là mục đích chủ yếu của hắn khi tới đây.
Hắn cũng không biết Nhâm Thị bởi vì một đám hỏi chưa công khai mà khiến cho Ngô Vương Hạp Lư đương nhiệm luôn ngờ vực vô căn cứ, nhưng mà hắn biết thế gia vọng tộc, hết thảy hành động ai cũng lấy lợi ích của gia tộc làm trọng. Hiện giờ Hạp Lư mới là kẻ đứng đầu Ngô quốc, hắn lại chỉ là một công tử lưu lạc nước ngoài, giúp Nhâm gia một lần, liền muốn Nhâm gia vì hắn dốc sức, đó là chuyện không có khả năng.
Cho dù hắn có cứu Nhâm Thị gia chủ một mạng, chỉ cần phán đoán hắn khó có thể làm nên việc, như vậy Nhâm Thị gia chủ Nhâm Tử Anh có lẽ thà rằng đem mạng trả lại cho hắn, cũng quyết không khinh suất mà đem toàn bộ gia tộc buộc vào chiến xa của hắn khiến cho toàn tộc chịu vận mệnh đồ sát.
Nhưng mà làm thế này bởi vì, nếu không thử thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội. Hiện tại làm một ít tiếp xúc tốt đẹp, như vậy khi chính mình có thể phản công lại Ngô quốc, vào thời điểm các đại tộc Ngô quốc phải vì vận mệnh của toàn gia mà đưa ra lựa chọn, chính mình có thể trở thành mục tiêu mà đại gia tộc Nhâm Thị lựa chọn.
Trước mắt Nhâm gia trưởng nữ Nhược Tích mà nói, nàng không thể kết luận được tương lai Khánh Kỵ chắc chắn có cơ hội đoạt lại Ngô quốc hay không. Là đại biểu của một đại gia tộc trong Ngô quốc, nàng hiện tại đương nhiên không dám tiếp xúc cùng Khánh Kỵ, lại cũng không dám quá mức xa lánh hắn.
Là người của một đại gia tộc, vì sự phát triển của gia tộc luôn phải tận dụng hết khả năng để kết giao bằng hữu, chứ không thể tùy tiện đắc tội với một thế lực cường đại, cho dù hắn mới chỉ là một người mà tương lai có thể có được thế lực cường đại. Nhâm Nhược Tích có nỗi khổ trong lòng, hiện tại Nhâm gia của nàng đang ở trong tình cảnh khó xử, đứng giữa hai thế lực cường đại là Ngô Vương đương nhiệm và người cạnh tranh với Ngô Vương, việc đó Khánh Kỵ đương nhiên là hiểu được.
Hắn cười cười, nói:
- Ta đương nhiên hiểu rõ nỗi khổ của cô nương, cho nên mới giả trang thành bộ dáng thế này tới thăm nhà. Về phía ta, buổi gặp hôm nay quyết sẽ không tiết lộ ra một câu một chữ, hôm nay ta đến, cũng không phải du thuyết cô nương sẵn sàng góp sức giúp đỡ ta, chỉ cần gia tướng của quý phủ cũng đều trung thành với chủ nhân, thì sẽ không có trở ngại gì.
(du thuyết: đã chú thích ở những chương trước)
Nhâm Nhược Tích thở ra một hơi, nhất thời yên lòng. Nàng bán vũ khí cho nước ngoài, là vi phạm nghiêm trọng lệnh cấm của Ngô Vương, cho nên những gia tướng mang theo đều là những con cháu cực kỳ trung thành với Nhâm Thị gia tộc, những người này đều từ nhỏ lớn lên tại Nhâm Thị, bậc cha chú, tổ tông cũng đều là thành viên Nhâm Thị, sẽ không thể xuất hiện gian tế, điều này có thể yên tâm.
- Khánh Kỵ công tử nói như vậy, Nhược Tích yên tâm rồi. Chỉ không biết... Khánh Kỵ công tử hôm nay tới nhà, rốt cuộc là có chuyện gì? - Nhâm Nhược Tích đem một đôi mắt đẹp tập trung vào khuôn mặt Khánh Kỵ, không bỏ qua một chút biến hóa nhỏ nào trên khuôn mặt hắn.
Khánh Kỵ nhướng mày, nói:
- Đương nhiên là vì một trăm xe vũ khí của tôn phủ mà đến.
(tôn phủ: 'tôn' đứng trước tăng thêm sự kính trọng)
Nhâm Nhược Tích sắc mặt hơi căng thẳng, còn chưa đợi nàng nói, Khánh Kỵ đã cười nói tiếp:
- Yên tâm, không phải là ta có chủ ý với binh khí của ngươi, mà là lại có kẻ khác. Nhược Tích cô nương, ta sau khi ở nhờ Thành phủ, cùng Bạch phủ cách vách có phát sinh xung đột...
Khánh Kỵ đem hoài nghi của hắn cùng những việc phát sinh sau đó hết thảy nói ra cho Nhâm Nhược Tích, cuối cùng nói:
- Không thể tưởng được, bọn chúng đích thực là có ý đồ xấu, có điều mục đích không phải là ta, mà là ngươi. Đại khái là ta đột nhiên tới, ở bên cạnh chỗ của ngươi, bên người lại mang theo rất nhiều giáp sĩ, những kẻ đó lo lắng ta sẽ làm hỏng chuyện tốt của bọn chúng, cho nên mới hết lần này tới lần khác quấy rầy, muốn đuổi chúng ta đi... Cho tới bây giờ, ta cũng chưa biết thân phận của bọn chúng.
Nhâm Nhược Tích nghe hắn giải thích, thần sắc không ngừng biến đổi, chờ hắn nói xong, Nhâm Nhược Tích buông lông mi lâm vào trầm tư, Khánh Kỵ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu thẳng vào, chiếu lên chiếu trúc màu hoàng kim, lại làm nổi bật lên làn da sáng như ngọc của nữ tử này, đột nhiên trở nên sáng bóng lấp lánh, quốc sắc thiên hương, cũng không ngoài thế này.
Khánh Kỵ vẫn cảm thấy rằng Hán phục đúng là y phục đẹp nhất trong tất cả các loại y phục, lúc này nhìn Nhâm Nhược Tích, hắn càng cảm thấy áo dài vạt cong chính là Hán phục đẹp nhất trong các loại Hán phục. Nó không diễm lệ như trang phục đương đại, không hoa mỹ như trang phục nhà Tống, nhưng mà lại khiến cho vẻ đẹp nữ tính cổ điển, hàm súc, nhẹ nhàng, phiêu dật của Phương Đông được thể hiện ra vô cùng tinh tế.
Khánh Kỵ đang thưởng thức vẻ đẹp của nàng, Nhâm Nhược Tích trầm tư chốc lát, bỗng nhiên bức tượng ngọc mỹ nhân trở nên sống động, con ngươi lưu chuyển, ánh mắt lộ ra vẻ sáng tỏ:
- Ta nghĩ... Ta vốn đã biết bọn họ là ai.
Nhâm Nhược Tích nói xong ánh mắt vừa ngước lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chưa kịp thu hồi của Khánh Kỵ đang nhìn lại. Mắt thấy ánh mắt làm càn lớn mật của hắn đang dò dẫm trên người mình, khuôn mặt Nhâm Nhược Tích không khỏi nóng lên.
-----------------------------3187
(1) Xương quai xanh: Phần xương gồ lên dưới cổ, trên ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.