-Ta xin, lúc này ngươi còn đang nói tiếng người sao? Ngươi có chút lương tâm nào nữa không đấy? Chủ nhân không phải luôn bảo vệ sủng vật sao?
-Ta vốn không phải là người, mà lương tâm là cái gì vậy? Có thể ăn sao? Hì hì, ngươi rốt cục cũng đã thừa nhận ta là chủ nhân của ngươi rồi!
Huyền Nguyệt mặt mày hớn hở, ho nhẹ hai tiếng:
-Chỉ cần ngươi kêu to chủ nhân cứu, meo, ta nhất định sẽ đến bảo vệ ngươi.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ta thà chết còn hơn!
Huyền Nguyệt nói:
-Như thế là không đáng yêu à nha, sẽ bị chủ nhân vứt bỏ đáy.
Lý Thanh Sơn nói:
-Cầu ngươi mau chóng vứt bỏ ta đi!
Một chút tranh chấp lúc này, giống như phủ lên tâm tư của Lý Thanh Sơn thêm một tầng bóng tối, hắn hành động càng lúc càng cẩn thận hơn trước rất nhiều, tận lực tìm những lối đi hẻo lánh sâu trong rừng rậm, gặp phải yêu thú tránh được thì sẽ tránh, tuyệt không ham chiến như trước kia.
Mức độ tu hàng Linh Quy Trấn Hải quyết cũng thế mà thêm tinh thâm, pháp môn liễm khí này cũng càng ngày càng mạnh, thường thường những yêu thú nhạy bén cũng khó có thể phát hiện được hắn đang đi qua bên cạnh.
Huyền Nguyệt bội phục sự lựa chọn chính xác của mình, cũng không tiếc rẻ linh đan chút nào cứ coi chúng như “thức ăn” nuôi Lý Thanh Sơn. Chẳng qua nguyên nhân quá nửa cũng là do tay chân lớn quen rồi, hơn nữa Lý Thanh Sơn luôn cảm giác được nàng là phải nuôi mình thật béo, rồi mới giết lấy thịt.
Cuối cùng cũng coi như có thêm rất nhiều ngày bình an trôi qua, Huyền Nguyệt nói:
-Nơi này cách Long Châu đã không xa.
Bây giờ trời đã chuẩn bị sáng, ba người đang ngồi trong một cái động đá vôi do thiên nhiên tạo ra để nghỉ ngơi. Tuy hang động này cũng không bị đóng kín, nhưng lại rất tối tăm, còn có gió lạnh từ bên trong thổi ra, không biết nó thông tới chỗ nào.
Huyền Nguyệt nằm trong rổ mèo nghỉ ngơi, Lý Thanh Sơn và Tiểu An lại ngồi ở một bên luyện công.
Thanh âm huyên náo từ dưới nền đất truyền ra, càng ngày càng gần.
Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra, đã thấy Huyền Nguyệt đã đứng dậy, dựng thẳng hai cái tai mèo lên, hiển nhiên cũng đã nghe được động tĩnh?
- Có yêu khí!
Trong bóng tối, vô số con mắt lóe sáng lên, lít nha lít nhít, còn phát sinh ra vô số tiếng răng rắc răng rắc nghe rất nhỏ giống như có thứ gì đó cỡ vụn, khiến cho từ trong đáy lòng của người nghe phải phát lạnh.
Có yêu thú từ dưới nền đất đi ra, hơn nữa cũng không phải chỉ có một con!
Lý Thanh Sơn cũng đã sớm quen với cuộc sống như thế này, luôn cùng Tiểu An đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra, thân hình của Huyền Nguyệt thì lại tự dưng biến mất.
Đàn chuột cứ như nước thủy triều từ nơi sâu trong hang động chui ra, dù Lý Thanh Sơn cũng đã quen mắt với đủ loại yêu thú, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cũng phải nhíu chặt lông mày, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, từ trong hang động chui ra vô số chuột, càng lúc càng nhiều, con nhỏ cũng lớn như con chó, còn con lớn thì đã to bằng con gấu.
