Đại Thiếu Trở Về

Chương 23:




Cố Ngôn Tử cảm thấy Bành Tĩnh Hoằng thật phiền.
Với hắn mà nói, tất cả yêu hận đã kết thúc từ đời trước, đời này kỳ thật hắn không hề muốn gặp lại Bành Tĩnh Hoằng.
Nhưng Bành Tĩnh Hoằng không nghĩ như vậy, hắn không quên được Cố Ngôn Tử, sau khi chia tay, lại cảm thấy thống khổ và hối hận.
Mặc dù bị Cố Ngôn Tử nói là kẻ dối trá, nhưng hắn cũng không có tức giận rời đi: “Cố Ngôn Tử….”
“Bành thiếu, tôi đã tới trễ.” Đúng lúc này, một thanh âm từ tính vang lên.
Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng cùng nhìn qua, sau đó thì thấy một người quen— đại bài của giải trí Tinh Duyệt, ảnh đế Tịch Trạch An.
Tịch Trạch An xuất thân từ khoa diễn xuất chính quy, sau khi tốt nghiệp liền kí hợp đồng với giải trí Tinh Duyệt, cho tới bây giờ đã mười ba năm, có thể nói là cùng nhau lớn lên với giải trí Tinh Duyệt.
Lúc hắn mới vừa ký hợp đồng, giải trí Tinh Duyệt ỷ vào hắn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đưa ra rất nhiều hứa hẹn, dỗ hắn ký hợp đồng tám năm.
Tám năm này, giải trí Tinh Duyệt cung cấp tài nguyên cho hắn rất ít, những hứa hẹn ngay từ đầu, phần lớn không thực hiện, nhưng bởi vì bộ dáng hắn tốt diễn xuất cũng tốt, liền tự mình từ từ đi lên.
Năm năm trước, hắn còn không có địa vị như hiện tại, nhưng đã thực nổi tiếng, lần này giải trí Tinh Duyệt thật ra không nói những lời sáo rỗng như năm đó, mà giấy trắng mực đen đưa ra nhiều hứa hẹn với hắn, vừa sửa vừa làm, sau đó hắn cùng giải trí Tinh Duyệt kí thêm năm năm.
Hiện tại, năm năm cũng đã sắp hết.
Cố Ngôn Tử cảm thấy, Bành Tĩnh Hoằng hẹn hắn đến nơi này, chỉ sợ là để bàn chuyện hiệp ước đi.
Trong giới giải trí vẫn có đồn đãi Tịch Trạch An đã hủy bỏ hợp đồng với giải trí Tinh Duyệt, nhưng hắn biết, kỳ thật đây không phải là lời đồn.
Ở kiếp trước, hợp đồng vừa đến hạn Tịch Trạch An liền không kí với giải trí Tinh Duyệt nữa, tự mình mở phòng làm việc, mà việc này khiến cho Tinh Duyệt bị ảnh hưởng không nhỏ. May mắn, lúc Bành Tĩnh Hoằng cùng Tịch Trạch An bàn chuyện hủy hợp đồng, chọn nghe theo kiến nghị của hắn, không gây phiền toái gì cho Tịch Trạch An, chỉ cần Tịch Trạch An sau khi hủy hợp đồng tham gia một bộ phim điện ảnh mà Tinh Duyệt đầu tư với mức thù lao thấp là được.
Vì thế, mọi người đều nói, tuy rằng đã hủy hợp đồng nhưng quan hệ của Tịch Trạch An và Tinh Duyệt vẫn tốt như trước, một ít người muốn mượn chuyện này để rêu rao, cũng chỉ có thể im lặng không làm được gì.
Tinh Duyệt cũng bởi vì như vậy mà có thanh danh tốt trong giới, cuối cùng thực nhẹ nhàng đào được mấy diễn viên có tiềm lực trở về.
Về phần hiện tại, Cố Ngôn Tử cảm thấy, dựa vào tính cách của hai cha con Bành Tĩnh Hoằng, chắc là sẽ làm ầm ĩ với Tịch Trạch An.
