Đại Thời Đại 1958

Chương 129: Tôi rất bận, đang đi giải cứu thế giới




“Đội vệ binh Cộng hòa?” Gương mặt Serov hơi méo mó, đây có tính là làm một tấm gương xấu cho các anh tài chính trị ở khu vực Trung Đông này không? Nghĩ ngợi một chút, Serov vẫn là thả lỏng tâm tình, bản thân Đội vệ binh Cộng hòa vốn sẽ xuất hiện tại Trung Đông rồi, bây giờ chỉ là thời gian xuất hiện sớm hơn một chút mà thôi. Có điều bản quyền của đội quân này rút cuộc là thuộc về ai? Dù sao thì Serov cũng biết, nếu như không có Ai Cập thì một loạt các quốc gia tiểu cường Trung Đông như Iraq, Syrian cũng sẽ thành lập Đội vệ binh Cộng hòa của nước mình.
Thầm hô một tiếng A Di Đà Phật, hy vọng không có ai biết đội quân này được thành lập là từ kiến nghị của mình, Serov phấn chấn tinh thần nói: “Nếu như ngài thủ tướng Nasser đã quyết định, chúng tôi đương nhiên sẽ cố hết sức hỗ trợ!”
Việc thành lập Đội vệ binh Cộng hòa, Nasser có thể nói là quan tâm hơn bất kỳ ai, lập tức ra lệnh lựa chọn các binh lính tinh nhuệ từ khắp nơi trên đất nước ai cập, quy định mức đãi ngộ của Đội vệ binh Cộng hòa cao hơn binh lính quân đội Ai Cập bình thường tới một phần ba. Trong hoàn cảnh thập niên 50, đãi ngộ của một binh lính đột nhiên tăng cao một phần ba, đối với một cá nhân mà nói, có thể tính là một khoản tiền không hề nhỏ.
Các loại đặc quyền ẩn hình khác lại càng không biết bao nhiêu mà kể, tất cả các trang bị lục quân mua sắm từ Liên Xô sẽ được ưu tiên phân phối cho binh sỹ Đội vệ binh Cộng hòa sử dụng, xem ra Nasser thật sự muốn trong thời gian ngắn xây dựng một lực lượng chỉ nghe lệnh của mình.
“Xét về chức trách của Đội vệ binh Cộng hòa, cách thủ tướng Nasser sử dụng họ có đôi chút tương tự như quân đội Nội vụ của Liên Xô chúng tôi!” Serov cười nói với bộ trưởng Bộ Nội vụ Ai Cập Arium, “Có điều quân đội Nội vụ của KGB chúng tôi không có đãi ngộ cao hơn Hồng quân Liên Xô, có lẽ nếu binh sỹ quân đội Nội vụ biết đồng nghiệp của mình ở Ai Cập có đãi ngộ như vậy sẽ phải cảm thấy ghen tỵ....”
Trên danh nghĩa Đội vệ binh Cộng hòa do bộ trưởng Bộ Nội vụ Arium chỉ huy, nhưng Serov biết đội quân này về sau chắc chắn sẽ chỉ nghe lệnh một mình Nasser, trở thành một con dao sắc trong tay Nasser.
“Theo quyết định phê duyệt của ngài thủ tướng, biên chế Đội vệ binh Cộng hòa thành lập có khả năng còn lớn hơn một chút!” Arium nói: “Như vậy có lẽ sẽ cần càng nhiều trang bị vũ khí...”
Ý ngầm chỉ đương nhiên là hy vọng Liên Xô cung cấp thêm nhiều vũ khí trang bị hơn một chút, có điều đó không phải là điều Serov quan tâm. Vũ khí lục quân có thể nói là thứ Liên Xô không thiếu nhất, chưa cần nói đến xe tăng mới nghiên cứu ra, ngay cả những trang bị vũ khí còn dư thừa lại sau Thế chiến thứ hai, chỉ cần một bộ phần hàng tồn kho cũng đã có thể thỏa mãn yêu cầu của Ai Cập. Còn về phần viện trợ không hoàn lại hay là cho vay thì tin rằng tầng lớp cấp cao Liên Xô cũng không phải chỉ biết chịu thiệt, không biết chiếm lời, mặc dù IQ của Liên Xô ở phương diện này cũng thật sự không quá cao...
