Vạn Hào và Ngụy Đan Đông đều không dễ chịu, Chử Hâm cười ha hả nói:
- Làm ăn, nào có cái gì mất mặt hay không mất mặt.
Y đùa bỡn bàn tính trong tay, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.
Lữ Đình Nhị rút kiếm một cái đầy ánh sáng lóng lánh:
- Mang Linh sâm ra đây, chúng ta lập tức đi ngay!
Phùng Chương kéo bọn họ đến đây đã hứa hẹn Linh sâm trong tay Lý Thanh Sơn người nào người đó có phần. Mặc dù Ngô đường chủ không hài lòng lắm đối với kết quả này, nhưng xem sắc mặt tái nhợt của Phùng Chương thì nào dám nói một câu phí lời.
Lý Thanh Sơn không nói hai lời, từ trong hồ lô móc Linh sâm ra, ném vào trong miệng nhai nát nuốt vào, hai tay vỗ một cái:
- Không còn rồi!
Con mắt mấy vị cao thủ vừa sáng lên lập tức ảm đạm đi, thần tình trên mặt khác nhau, hoặc tuyệt vọng, hoặc phẫn nộ, hoặc ngẩn ngơ, nhưng không còn ý ra tay.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Lý Thanh Sơn thực sự là ổn, chuẩn và tàn nhẫn.
Phùng Chương nói:
- Ta có linh đan càng hiệu dụng hơn so với Linh sâm, chỉ cần ra tay nhất định có thể để cho tất cả các ngươi đều đạt thành mong muốn, nhưng ai không ra tay, từ nay về sau, chính là tử địch của Phùng Chương ta, người nhà môn nhân của các ngươi ta đều trả thù từng kẻ một.
Mấy cao thủ đều biến sắc, Lý Thanh Sơn cười lạnh nói:
- Các ngươi tin tưởng cái kẻ hơi một tí đã uy hiếp người nhà các ngươi sao? Không bằng chúng ta liên thủ giết hắn, xem trên người hắn có linh đan hay không, mọi người phân một phần được rồi, Ngược lại hiện tại hắn đã không phải là Ưng Lang vệ, không cần lo lắng bị trả thù.
Mấy cao thủ đều động ý niệm, Phùng Chương “vụt” một cái rút phong đao ra:
- Ai dám!
Thấy dùng cường thế một mực uy hiếp lại phản hiệu quả, liền bổ sung một câu:
- Linh đan không nằm trên người ta.
Nếu là thực lực Lý Thanh Sơn có thể mạnh hơn một chút, thật có khả năng bị hắn xúi giục thành công, thế nhưng rất rõ ràng mấy cao thủ kia có thể phân biệt, hai người kia người nào dễ dàng giết hơn, liền đưa ra quyết đoán.
Mắt thấy mọi người từng bước một ép lên ra, Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, sau khi nhuộm máu tươi Khánh Dương lâu, thì chính là tại miếu Sơn thần nơi núi tuyết này sao?
Không biết có phải trời nguyện phù hộ người không, bầu trời thật sự rơi hoa tuyết.
Hắn không có ý định trốn! Trận chiến này tuy rằng gian nan, nhưng chính là thời cơ hắn đột phá Hổ Ma Luyện Cốt quyền, không chỉ cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, thần thông võ công cũng phải cầu lấy trong nguy hiểm, chỉ có chiến để thành cao thủ, không thể trốn chạy mà thành cao thủ được.
- Đại Ích Đao Cương!
Phùng Chương vung Phong đao, cùng lúc ra tay.
Lý Thanh Sơn hai chân giang ra, hai tay mở rộng, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, nhưng không phải tiếng người, mà là mãnh hổ gầm rú.
“Gào!”
Cả nhánh Linh sâm ở trong bụng bắt đầu phát huy tác dụng, chân khí tuôn ra như nước thủy triều truyền vào trong tiếng huýt gió. Hắn dùng ra một chiêu bên trong Hổ Ma Luyện Cốt quyền mà hắn chưa bao giờ chân chính sử dụng tới.
Hổ Ma Cuồng Khiếu!
Trong vòng ba mươi trượng, toàn bộ hoa tuyết bay xuống bị quét đi sạch sành sanh, nếu từ trời cao nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được một hình bán cầu, cả một mỏm đất nhô lên.
Phùng Chương đứng mũi chịu sào, Đại Ích Đao Cương nhất thời tán loạn. Năm đại cao thủ không hẹn mà cùng lùi bước về sau, chỉ cảm thấy như có một thanh thiết trùy gõ trên đầu.
Không thể tin nhìn Lý Thanh Sơn, bị khí thế hung hãn trên người hắn dọa cho kinh sợ, đây thật sự chỉ là cao thủ nhất lưu sao?
Còn lại cao thủ nhị tam lưu càng không thể tả, bịt lấy lỗ tai ngã lăn xuống đất, chảy ra hai dòng máu tươi, trực tiếp bị vỡ màng tai, mấy người công lực yếu nhất lại bị rống chết.
Hổ khiếu sơn lâm, đàn thú tránh lui. Lý Thanh Sơn lấy một địch một trăm, phản chiếm thượng phong.
Tiếng hú liên miên không dứt, chấn động đến mức Sơn thần miếu cũng khẽ run, càng không có một bông hoa tuyết nào có thể hạ xuống.
Phùng Chương chặn tiếng hú, rống to một tiếng:
- Các ngươi còn ở chờ cái gì?
Đao trong tay chuyển hướng, lại kích động ra một đạo phong nhận.
Lý Thanh Sơn ngừng tiếng hú, không lùi không tránh, điều động chân khí, dâng bàn tay, năm ngón tay bắn ra khí mang y hệt hổ trảo, mạnh mẽ chộp vào phong nhận.