Mà chuyện này cũng đã có manh mối— lúc trước bởi vì chuyện video của Khương Tú bị tung ra, cha con Bành Tĩnh Hoằng không phải đã đẩy Tịch Trạch An ra sao, khiến cho chuyện tỉnh cảm của Tịch Trạch An lộ ra ánh sáng dẫn dắt ánh nhìn của công chúng.
Mà hai người này vẫn cảm thấy, Tịch Trạch An có thể nổi tiếng toàn bộ đều dựa vào Tinh Duyệt, Tinh Duyệt là đại ân nhân của Tịch Trạch An, Tịch Trạch An mà hủy hợp đồng là vong ân phụ nghĩa… dưới suy nghĩ như vậy, thái độ của bọn họ với Tịch Trạch An, làm sao mà tốt lên được?
Đời trước nếu không phải hắn ngăn cản, Bành Tĩnh Hoằng sẽ ngáng chân Tịch Trạch An!
Lúc này, Tịch Trạch An đã lên tiếng chào hỏi, Bành Tĩnh Hoằng cũng không đi lên tiếp đãi.
“Tịch lão sư, đã lâu không thấy.” Cố Ngôn Tử không phải Bành Tĩnh Hoằng, nhìn thấy Tịch Trạch An, hắn lập tức cười chào hỏi, thái độ đối đãi với Tịch Trạch An, cùng thái độ với Bành Tĩnh Hoằng là hoàn toàn khác nhau.
Sau này Tịch Trạch An sẽ mở phòng làm việc, đây chính là khách hàng của hắn.
“Cố biên kịch.” Tịch Trạch An cũng cười chào hỏi Cố Ngôn Tử.
Lúc Cố Ngôn Tử không có danh tiếng gì, cũng chủ động tham gia rất nhiều đoàn phim, không được ký tên cũng đồng ý viết kịch bản cho người ta, khi đó, hắn ở trong đoàn phim gặp được Tịch Trạch An, sau đó lại cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, cũng gặp qua Tịch Trạch An.
Nhưng Tịch Trạch An có thể nhận ra hắn, làm cho hắn thật ngoài ý muốn.
“Không nghĩ tới Tịch lão sư có thể nhận ra tôi, là bởi vì lúc trước ta xin chứ kí của Tịch lão sư sao?” Cố Ngôn Tử vui đùa nói.
“Người muốn kí tên không ít, Giang đạo lúc ấy hẳn là hận không thể làm cho ta kí đứt tay!” Tịch Trạch An oán giận theo một câu, lại hỏi: “Cố biên kịch hôm nay là đến cùng tham gia với chúng tôi sao?”
“Không, tôi có hẹn với người khác.” Cố Ngôn Tử nói.
Tịch Trạch An gật đầu, nhìn đến vị trí đứng của Cố Ngôn Tử, lại hỏi: “Cố biên kịch có muốn cùng đi vào với chúng tôi hay không?”
“Em không vào được?” Bành Tĩnh Hoằng cũng rất nhanh nghĩ tới chuyện này, nơi này muốn đi vào phải có thẻ hội viên, hoặc là phải có người có thẻ hội viên mang vào… “Anh mang em vào.”
Cố Ngôn Tử nhíu nhíu mày: “Tôi nói không cần.”
“Em định chờ ở chỗ này sao? Em hẹn ai? Hắn lại để em đứng ở cửa sao?” Bành Tĩnh Hoằng tức giận nhìn Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử: “….”
Nhân viên của Kim Đình Ngự Uyển: “Cố tiên sinh, thẻ hội viên của ngài đã làm xong.”
Bộ dạng của nhân viên xinh đẹp còn trang điểm tinh xảo hai tay cầm thẻ hội viên đưa cho Cố Ngôn Tử, thấy một màn như vậy, biểu tình của Bành Tĩnh Hoằng đều cứng lại.
Đúng lúc này, Trịnh Gia Hòa cũng từ bên ngoài đi vào.
Vóc dáng Tịch Trạch An rất cao, bộ dáng cũng tốt, trải qua huấn luyện đặc thù thân thể nhìn rất cứng cỏi, nhưng cũng không chênh lệch nhiều với Trịnh Gia Hòa.
