Lý Thanh Sơn suy tư, hay đây mới là thực lực chân chính của triều đình, chẳng qua phải như vậy mới hợp lý. Cõi đời này nào có chuyện kẻ yếu thống trị kẻ mạnh. Sau khi có sức mạnh ai mà chẳng muốn theo đuổi quyền lực to lớn hơn nữa. Người bình thường làm sao có thể thống trị người giang hồ võ công cao cường.
Nói vậy những Ưng Lang vệ này chính là một nhánh sức mạnh quan trọng của triều đình. Cái gọi là Lục Phiến Môn chính là tu hành, như vậy nếu có thể gia nhập vào đó, thì có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
“Không hẳn không có cơ hội”.
- Ta tin tưởng cậu có thể làm được!
Hoàng Bệnh Hổ còn tưởng hắn đang suy nghĩ về việc gia nhập Ưng Lang vệ. Y đã được biết đến chuyện đêm qua Lý Thanh Sơn diệt phái Long Môn chỉ trong một canh giờ, nhưng khác với những người khác, lúc y nghe được tin tức này, ngoại trừ khiếp sợ ra còn có một cảm giác “Quả có thế”.
Từ ngày đầu gặp mặt Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn liền trưởng thành với tốc độ khó tin nổi, y không khỏi nhớ tới lời Lý Thanh Sơn trước đây: “Ta nhất định sẽ trở thành cao thủ Tiên Thiên!”, vốn y coi đó chỉ như lời nói của trẻ con, nhưng bây giờ đã tin tưởng, chỉ cần Lý Thanh Sơn không chết trẻ, tất nhiên sẽ trở thành cao thủ như vậy.
Lý Thanh Sơn quyết định tạm không cân nhắc chuyện xa xôi như vậy:
- Ngoại trừ rượu hổ cốt, trong giỏ trúc này chẳng lẽ là…?
- Đúng! Là nhân sâm!
Hoàng Bệnh Hổ mở giỏ ra, trong đó vậy mà chất cả đống nhân sâm.
Ngày trước Lý Thanh Sơn dù có cả một gia tài khổng lồ, mang đi mua nhân sâm đại khái cũng chưa đủ một phần mười trong giỏ trúc này. Hổ cốt còn nói được, nhưng Lặc Mã trang không phải thôn trang nổi danh vì nhân sâm. Hắn nhạy cảm ngửi được mùi máu tanh, rất nhạt, nhưng rất mới, nếu không có cái mùi máu tanh quá rõ kia, quả thực hắn phải hoài nghi có phải là ảo giác hay không, lẽ nào sau khi luyện thần thông thì mũi cũng thính hẳn lên?
Hoàng Bệnh Hổ nói :
- Mới trừ hại cho Lặc Mã trang xong, số nhân sâm này là thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau khi y sử dụng linh tửu, không chỉ thân thể khôi phục mà công lực cũng lần thứ hai tiến bộ. Đợi Lý Thanh Sơn diệt Hắc Phong trại xong, sau khi y về trang, lập tức dẫn người tập kích Sâm Vương trang.
Thực lực Sâm Vương trang vốn không theo kịp Lặc Mã trang. Dương Tuấn vì tìm kiếm Linh sâm lại mang một đám cao thủ náo động cả Sâm Vương trang đến liểng xiểng, chính là thời điểm suy yếu nhất, Hoàng Bệnh Hổ một trận thành công, đại phá Sâm Vương trang.
Lý Thanh Sơn nhất thời trầm mặc. Tuy rằng Sâm Vương trang có cừu oán với hắn, nhưng dù sao cũng là cả một thôn trang, không phải ổ trộm cướp như Hắc Phong trại. Chẳng qua hắn cũng hiểu rõ, nếu Sâm Vương trang có thực lực này thì cũng sẽ làm như vậy.
Mối thù sống chết một khi đã kết thì hầu như không thể hóa giải, chỉ có toàn lực đánh tan đối thủ. Muốn bảo vệ người thân, bè bạn của mình, phải đi giết người thân, bè bạn của người khác, chỉ có lập trường, không có thiện ác. Vừa vào giang hồ, không còn đường lui. Không cạn hết chén rượu say, không cắt được đầu kẻ thù.
- Những đồ này ta cần, đa tạ Liệp đầu, những nhân sâm này giá trị không nhỏ, ta cũng không thể lấy không, Liệp đầu cứ tính toán sổ sách đi!
Hoàng Bệnh Hổ cũng không khách sáo:
- Ta biết ngay tiểu tử cậu lần này đi Hắc Phong trại là không uổng công, còn bạc, cậu cứ xem mà đưa!
Lý Thanh Sơn chiếm được từ Hắc Phong trại hơn một vạn lượng ngân phiếu, giao hết cho Hoàng Bệnh Hổ. Những nhân sâm này có giá trị chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn số này, nhưng vì buôn bán với đại tông khẳng định có quy ra tiền, cho nên hành động này của Lý Thanh Sơn cũng không chiếm tiện nghi, cũng không mất mát gì.
Hoàng Bệnh Hổ cũng thấy mừng rỡ, chỉ cần có số bạc này, lại nhờ phương thuốc Lý Thanh Sơn đưa cho khẳng định có thể nâng cao thực lực Lặc Mã trang lên một bậc.