Phong nhận bị nghiền nát làm nhấc lên một trận cuồng phong, Lý Thanh Sơn vừa nhìn lòng bàn tay, trên có một vết máu nhàn nhạt. Hắn thè lưỡi liếm một cái, nở nụ cười dữ tợn, khom người xuống, cực kỳ giống một con mãnh hổ.
Sát ý cuồng thiêu, ma tính khuấy động.
Sát chiêu của năm đại cao thủ cũng đồng thời kích đến.
Trường kiếm Ngụy Đan Đông, Tế kiếm Lữ Đình Nhị, Cương đao Vạn Hào, Thiết quyền Ngô đường chủ, mỗi một món vũ khí đều hiện ra linh quang, ngay cả vũ khí Ngô đường chủ mang theo cũng là linh khí quyền sáo, đóng kín toàn bộ con đường tiến thối trước sau trái phải của Lý Thanh Sơn.
Mười tám viên hạt châu trên bàn tính bắn nhanh như Kình Nỗ, triệt để đoạn tuyệt một chút hi vọng sống cuối cùng của Lý Thanh Sơn. Chử Hâm không còn mỉm cười như trước.
Năm đại cao thủ liên thủ, một đòn giết chết, thậm chí không cần Phùng Chương ra tay.
Lý Thanh Sơn căn bản không để ý tới cái khác, một bước tiến lên, chụp vào vai Ngụy Đan Đông, lấy mạng đổi mạng.
Trảo còn chưa đến, tiếng rít đâm vào hai lỗ tai, Ngụy Đan Đông tiếc mạng như vậy sao chịu chôn thây ở đây, lập tức cất kiếm lùi về sau.
Gã lùi lại, Lý Thanh Sơn liền tiến, hù Ngụy Đan Đông sợ vỡ mật, trường kiếm trong tay múa đên gió thổi không lọt, chỉ cầu kéo dài chốc lát, để người khác đánh giết Lý Thanh Sơn.
Một thanh linh kiếm phá không kéo tới, Tiểu An vẫn ẩn náu rốt cục hiện thân, thấy Lý Thanh Sơn hãm sâu tình thế nguy cấp, vừa ra tay đã là kiếm thế mạnh nhất, bao phủ ba người ở bên trong.
Không ngờ, một cây đao chặt đứt kiếm thế, Phùng Chương phất phong đao lên, ngăn trở Tiểu An.
Đôi mắt Tiểu An như có ngọn lửa cuồng thiêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao một kiếm rơi vào người Lý Thanh Sơn, máu bắn tung tóe, trong lòng hận không thể xé nát Phùng Chương.
Vạn Hào chém trường đao vào bả vai Lý Thanh Sơn, Tế kiếm của Lữ Đình Nhị đâm vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn. Tuy bị dáng dấp Tiểu An hù sợ hết hồn, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhất lưu, tâm chí kiên nghị cực kỳ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Lý Thanh Sơn từ lâu đã điều động chân khí toàn thân, hai cái linh khí sắc bén không gì không xuyên thủng càng không thể đâm thủng chặt đứt cơ thể hắn, nhưng ngay cả là hắn có mình đồng da sắt cũng là lập tức bị thương. Tuy vậy hắn vẫn hồn nhiên không để ý, một mực lao về phía trước, cắn Ngụy Đan Đông không tha.
Mười tám viên hạt châu thép trên bàn tính cắm vào thân, Lý Thanh Sơn chỉ sững người lại, không bị bất luận ảnh hưởng gì, khiến Chử Hâm trợn tròn hai mắt, không thể tin.
Ngô đường chủ cẩn thận nhất, từ sau lưng Lý Thanh Sơn tấn công tới, thấy kẽ hở của hắn mở ra, mừng rỡ trong lòng, toàn lực một quyền đánh vào trên lưng hắn.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ đa tạ, trong này ta không sợ nhất đúng là ngươi, mượn lực vọt tới trước, hai tay tăng vọt, một thoáng nắm lấy hai vai Ngụy Đan Đông, trái phải dùng sức xé một cái, gầm nhẹ một tiếng:
- Hổ Ma Tê Dương!
Ngụy Đan Đông một thân tuyệt học, rất nhiều đòn bí mật đều chưa xuất ra, bị xé thành hai nửa, máu tươi nội tạng cuồng tung ra. Thực sự là không sợ đối thủ như cọp, chỉ sợ bằng hữu giống như lợn.
Trong vòng giáp công của năm đại cao thủ, Lý Thanh Sơn cứng rắn đánh giết một vị, quả nhiên là hung hãn cực kỳ, khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Lý Thanh Sơn nắm hai mảnh tàn thi, vung mạnh về phía Vạn Hào và Lữ Đình Nhị, hai người sợ bị Lý Thanh Sơn sắp chết phản kích gây thương tích sẽ phải bước theo gót chân Ngụy Đan Đông, lập tức tránh lui.
Cao thủ giao phong, võ công chỉ là một phần, càng quan trọng hơn là khí thế.
Kẻ địch khí thế một yếu, Lý Thanh Sơn khí thế lại như trường giang đại hà đập vỡ đê, đã xông tới là không thể ngăn cản, căn bản không để ý tới mấy người phía sau, thế như hổ điên xông về phía trước, thẳng hướng những nhị tam lưu cao thủ kia.
Vung quyền, giương trảo, đầu chùy, ở dưới tay hắn căn bản không mất quá một hiệp, mỗi một lần ra tay tất nhiên đều có thương vong, giết thẳng đến mức thây ngã khắp nơi.