Trịnh Gia Hòa bị Tịch Trạch An đưa lưng về phía hắn chặn toàn bộ tầm mắt, không thấy được Bành Tĩnh Hoằng, lực chú ý toàn ở trên người Cố Ngôn Tử: “Ngôn Tử, sao cậu không vào trước?”
Hắn đã nhắn cho Cố Ngôn Tử mật mã của thẻ hội viên, lại đặt ghế lô, Cố Ngôn Tử không nên chờ ở cửa.
“Em thuận tiện làm thẻ hội viên luôn, nơi này gần nhà, sau này có thể đến đây cải thiện bữa ăn.” Cố Ngôn Tử nhìn thấy Trịnh Gia Hòa hai mắt liền sáng lên, lại đưa thẻ hội viên vừa mới làm xong đưa cho Trịnh Gia Hòa xem.
“Cũng không tồi, giữa trưa cậu không muốn làm cơm, có thể kêu bọn họ mang cơm tới.” Trịnh Gia Hòa nói.
“Còn có phục vụ này sao?” Cố Ngôn Tử hơi kinh ngạc, lúc làm thẻ hội viên, hắn nghe qua nhân viên ở đây giải thích, bên trong không có phục vụ đưa cơm.
“Tôi quen ông chủ ở đây, lát nữa chào hỏi một chút là được.” Trịnh Gia Hòa ôn hòa nói, hội sở này thật sự không có phục vụ như vậy, nhưng lúc nào cũng có ngoại lệ mà.
Trước đó vài ngày Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử mỗi ngày đều nói chuyện qua video, lúc nói chuyện lại càng thân thiết hơn, bọn họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy ánh mắt càng đỏ.
Cố Ngôn Tử thế nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác ngoài hắn!
Còn nữa, lúc Trịnh Gia Hòa nói chuyện lời nói với Cố Ngôn Tử thật là thân thiết, hắn tùy tiện chào hỏi, có thể khiến cho Kim Đình Ngự Uyển mang cơm cho Cố Ngôn Tử….
Bành Tĩnh Hoằng rõ ràng nhận thấy, mình rất kém so với Trịnh Gia Hòa.
Mà điều này càng khiến cho hắn thêm khó chịu.
Ánh mắt Bành Tĩnh Hoằng nhìn Trịnh Gia Hòa càng thêm bốc hỏa, mà lúc này, Trịnh Gia Hòa rốt cục chú ý tới hắn.
Trịnh Gia Hòa nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng, trong mắt hiện lên không vui, nhưng trường hợp không đúng, hắn cũng không so đo với Bành Tĩnh Hoằng, lại nhìn về Cố Ngôn Tử: “Ngôn Tử, chúng ta vào thôi.”
Cố Ngôn Tử gật đầu, rời đi với Trịnh Gia Hòa.
Bành Tĩnh Hoằng thấy thế, nhấc chân muốn đuổi theo.
Nhưng Tịch Trạch An gọi hắn lại: “Bành thiếu, cậu là muốn gây hấn với Trịnh tổng? hay là muốn ở trong này bị xấu mặt?”
Vừa rồi Trịnh Gia Hòa đi tới đây, Tịch Trạch An liền nhận ra Trịnh Gia Hòa.
Trịnh Gia Hòa mặc dù không giao thiệp với giới giải trí, nhưng Trịnh Gia Hòa thường lên tin tức, còn được phong làm tổng tài đẹp trai…. Hắn không đến mực không nhận ra.
Mà Bành Tĩnh Hoằng, đắc tội không nổi với Trịnh Gia Hòa không nói, cũng không nên bị xấu mặt ở Kim Đình Ngự Uyển.
Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng khó coi ngừng lại thân thể.
“Bành thiếu còn muốn bàn chuyện hợp đồng với tôi không?” Tịch Trạch An hỏi.
Bành Tĩnh Hoằng xoay người nhìn về phía Tịch Trạch An, giọng nói không tốt lắm: “Đi thôi!”
Tịch Trạch An cười cười, ở trong lòng không hờn giận.
Bành Tĩnh Hoằng tuy rằng là con trai của chủ tịch Tinh Duyệt, nhưng tốt nghiệp bốn năm, cũng không làm ra được thành tích gì, liền bày sắc mặt cho hắn….