- Khoảng thời gian này cậu phải cẩn thận nhiều hơn, đề phòng bị người ám hại, có yêu cầu gì phải lên tiếng ngay. Chẳng qua ta có một cảm giác, cậu sẽ không thua.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đa tạ Liệp đầu!
Hoàng Bệnh Hổ rời đi, Lý Thanh Sơn trầm ngâm một lúc lâu, chợt thấy Tiểu An thò đầu ra khỏi cửa, ánh mắt “sáng quắc” nhìn mình, không khỏi nở nụ cười thản nhiên. Hắn phải bảo vệ đứa bé này, đây chính là quyết tâm không cần phải nghi ngờ.
Đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt, sinh hoạt trong cảnh sát phạt tanh máu không ngừng, không thể nào hắn lại không mê man và thống khổ. Nếu là đời trước, hắn tất nhiên sẽ chán chường sa sút, thế nhưng hiện giờ, hắn muốn làm một người đứng thẳng, tuyệt không lộ ra một chút mềm yếu nào, bởi vì có đứa bé đằng kia đang nhìn hắn. Nếu như nói thần thông và sức mạnh mang lại cho hắn niềm tin, vậy bảo vệ và trách nhiệm chính là thứ làm cho trái tim hắn trở nên kiên cường, trở thành một nam nhi chân chính.
Số rượu thuốc và nhân sâm này đưa tới đúng lúc. Rượu hổ cốt tất nhiên không cần nói, đối với Hổ Ma Luyện Cốt quyền có trợ giúp lớn. Nhân sâm càng không thể thiếu, hiện tại Linh sâm cần mấy ngày mới ngâm được một hồ lô linh tửu, hơn nữa mùi rượu cũng không nồng đượm như lúc mới đầu.
Lý Thanh Sơn dứt khoát bỏ tâm tư, chính thức luyện Hổ Ma Luyện Cốt quyền.
Hổ Ma Luyện Cốt quyền cũng có tất cả chín tầng. Hiện tại Lý Thanh Sơn đặt mục tiêu là luyện thành tầng thứ nhất. Theo Thanh Ngưu, chỉ cần hắn luyện thành tầng thứ nhất liền có thể đọ sức với Ngưu Ma Đại Lực quyền của Hổ ngưu, bùng nổ ra sức mạnh chân chính của môn thần thông này.
Lý Thanh Sơn ôm lấy một vò rượu hổ cốt uống mấy ngụm, nặng nề di chuyển trong sân, từng chiêu từng chiêu của quyền thức được diễn luyện, chân bước ngày càng nhanh. Chỉ chốc lát sau, trong sân chỉ còn lại từng mảng bóng mờ, kéo theo từng trận cuồng phong.
Rượu thuốc sắp bị hắn hấp thu hết, hắn liền dừng lại uống tiếp, liên tục tuần hoàn như vậy. Đến trưa, hắn càng cảm thấy đói bụng khó nhịn, hơn nữa mơ hồ có cảm giác tiêu hao tinh thần, sắp tổn thương đến nguyên khí.
Nhưng hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng, chỉ qua một buổi sáng mà hắn đã có thể cảm giác rõ ràng động tác của mình vừa nhanh thêm một phần, lực bộc phát càng mạnh hơn trước, xương cốt toàn thân cứng cáp hơn, giúp hắn duy trì động tác vận động mãnh liệt hơn nữa, sẽ không còn cảm giác rã rời như đêm qua bò lên núi Long Môn nữa.
Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng tỉnh táo, đi tới cạnh tửu lâu, chưởng quỹ vừa thấy hắn tới vội cuống quýt ra đón:
- Lý bộ đầu, ngài làm sao tới? Đại giá quang lâm, mời vào mời vào!
Lý Thanh Sơn cũng không khách khí, chọn một bàn rượu và thức ăn, không coi ai ra gì ăn uống liên tục. Hắn nhạy cảm chú ý tới, trên tửu lâu có thêm mấy kẻ giang hồ mang đao kiếm, những người kia cũng đang quan sát hắn cẩn thận từng li từng tí. Chẳng qua nếu đối phương không ra tay, Lý Thanh Sơn cũng lười nhiều chuyện, ăn cho xong đã.
- Chưởng quỹ, về sau cứ lượng thức ăn này, không cần câu nệ món, mỗi ngày ba phần, không bốn phần, đưa đến chỗ ta đi, phải nhiều thịt xương vào.
Hiện giờ hắn cũng không có tinh lực đi ra ngoài săn bắn, hơn nữa một mực ăn thịt nướng thịt luộc sớm muộn gì cũng chán. Hiện giờ có tiền, đương nhiên phải ăn ngon uống nóng rồi. Tay nghề bếp trưởng của tửu lâu đương nhiên vượt xa kẻ nửa mùa như hắn.
Chưởng quỹ còn đang đau lòng vì ngày hôm nay lại phải tốn kém, nghe Lý Thanh Sơn nói vậy suýt ngã ngửa:
- Lý bộ đầu, lợi nhuận tiểu điếm mỏng!
- Hả?
Lý Thanh Sơn “Ừ” một cái không quan trọng, chưởng quỹ cảm thấy tim suýt nữa ngừng đập, thầm mắng mình tham tài, tội gì vì tiền cơm phải dây vào cái tên sát tinh này, chán sống chắc?
- Ta ăn chùa chắc? Tiền cọc của ngươi đây.
Lý Thanh Sơn móc ra một tấm ngân phiếu ngàn lượng đặt trên quầy.