Khắp nơi trong hang động trong nháy mắt bị biển chuột chôn vùi, từ trên xuống dưới, chật ních các loài chuột, tất cả đều trừng hai mắt nhìn Lý Thanh Sơn, âm thanh kèn kẹt giống như kim loại ma sát với nhau hợp với nhau vang vọng trong hang động, khiến người ta sợ đến luống cuống tay chân.
Lý Thanh Sơn bình tĩnh không sợ, nơi này chính là chỗ khắc tinh của bọn nó, nhưng ngay sau đó cảm giác được Huyền Nguyệt đang đứng trên người, thế mà lại có chút run rẩy, hắn hạ thấp giọng cười nhạo:
-Ngươi sợ chuột à?
-Quá... Thật là buồn ói, sao ngươi lại chọn cái địa phương rách nát này! Dám... Meo, mau giết meo nó!
Huyền Nguyệt ở bên trong Châu Mục phủ, nào gặp phải thứ này!
Lý Thanh Sơn tràn ngập ác ý nói:
-Đây không phải là món ngươi thích ăn sao? Vừa vặn chúng đủ để làm cơm tối đấy, ngươi mau mau bắt đầu ăn đi!
Có thù phải báo thù, có oán tất báo oán. Thân hình và sức mạnh của đám chuột này đã vượt xa loài chuột phổ thông, tất nhiên cũng đã có chút linh trí. Chỉ sợ là chúng đã coi toàn bộ khu vực này trở thành hang động để cư ngụ, bất luận có thứ nào khác đặt chân lên chỗ này, cũng chính là muốn chiếm lấy nhà của bọn nó.
-Ta ăn trước ngươi!
Lời của Lý Thanh Sơn còn chưa dứt, đã cảm giác lỗ tai đau nhức, Huyền Nguyệt cắn lấy một lỗ tai của hắn, nhưng mà ngoại trừ cảm giác đau đớn do hàm răng sắc bén mang đến, thì còn cảm nhận được sự ôn hòa từ đôi môi và đầu lưỡi, lại được trải nghiệm mấy phần mê hồn.
-Ta cũng không ham muốn cảm giác ấy!
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái:
-Tiểu An, phóng hỏa!
Tiểu An sớm đã chờ thời khắc này, lập tức nhảy dựng lên, phun ra Huyết Viêm cuồn cuộn, nhanh chóng thiêu đốt đàn chuột.
Đàn chuột rít gào, những tiếng kêu “chít chít” nhỏ yếu vang lên hàng loạt, những con chuột phổ thông, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, huyết nhục nhanh chóng biến mất. Còn những con lớn tuy thân hình bốc cháy nhưng vẫm mạnh mẽ lao tới chô Lý Thanh Sơn ra sức cào cắn, sức sống cường hãn như thế, cũng có thể thấy được chút ít bản lĩnh của chúng.
Nhưng sức sống càng mạnh mẽ thì Phần Thi Huyết Viêm lại càng dồi dào, lấy vô số xác chuột làm nhiên liệu, Phần Thi Huyết Viêm bỗng nhiên bay lên trời, ở trong động đá vôi hình thành một con hỏa xà, há mồm ra táp tới đàn chuột kia.
Tiểu An vận dụng phép thuật, càng ngày càng thành thục hơn, quả là vô sự tự thông. Nhìn thấy thiên địch xuất hiện, đám thử yêu kinh sợ đến mức hốt hoảng chạy trốn.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì Tiểu An có thể sử dụng phép thuật mạnh mẽ, nếu không bị đàn chuột nhiều như vậy nhấn chìm, thì không thể tránh khỏi thiệt thòi, đặc biệt những con chuột đã sắp thành yêu kia, hiển nhiên chúng sẽ không ngồi không, cho dù thắng, cũng bị buồn nôn đến chết.
-Cẩn thận!
Huyền Nguyệt đã thả Lý Thanh Sơn lỗ tai, nhẹ giọng nói với hắn. Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy một luồng gió mát lọt vào tai, còn không kịp thưởng thức tư vị trong đó, thì đã cũng cảm thấy từ nơi sâu trong hang động, có một luồng yêu khí mạnh mẽ truyền đến.