Hắn hẳn là nên sớm rời khỏi Tinh Duyệt.
Người đại diện của Tịch Trạch An muốn rời đi cùng Tịch Trạch An, đã đưa đơn từ chức trước, cha Bành mới tìm Bành Tĩnh Hoằng, để cho hắn đi bàn bạc với Tịch Trạch An, nghĩ cách để Tịch Trạch An lưu lại.
Nhưng mà, Bành Tĩnh Hoằng nhận nhiệm vụ khiến cho Tịch Trạch An ở lại, nhưng lúc bàn bạc với Tịch Trạch An, lại rất không khách khí, còn tự mình uống rượu.
Ban đầu Tịch Trạch An còn muốn chia tay với Tinh Duyệt trong vui vẻ, không thể tránh được bị hắn chọc cho tức giận.
Lúc Bành Tĩnh Hoằng cùng Tịch Trạch An nói chuyện, hai người đều tức giận, bên kia, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa, lại rất hòa thuận vui vẻ.
Đồ ăn của Kim Đình Ngự Uyển rất ngon, hai người ăn thật sự vui vẻ, đồng thời nói chuyện cũng rất vui vẻ, Cố Ngôn Tử còn đem tất cả kế hoạch công việc của mình nói với Trịnh Gia Hòa, mà Trịnh Gia Hòa cũng nói ra một ít ý kiến với hắn.
Trịnh Gia Hòa cảm thấy, Cố Ngôn Tử nếu muốn làm lớn, thì đừng luyến tiếc giai đoạn đầu tư ban đầu, hẳn là nên tìm nhiều biên kịch thích hợp về.
Cố Ngôn Tử đồng ý.
Hai người nói chuyện thật lâu, bữa cơm này ăn cũng có chút lâu, ăn cơm xong, cùng nhau đi tới xe của Cố Ngôn Tử.
Kỳ thật Trịnh Gia Hòa cũng có xe, nhưng hắn tính toán để xe ở nơi này, ngày mai lại cho trợ lý Chu tới đây lấy.
“Nếu tài chính không đủ, tôi có thể đầu tư cho cậu một chút…” Trịnh Gia Hòa vừa mở cửa phó lại vừa nói.
Kết quả lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị người ngắt lời.
Bành Tĩnh Hoằng một thân mùi rượu, đột nhiên đi ra từ bên cạnh; “Cố Ngôn Tử, em thật sự ở bên cạnh hắn?”
Lúc trước Bành Tĩnh Hoằng vẫn tự nói với mình, Cố Ngôn Tử không có cùng Trịnh Gia Hòa một chỗ, lúc trước đều là lừa hắn, nhưng hôm nay nhìn thấy nghe thấy, làm cho hắn ý thức được, mình có thể là đoán sai.
“Đúng thì thế nào?” Cố Ngôn Tử hỏi lại.
“Em sao lại biến thành như vậy! trước kia em không như thế…” Bành Tĩnh Hoằng vừa thống khổ vừa thất vọng nhìn Cố Ngôn Tử.
Lúc trước Cố Ngôn Tử còn ở bên hắn, cho tới bây giờ đều không cần tiền của hắn…
“Trước kia anh cũng không như vậy.” Cố Ngôn Tử muốn vào xe, nhưng Bành Tĩnh Hoằng vươn tay, kéo cửa xe lại.
Bành Tĩnh Hoằng nắm chặt cửa xe, trợn mặt nhìn Cố Ngôn Tử: “Anh cũng cho em tiền, em trở về được không?”
Cố Ngôn Tử nghe Bành Tĩnh Hoằng nói như vậy, đột nhiên muốn cười.
Thế nhưng hắn không cười ra, bởi vì Bành Tĩnh Hoằng vừa nói xong, liền gục ngã.
Trịnh Gia Hòa thu tay vừa mới đập xuống gáy Bành Tĩnh Hoằng: “Đừng để ý tới con ma men này… chúng ta trở về đi.”
“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu, sau đó đột nhiên ý thức được một chuyện không đúng…. “Chú Trịnh sức lực của chú lớn như vậy?”
Trịnh Gia Hòa đập xuống một cái, liền khiến cho Bành Tĩnh Hoằng hôn mê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.