Dương An Chi mới bước ra một bước thì đã ngã ra ở giữa điện, toàn thân rung động, máu tươi ở từng lỗ chân lông chảy ra, trong một khoảng thời gian ngắn lão đã biến thành một cái hồ lô máu.
Những tia kiếm khí kia cũng không có phân biệt địch ta, Lý Thanh Sơn dựa vào chân khí hộ thể mới không có bị thương, mà Dương An Chi chỉ là tu hành nội lực, rất khác so với chân khí, hoàn toàn không thể ngăn cản kiếm quang.
Toàn bộ Tổ Sư điện cũng bắt đầu phát ra những tiếng “kẽo kẹt”, bay lả tả rất nhiều vụn gỗ, bị kiếm quang phá hủy toàn bộ kết cấu, mắt thấy lập tức muốn sụp đổ.
Hàng vạn cân đất đá cùng vụn gỗ đổ xuống, Lý Thanh Sơn cũng không dám bất cẩn:
- Tiểu An, đi mau!
Sau đó nhắm hướng khác với Dương An Chi phóng đi.
Tổ Sư điện ầm ầm sụp đổ, âm thanh truyền ra ngoài hơn mười dặm, bụi bặm khuếch tán toàn bộ núi Long Môn, lập tức kinh động đến toàn bộ đệ tử thủ sơn Long Môn phái, nhao nhao hướng trên núi chạy đến.
Phía trước chính điện, bụi mù tung bay, thân ảnh Lý Thanh Sơn hiện ra, trong tay nắm một trái tim.
Tiểu An hổ thẹn cúi đầu xuống, nếu không phải là nó cậy mạnh kiếm đấu kiếm với Dương An Chi, căn bản sẽ không để y có cơ hội chạy đến Tổ Sư điện, Lý Thanh Sơn cũng không cần phải gặp nguy hiểm như vậy.
Lý Thanh Sơn sờ sờ đầu Tiểu An:
- Không sao!
Dường như đó là phụ thân đối với hài tử sủng ái, huynh trưởng đối với đệ đệ yêu thương.
Tàn nhẫn cùng ôn nhu, hai loại khí chất hoàn toàn ngược nhau đồng thời hiện ra trên người hắn, mặc dù cực kỳ mâu thuẫn nhưng dường như xuất hiện trên người hắn lại là điều hiển nhiên vậy.
Dùng thủ pháp “Hổ Mạc Đào Tâm” lấy mười mấy trái tim cao thủ Long Môn phái, sau khi Tiểu An thu nạp thì hỏa diễm trong hốc mắt sáng sủa rất nhiều, bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều gia tăng không ít, tiến cảnh cực nhanh, quả nhiên là không phụ danh tiếng thần thông.
Từ trên xà nhà, Lý Thanh Sơn gỡ xuống thanh linh khí bảo kiếm, nó hơi kém so với Phi Long kiếm nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, thích hợp hơn để Tiểu An sử dụng, phát huy ra uy lực của kiếm pháp.
Lý Thanh Sơn đi lại trong Long Môn phái tìm tòi một phen, tìm lấy một thân y phục mặc lên nhưng cũng không có thấy bảo khố như Hắc Phong trại. Dù sao thì Long Môn phái cũng không có vô cớ mua kim ngân khí bồn nhiều như vậy, Hắc Phong trại tự thân cũng đã là sơn tặc, tang vật không tiện xuất thủ mới đều được lưu giữ trong bảo khố.
Nhưng cũng tìm được mười mấy lọ thuốc, mặt trên có ghi chú, “Cửu Tham Ngọc Lộ hoàn”, “Lộc Thai Hoán Cốt hoàn”... Tuy rằng đó không phải là linh đan diệu dược của tiên gia nhưng những thứ đó cũng là Long Môn phái vì bồi dưỡng đệ tử mà bỏ ra giá tiền rất lớn cùng tâm lực để luyện chế ra. Mặc dù hiệu quả không bằng Linh sâm linh tửu nhưng cũng hơn hẳn sâm tửu bình thường, cũng coi như là thu hoạch khá phong phú.
Mà thu hoạch lớn nhất lại tìm được trên người Long Môn thiếu chủ Dương Tuấn kia, một sấp ngân phiếu đến mấy vạn lượng. Dương An Chi đã chuẩn bị tốt đường lui, toàn bộ tích trữ đều được lấy ra, do ái tử duy nhất của lão bảo quản, dùng đến khi nguy cấp nhưng không ngờ Lý Thanh Sơn đến nhanh như vậy, lại mạnh như vậy.
Đệ tử thủ sơn của Long Môn phái nhao nhao chạy tới thấy Tổ Sư điện sụp đổ, hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm:
-Chuyện gì... chuyện gì thế này?
Bọn họ xông vào bên trong đại điện, lập tức bị cảnh tượng thê thảm trước mắt làm sợ ngây người, thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, ngực mỗi cái xác đều có một cái hố, chỉ có một thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ đứng ở nơi đó.
Có đệ tử cả gan quát lên:
- Ngươi là người nào!
Lý Thanh Sơn vỗ vỗ lọ sứ, trấn an Tiểu An bên trong có chút bạo động, xoay người nói:
-Ta chính là Lý Thanh Sơn, Long Môn phái đã diệt, bọn ngươi ai đi đường nấy đi!
Nói xong liền nhanh chân đi ra hướng ngoài điện.