Serov gật đầu đáp: “Nếu đã thành lập một đội quân tinh nhuệ làm mũi nhọn thì sử dụng biên chế lớn hơn một chút cũng là chuyện rất bình thường. Ưu tiên cung cấp trang bị vũ khí cũng vô cùng hợp lý. Dù sao thì đội quân này cũng sẽ được sử dụng như một lực lượng cấp tốc, một khi các khu vực khác của Ai Cập gặp vấn đề thì bắt buộc phải có tốc độ phản ứng nhanh hơn quân đội bình thường...”
Bản thân mô hình xây dựng quân đội ở Trung Đông đã là như vậy, Đội vệ binh Cộng hòa trực tiếp nghe lệnh người lãnh đạo, đồng thời phụ trách duy trì chấn nhiếp, phòng ngừa một số tướng lĩnh quân sự địa phương phát triển quá lớn, để đám tướng lĩnh quân sự này không dám vây cánh cứng rồi liền nảy ra ý định đảo chính. Biện pháp không phải quá cao minh nhưng cũng là một loại thủ đoạn phù hợp nhất với hoàn cảnh cảnh khu vực Trung Đông.
“Ít nhất là nhanh chóng tăng cao sức chiến đấu hơn nhiều so với huấn luyện bình thường! Phải không nào?” Serov cười thoải mái, nói: “Kế hoạch huấn luyện của thiếu tướng Bastov cần ít nhất một năm mới có thể thấy được kết quả, hơn nữa tăng cường bao nhiều còn không dễ xác định, không có vài năm khổ công thì không thể khiến quân đội Ai Cập có sự đề cao về tổng thể! Dù sao thì tỷ lệ mù chữ của binh lính Ai Cập các anh cũng thật sự quá cao!”
Serov vừa cằn nhằn đồng đội lởm thật sự không gánh nổi, vừa an ủi, “Thành lập Đội vệ binh Cộng hòa tối đa sau nửa năm sẽ có thể nhận được thành quả. Đồng thời công tác chỉnh trang và huấn luyện các quân đội bình thường khác vẫn được tiến hành, trong thời gian đó, Đội vệ binh Cộng hòa sẽ đảm nhiệm việc xử lý một số sự kiện bột phát xung quanh Ai Cập...”
“Nếu đã là sự kiện bột phát thì liền bao gồm cả xâm nhập, ẩn nấp, thậm chí cứu trợ thiên tai! Đội vệ binh Cộng hòa đều phải là lực lượng phản ứng nhanh cho nên lượng huấn luyện nhất định phải càng nặng hơn binh lính bình thường, điểm này không thể có hoài nghi!” Serov đề nghị, “Đội vệ binh Cộng hòa tốt nhất là gồm đủ công thủ! Chỉ đáng tiếc một điều....”
“Là điều gì?” Bộ trưởng Bộ Nội vụ Arium, thân kiêm trách nhiệm nặng nề được thủ tướng Nasser giao phó đương nhiên là không dám chậm chạp, lập tức hỏi: “Là chúng tôi có chỗ nào làm chưa đủ?”
“Không phải tại các anh, với điều kiện của Ai Cập làm được như hiện tại đã là rất khá rồi!” Serov nghĩ ngợi một thoáng, cười khổ nói: “Chỉ là chiếu theo khí hậu của các anh, có khả năng Đội vệ binh Cộng hòa chỉ có thể tác chiến trong sa mạc, tôi chỉ thấy có hơi đáng tiếc, nó đáng ra phải phát huy được tác dụng càng lớn hơn, nếu như có thể thích ứng được tác chiến trong điều kiện khí hậu đa dạng thì càng tốt hơn!”
