Đại Thánh Truyện

Chương 54: Tu sửa Đại thương





Hùng Hướng Võ chật vật, quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía tửu lâu. Một thân ảnh cao lớn đứng ở đó, trong tay là một một cây cung lớn, dây cung vẫn còn đang rung động. Mặc dù không bằng được Liệt Thạch cung nhưng cũng là một cây cung cứng rắn khó gặp.
Hùng Hướng Vũ nheo mắt:
- Hoàng Bệnh Hổ.
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Hùng trại chủ, mũi tên này chẳng qua là thăm hỏi một chút, để ngươi biết khó mà lui. Nếu không, chớ trách ta thủ hạ vô tình!
Hùng Hướng Võ toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, biết rằng Hoàng Bệnh Hổ tuyệt đối không phải là mạnh miệng. Vừa nãy, nếu Hoàng Bệnh Hổ thực sự muốn ra tay hạ sát, người đang giữa không trung không thể né tránh, rất có thể bị giết tại chỗ. Chỉ cần có được một vị trí có lợi, xạ thủ ẩn lấp đánh lén thật đáng sợ.
Dương An Chi nói:
- Ngươi thực sự vì tiểu tử này mà chịu ra mặt !
- Linh Sâm đúng là do Lý Thanh Sơn lấy đươc nhưng đã bị tại hạ dùng, chữa khỏi cố tật lâu năm. Dương chưởng môn tìm nhầm người rồi.
Hoàng Bệnh Hổ nói, phía sau y còn mười mấy Liệp Đầu đem theo cung lớn.
Giới giang hồ ở Khánh Dương thành lần lượt ra mặt. