Lý Thanh Sơn mở miệng nói:
- Ta tên Lý Thanh Sơn, xin hỏi, đại tỷ tôn tính đại danh?
Hắn muốn gọi tiểu thư, nhưng nàng tuy rằng cao quý lại tuyệt đối không phải loại tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng kia; đổi giọng muốn gọi cô nương, nhưng tuy rằng nàng trẻ tuổi lại không xứng hai chữ này, hoặc là nói hai chữ này không xứng xưng hô cho nàng.
Tiên tử là lựa chọn tốt nhất, tuy rằng trước đây đối với hai chữ này hắn không hề có cảm giác gì, thế nhưng như để gọi thì luôn cảm giác thấp đi mất một đầu. Cuối cùng hắn chỉ lúng ta lúng túng kêu một tiếng "Đại tỷ", giống như ở bên Tây Hồ, Bạch Nương Tử lần đầu gặp gỡ Hứa Tiên.
Hoa Thừa Tán thật có chút bội phục Lý Thanh Sơn, lúc trước y một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, dũng khí của tiểu tử miền núi này ngược lại thật sự là không kém.
- Ta tên Cố Nhạn Ảnh, ngươi cũng biết tại sao ta lại gọi ngươi đến đây, Thanh Sơn tiểu đệ.
Cố Nhạn Ảnh nhẹ lay động một thanh Ngọc Cốt Chiết Phiến tinh xảo trong tay, nụ cười mang theo vài phần trêu tức, ánh mắt sâu thẳm.
Thanh Sơn tiểu đệ!? Lý Thanh Sơn ngã. Thà rằng bị người trong giang hồ gọi "Hổ xuống núi" cả đời còn hơn. Chẳng qua mình mới mười lăm mười sáu tuổi tuổi, trong mắt nàng đúng là một nhân vật cấp tiểu đệ.
Trong đôi mắt sâu xa của Hoa Thừa Tán, vẻ buồn bã càng nặng.
Vương Phác Thực chau mày, Lý Thanh Sơn nào xứng đáng được nàng kêu một tiếng tiểu đệ, nhưng hiểu tính tình của nàng tiêu sái tùy ý, cũng không thể nói gì. Nghĩ lại, nếu nàng không có loại tính tình này, mình cũng không tư cách ngồi đối diện nhau với nàng.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ xem trên người mình có cái gì, đồ vật đem ra được cũng chỉ có Linh sâm kia:
- Các người cũng vì Linh sâm mà tới sao?
Như vậy hắn chỉ có thể mang Linh sâm giao ra, không phải là bởi vì bị sắc dụ, mà là thực lực không đủ. Tuy hắn có lòng ái mộ nhưng cũng không phải kẻ mê gái mà tùy ý vứt bỏ nguyên tắc và tôn nghiêm của mình. Nếu như Cố Nhạn Ảnh thật sự cũng là đến cướp đoạt Linh sâm, vậy cái hình tượng trong mắt hắn nhất định cũng giảm mạnh.
Vương Phác Thực thấy buồn cười, Hoa Thừa Tán đã cười ngã xuống đất.
Cố Nhạn Ảnh thì vừa tức giận vừa buồn cười, bĩu môi nói:
- Ai muốn cái thứ dính nước miếng của ngươi chứ!
Trong mắt những cao thủ nhất lưu giang hồ kia, nếu như Linh sâm là vận mệnh trân bảo, thì ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ là đồ vật dính nước miếng.
- Rượu được rồi!
Vương Phác Thực tính chính xác thời gian, lấy tiểu đỉnh đặt trên bàn. Trong giây lát nắp đỉnh mở ra, Lý Thanh Sơn nhìn thấy vạn đạo linh quang phóng xạ, nhớ tới một bộ hoạt hình nào đó ở kiếp trước.
Mùi thơm của rượu tràn ngập, tuyết đọng bốn phía cấp tốc hòa tan lui về phía sau, đám cây nghênh khách tùng rõ ràng được giãn ra, càng trở nên xanh ngắt.
Lý Thanh Sơn ngửi hương tửu, gân cốt cả người đều như nhẹ đi ba lạng, chân khí trong cơ thể lập tức sinh động hơn, có thể tưởng tượng được uống rượu này vào thì như thế nào, so với linh tửu ngâm Linh sâm đơn giản, rượu này còn gấp mười lần cũng chưa thôi.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn ửng hồng, cảm giác giờ khắc này mình thật sự như là một thôn dân vô tri, bảo vệ một khối thịt lưng lợn muối xông khói, đối xử như món ngon mỹ vị đệ nhất đẳng thế gian, xấu hổ không đất dung thân, hận không thể để cho nàng đến cướp Linh sâm cho rồi.
Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng khẽ ngửi, cười nói:
- Rượu Bồ Đề ủ một trăm năm! Lão Vương thật có lòng!
Vương Phác Thực nói:
- Biết thống lĩnh thích uống rượu thuộc hạ liền cứng rắn đoạt một ít từ tay Điền lão ca, trong trăm nhà, còn được mấy nhà nông tự mình cất được rượu ngon nhất.
Sau đó lão tự mình rót rượu vào trong bầu, trừng mắt liếc Hoa Thừa Tán:
- Còn không rót rượu?
Hoa Thừa Tán đứng dậy rót ra hai chén rượu, Vương Phác Thực nói:
- Tự ngươi rót?
Hoa Thừa Tán mới hì hì nở nụ cười, cũng rót ra ình một chén.