Serov cũng biết mình có hơi quá miễn cưỡng cho nên không tiếp tục nói nữa, nếu đã tới với mục đích hỗ trợ thì nhất định phải làm ra được thành quả, nếu như sau này trong chiến tranh với Israel, người Ai Cập lúc nào cũng bị người Israel cho ăn hành, câu chuyện truyền ra không những người Ả Rập sẽ mất hết danh dự mà ngay cả sỹ quan Liên Xô làm giáo viên huấn luyện cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào.
Mỗi lần Liên Xô ủng hộ người Ả Rập khai chiến với người Israel, người Ả Rập ngoài thu được hết thất bại này đến thất bại khác ra lại còn kéo theo người Liên Xô cùng nằm ra dính đạn. Hơn nữa liên quân Ả Rập được vũ trang bằng vũ khí Liên Xô luôn bị người Hồi giáo trang bị kiểu Mỹ bón hành càng làm ảnh hưởng đến cách nhìn cả người khác với vũ khí Liên Xô.
Xét một cách công bằng, Serov cũng biết trang thiết bị vũ khí Liên Xô thật sự không được tinh vi như của người Mỹ thế nhưng những thứ như vũ khí không có cái gọi là tốt nhất, chỉ có cái thích hợp nhất với chính mình, tại sao đồ trong tay Trung Quốc, Việt Nam liền có thể đánh bẹp người Mỹ, trong tay người Ả Rập lại bị Israel củ hành vậy? Rõ ràng là tại người Ả Rập kém cỏi thôi...
Đưa tiễn bộ trưởng Arium rời đi, Serov trở về phòng làm việc, sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi. Mỗi lần hắn muốn cẩn thận làm thật tốt một chuyện nào đó thì sẽ lại phát hiện nếu như mang mục đích chứa thiện ý đi làm thông thường đều sẽ không thành công, ngược lại, những chuyện như ám sát, đa cấp, lừa đảo, xử bắn phạm nhân lại thuận lợi không tả nổi, còn có người đi che giấu giúp mình.
“Chẳng lẽ mình trời sinh đã thích hợp đi đào góc tường chủ nghĩa tư bản, muốn làm một chuyện tốt cũng khó đến như vậy sao?” Serov cười tự giễu, “Châu Phi thật sự là không nâng đỡ lên nổi, ngoài nghèo đói ra thì có lẽ chỉ còn lại bệnh AIDS thôi...”
Bệnh AIDS? Serov vụt đứng dậy, thời đại này còn chưa có bệnh AIDS! Bây giờ đang có một cơ hội bày ra trước mặt hắn, chỉ cần làm tốt, cho dù thế giới ngoài bản thân mình ra không ai biết được công lao to lớn ấy, nhưng ít nhất bản thân hắn biết là cũng đủ rồi.
Bệnh AIDS là một loại bệnh do virus có khả năng tấn công hệ thống miễn dịch của cơ thể người. Nó coi tế bào lympho T quan trọng nhất trong hệ thống miễn dịch của cơ thể người là mục tiêu tấn công chủ yếu, phá hủy lượng lớn tế bào này khiến cho cơ thể mất đi công năng miễn dịch, do đó cơ thể người dễ dàng lây nhiễm các loại bệnh tật, đồng thời xác suất phát sinh ung thư tăng cao. Giai đoạn tiềm ẩn của bệnh AIDS trong cơ thể người bình quân khoảng 8-9 năm, người mắc bệnh AIDS trước khi phát bệnh có thể sinh hoạt và công tác nhiều năm mà không có một dấu hiệu nào.
Vậy thì nhân lúc bệnh AIDS còn chưa xuất hiện, tiêu diệt nguyên nhân gây ra bệnh AIDS, Serov ôm đầu khổ sở suy nghĩ lại hắn từng đọc trên báo chí xuất xứ của bệnh AIDS từ đâu....