Hắc Phong sơn tặc tội ác tày trời, nhất định phải chém tận giết tuyệt, mà mọi người bên trong cung điện Long Môn phái này đã cùng hắn kết thành tử địch, muốn lấy tính mệnh của hắn, không thể bỏ qua. Nhưng những đệ tử bình thường của Long Môn phái này chỉ bị coi như là quân cờ bị bỏ để sử dụng, hắn cho dù muốn giúp Tiểu An sớm ngày khôi phục thân thể, cũng tuyệt đối không muốn giết bừa.
Đương nhiên nếu là những đệ tử này dám rút kiếm xông tới, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Kẻ dùng kiếm sẽ chết tại kiếm, người giết người cũng nên giác ngộ sẽ bị người giết.
Lý Thanh Sơn xuyên qua mười mấy đệ tử Long Môn phái, bọn họ không hẹn mà cùng nhường ra một lối đi.
Thời điểm Lý Thanh Sơn sắp đi đến dửa điện, có người “Vù” rút kiếm ra, điên cuồng hét lên nói:
- Ta giết ngươi!
Sau đó hướng về phía Lý Thanh Sơn phóng đi.
Lý Thanh Sơn ngoái đầu lại nhàn nhạt nhìn gã một chút, thân hình tên đệ tử kia cứng đờ, ánh mắt kia bao hàm sát khí phảng phất giống như lợi kiếm vậy, đâm vào trong lòng gã. Trường kiếm trong tay leng keng rơi trên mặt đất, gã quỳ trên mặt đất, nói:
- Ngươi không phải là người, yêu ma, là yêu ma!
Lý Thanh Sơn cũng không để trong lòng, đi ra ngoài điện hít một hơi thật sâu, vậy là giải quyết xong mối thù.
Bên trên cô phong, một đám Long Môn đệ tử run lẩy bẩy đi theo sau Lý Thanh Sơn, hắn đi đến chỗ vách đá cheo leo, thả người nhảy một cái, biến mất trong bóng tối.
Có đạo là “Lên núi dễ dàng, xuống núi khó”, so với khi leo lên núi cao, con đường mà Lý Thanh Sơn xuống núi thì càng thêm hung hiểm. Hắn sử dụng “Hổ Ma Hạ Sơn”, toàn lực khống chế thân hình, thật cẩn thận sử dụng từng phần sức mạnh, dùng nhiều một phần hoặc ít đi một phần đều có thể có kết cục tan xương nát thịt.
Chẳng qua là có lần trước kinh nghiệm, hắn vẫn bình yên vô sự mà xuống núi. Hắn vận dụng “Hổ Ma Luyện Cốt quyền” càng ngày càng thuần thục. Đang lúc Lý Thanh Sơn hăng hái thì cái bụng ùng ục lại hô to một trận, hắn cảm thấy cơn đói bụng cồn cào kéo tới. Cho dù là đêm qua viễn trình bôn tập Hắc Phong trại cùng với đại chiến lâu như vậy cũng không có cảm giác đói bụng kinh khủng như vậy.
Hắn lại một đường lao nhanh trở lại Khánh Dương thành, chỉ thấy cửa thành lại đóng, hắn liền nhảy lên trèo qua tường thành, trở lại tửu lâu.
Đèn đuốc trên tửu lâu sáng trưng, tiệc rượu vẫn không có tản đi. Tất cả mọi người không có tư vị phẩm trượu, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, chỉ đợi tin tức Lý Thanh Sơn.
Bỗng nhiên Lý Thanh Sơn xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều hoài khi có phải hay không hắn không có tới Long Môn phái, bởi bì từ lúc hắn đi cũng mới một canh giờ, người bình thường muốn leo nên núi Lnog Môn cũng không đủ.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn đã dùng tuyết tẩy vết máu trên người đi nhưng mùi máu tanh vẫn là đậm đặc đến không tản ra nổi.
Diệp Đại Xuyên nói: - Thanh Sơn!
Lý Thanh Sơn nói:
- Đại nhân an tọa, Long Môn phái đã diệt, Dương An Chi, Dương Tuấn cùng với một đám tặc phỉ đều đã bị tiêu diệt sạch, còn những tên đệ tử khác thì ta để bọn họ tự mình tản đi.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh, nếu không phải khiếp sợ uy danh Lý Thanh Sơn thì bọn họ đều muốn hoài nghi hắn nói thật hay giả. Đây là dạng gì tốc độ, hắn đi diệt Hắc Phong Trại cũng phải mất một ngày một đêm.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Nhanh như vậy!
Lý Thanh Sơn gật đầu, mặc dù chỉ là một ngày thời gian, hắn cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn. Đầu tiên là Tiểu An luyện thành Chu Nhan Bạch Cốt đạo, trở thành cường viện, hắn lại sơ tập Hổ Ma Luyện Cốt quyền, trên người sức mạnh được chuyển hóa thành lực sát thương.
Ở đây chỉ có một người ý thức được loại biến hóa này, đó là môn chủ Thiết Quyền môn Lưu Hồng. Lão cúi đầu xuống thật sâu, chỉ có như vậy mới có thể che giấu vẻ mặt khiếp sợ của mình. Hiện tại lão cảm giác được Lý Thanh Sơn đã là một thanh thần binh lợi khí được tuốt khỏi vỏ, từ trước đến nay chưa từng có phong mang chói mắt đến vậy.