- Xoạt!
Một đạo ánh sáng màu vàng bắn nhanh tới, xuyên qua hỏa xà, bắn trúng người Tiểu An, đánh bay nó ra bên ngoài.
-Tiểu An!
Lý Thanh Sơn vội tiếp lấy Tiểu An, chỉ thấy trên người nó xuất hiện từng tia từng vết rạn nứt, phải biết, từ khi hắn học Chu Nhan bạch cốt đạo tới nay, thân thể của hắn đã cứng hơn sắt thép, có thể thấy được uy lực của đòn đánh này kinh khủng đến mức nào!
Ánh sáng vàng như vật sống, lộn vòng trên không trung một cái, lại bắn về phía Lý Thanh Sơn, tốc độ nhanh đến cực điểm, căn bản khiến người ta không kịp phản ứng.
Huyền Nguyệt tiện tay vồ một cái, đã nắm được đạo ánh sáng màu vàng kia ở trong tay, khi mở lòng bàn tay ra, thì thấy một viên châu màu vàng xoay tròn:
-Yêu đan!
Kẻ tới lại là một con yêu quái đã luyện thành yêu đan, ầm ầm ầm nổ vang, một con Thử yêu lớn y hệt như con voi từ trong động đá vôi lao ra, mắt chuột tinh quang lấp loé, rõ ràng đã có linh tuệ, trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào giữa không trung, không biết có phải bị"yêu đan" ràng buộc hau không, sau đó quay về phía Lý Thanh Sơn rít lên một tiếng.
Đây là lần đầu tiên, Lý Thanh Sơn giao thủ chính diện cùng yêu quái đã tu ra yêu đan, lập tức cảm thấy đối phương thật đáng sợ, theo bản năng, thân thể hắn đang không ngừng phát sinh cảnh cáo, nhắc nhở hắn không phải là đối thủ của Thử yêu.
Trong con ngươi lóe lên ánh vàng của Thử yêu, phía dưới chân Lý Thanh Sơn bỗng nhiên hình thành một cái “thổ chùy” cấp tốc đâm tới người hắn, tai hoạ sát nách, tốc độ của thổ trùy cực nhanh, Lý Thanh Sơn cũng không kịp phản ứng. Huyền Nguyệt bỗng nhấc Lý Thanh Sơn bay lên trời, thổ chùy kia bay lên cách mặt đất chừng một trượng, thì thế đã tận, Lý Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Tiểu An lại phoáng ra một đợt Huyết Viêm tấn công con Thử yêu kia, nhưng lại bị tầng tầng ánh vàng ngăn trở, không thể chạm được người Thử Yêu.
Thử yêu rít gào, viên Yêu đan đang nằm giữa không trung đột nhiên rung động mạnh mẽ, vội vã qua trở lại trong cơ thể.
-Giữ chặt.
Huyền Nguyệt tiện tay ném nội đan cho Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn nhanh chắng bắt lấy, không ngờ rằng viên Yêu đan này lợi hại như vậy, cho dù hắn đã dùng khí lực toàn thân, nhưng nó vẫn sắp rời khỏi tay. Hiện tại phép thuật của con Thử Yêu kia đã thâm độc và hung mãnh như vậy, nếu để cho nó thu hồi được nội đan, chẳng phải là không chỗ đặt chân sao.
Linh Quy trấn hải, trấn áp tà linh!
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên vận chuyển Linh Quy Trấn Hải quyết, yêu khí toàn thân điên cuồng vận chuyển, gắt gao trấn áp viên yêu đan đang cầm trong tay. Thử yêu thấy không thể lấy lại được yêu đan, thì rít gào vọt mạnh tới, tuy thân thể khổng lồ lớn như con voi, nhưng lại nhanh như chớp, không trì trệ chút nào.
Gió tanh đập vào mặt, Lý Thanh Sơn cúi người, sử dụng một chiêu "Ngưu Ma Đính Giác", song giác mạnh mẽ đánh vào hàm răng trắng ởn dày đều của con Thử yêu.