Cố Nhạn Ảnh mỉm cười nói:
- Người gặp cũng có phần, Thanh Sơn tiểu đệ, ngươi cũng tới nếm thử đi!
Lại không để ý tới Phùng Chương một bên.
Phùng Chương dựng thẳng lỗ tai, ngửi hương tửu, tim gan như bị cào cấu. Nếu như nói cám dỗ của Linh sâm đối với của y còn không coi là quá lớn, vậy thì rượu Bồ Đề trong truyền thuyết này lại là thứ khác.
Chỉ cần một chén! Một chén, là y có thể đột phá Luyện Khí tầng hai, đến tầng thứ ba, nhưng lại trời không có ai nhắc đến y. Y không dám trách ba người Cố Nhạn Ảnh, chỉ hận Lý Thanh Sơn đến nghiến răng nghiến lợi.
Lý Thanh Sơn cúi đầu không nói, Hoa Thừa Tán cũng đã đưa tới một chén rượu, nhét mạnh vào trong tay hắn:
- Tới tới tới, coi như mạng ngươi tốt, thứ đồ tốt này, chính ngay là ta bình thường cũng không được uống.
Lý Thanh Sơn cúi đầu nhìn thứ rượu màu vàng kim trong chén, trong lòng biết giờ khắc này còn từ chối nữa thì có vẻ quá hẹp hòi, liền ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
- Ây!
Hoa Thừa Tán muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, mà Vương Phác Thực từ đầu tới cuối đều không nhìn Lý Thanh Sơn một chút, chỉ suy đoán vì sao Cố Nhạn Ảnh gọi hắn lại đây, còn đem rượu Bồ Đề quý giá này cho hắn uống.
Cố Nhạn Ảnh thì lại không hề có ý ngăn cản, mà là mỉm cười dáng vẻ xem kịch vui.
Lý Thanh Sơn căn bản không kịp nhận biết mùi vị trong rượu, một đoàn linh khí nóng rực bùng lên trong bụng, đấu đá lung tung khắp cơ thể. Chân khí của hắn căn bản không có một chút tác dụng ngăn cản nào.
Không được, linh khí ẩn chứa trong rượu này vượt quá tưởng tượng, mùi rượu và linh quang tản mát thì ra chỉ là một tầng bề ngoài.
Phùng Chương cực kỳ vui sướng, cái đồ hai lúa! Rượu Bồ Đề này là phải từ từ thưởng thức mới được, nếu như uống quá mạnh, linh lực mạnh mẽ sẽ phá tan tành đan điền kinh mạch, phảng phất như đê điều bị hồng thủy phá hoại.
Thế nhưng Lý Thanh Sơn không bị bạo thể mà chết, bởi vì hắn căn bản không từng tu qua cái gì kinh mạch hay đan điền, cả người linh quang toả sáng, nỗ lực điều động tự thân chân khí nuốt chửng chuyển hóa linh khí trong rượu, mà thân thể của hắn cũng như tựa như bọt biển hấp thu linh khí, dần dần dẹp loạn linh khí bạo loạn.
Cố Nhạn Ảnh nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, hai mắt giống như chim ưng, trên đầu ngón tay trái, một đồng tiền cổ hình tròn nhanh chóng nhảy nhót. Tầm mắt nàng ngưng tụ lại khiến Lý Thanh Sơn cảm giác sợ hãi, dường như linh hồn mình cũng bị xuyên thấu.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Sơn triệt để tiêu hóa linh lực trong cơ thể, tầm mắt Cố Nhạn Ảnh tùy theo tan rã, nghiêng đầu phảng phất đang suy tư điều gì.
Hoa Thừa Tán thở phào một cái, xem ra Luyện Thể cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Vương Phác Thực lại thấy hơi kỳ quái, rượu Bồ Đề ẩn chứa linh khí cường đại cỡ nào, có thể khiến người ta thậm chí trực tiếp lên Luyện khí tầng ba cũng không kỳ quái, nhưng Lý Thanh Sơn không có chút dấu hiệu đột phá nào, vẫn dừng lại ở Luyện Khí tầng một, chỉ là chân khí mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nếu không phải lão cũng uống một chén thì quả thực muốn hoài nghi rượu Bồ Đề này có phải đồ giả hay không, hoặc là năm ủ không đủ.
Lý Thanh Sơn thở phào một cái, hướng chắp tay về phía ba người Cố Nhạn Ảnh nói:
- Đa tạ!
Không nghĩ tới không chỉ không mất đi Linh sâm, trái lại đạt được chén rượu này, thế nhưng nhưng trong lòng của hắn luôn cảm thấy có chút không sảng khoái.
-Thế nào, hiện tại còn cảm thấy là ta tới đoạt Linh sâm của ngươi nữa không? Thanh Sơn tiểu đệ?
Cố Nhạn Ảnh hết chuyện để nói, trên mặt hiện vẻ trêu tức, Lý Thanh Sơn còn nhỏ tuổi, nhưng một dáng dấp vẻ mặt nghiêm túc thực sự rất thú vị.
Lý Thanh Sơn thẳng người nói:
- Ta cũng chỉ là tiểu tử nơi sơn thôn, kiến thức nông cạn cũng khó tránh khỏi, nhưng ta không hiểu, nếu Ưng Lang Vệ các đại nhân như thế, tại sao lại mặc cho Hắc Phong trại làm hại nhiều năm không ai thống trị như vậy?
Mơ hồ có mấy phần mùi vị chất vấn, chất vấn bọn họ ngồi không ăn bám, ngồi chỗ cao không mưu việc lớn.