“Cameroon, tinh tinh!” Tốn sức cả nửa ngày, thiếu mỗi nước hút thêm một điếu thuốc cho tỉnh đầu, Serov cuối cùng cũng nhớ ra nội dung của bài báo đó, lập tức mở bản đồ châu Phi ra, nhìn qua liền vọt miệng chửi: “Tổ sư, Cameroon bây giờ còn chưa độc lập, thế thì làm sao xuống tay được, trực tiếp phái quân đội qua, lính thực dân nước Anh không liều mạng với mình mới là lạ!”
Virus HIV xuất phát từ một chủng virus lây nhiễm trên loài tinh tinh, cân nhắc tới thói xấu của người da đen, Serov ác ý hoài nghi, phải chăng là có một gã da đen nào đó muốn thử nghiệm một chút khẩu vị mặn, cuối cùng ra tay hạ độc thủ với tinh tinh vô tội, dẫn đến làm hại mấy chục triệu người trên trái đất mắc phải loại bệnh không có thuốc chữa ấy.
Chuyện này dù có khó khăn, Serov cũng chuẩn bị đi làm! Công khai làm không được thì âm thầm phái người đi, nhất định phải giết sạch tinh tinh ở Cameroon, còn về sẽ có thánh mẫu của tổ chức bảo hộ động vật nhảy ra chửi bới hay không thì Serov không thèm để ý. Thực sự không được có thể chiết xuất ra virus HIV tiêm cho đám thánh mẫu đó một mũi, xem thử lũ vướng chuyện đó có còn gì để nói nữa không.
“Mình cần dùng cớ gì để điều động quân đội Nội vụ đây?” Serov phát hiện mình thật sự bị làm khó. Hắn chỉ là một thiếu tướng, còn xa mới đến cấp độ có thể vượt quyền, nghĩ ngợi một hồi chỉ có thể chuẩn bị sẵn cả hai đầu, bước thứ nhất là cầu viện quốc nội Liên Xô tăng cường nhân số binh sỹ phái tới Ai Cập lần này, tốt nhất là quân đội Nội vụ trực thuộc KGB, lấy cớ là viện trợ lực lượng vũ trang độc lập của nhân dân châu Phi. Cái cớ và lý do đều không vấn đề gì, hơn nữa xác suất thành công thuyết phục trong nước còn rất lớn vì Liên Xô vẫn luôn coi cách mạng thế giới là mục tiêu. Serov mặc dù cho rằng mục tiêu đó không quá thực tế, chỉ có thể nhiều thêm một đống gánh nặng, có điều lần này cũng không ngại dùng vấn đề này làm cái cớ hành động.
Nếu như không được Serov sẽ phải chuẩn bị lừa gạt người Ai Cập, nhưng khả năng thành công quá thấp, biết dùng lý do gì? Serov cũng không cho rằng người Ai Cập có giác ngộ cao như vậy, sẽ chủ động hỗ trợ người da đen châu Phi độc lập mà trở mặt với nước Anh, muốn trở mặt cũng là vì kênh đào Suez.
“Cứ như vậy đi, công việc vĩ đại như thế sao có thể không làm? Cho dù chỉ có một mình mình mang theo hai thứ ký tới Cameroon cũng phải xử lý hết lũ tinh tinh đó... Mình thật quá khủng, rảnh rỗi không việc gì làm cũng có thể giải cứu thế giới...” Serov lập tức cầm bút bắt đầu soạn điện gửi về quốc nội Liên Xô, trong đó liệt ra tính trọng yếu của việc hỗ trợ nhân dân châu Phi độc lập hẳn là nằm ở thành lập căn cứ huấn luyện đội du kích phản đối chính quyền thực dân ở châu Phi, vân vân....
“Hai nước Anh Pháp hiện tại không có gì khác ngoài dựa vào các vùng đất thực dân để thoi thóp hơi tàn, chỉ cần cưỡng ép để các đất thực dân độc lập là tự nhiên có thể khiến hai nước đó trở về vị trí trong dòng sông lịch sử!” Goryunov cười ha ha nói với Shelepin: “Aleksandr, tôi cảm thấy Serov tới Thông tấn TASS bọn tôi làm việc cũng hoàn toàn không thành vấn đề, lời lẽ này không có chút sơ hở nào....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.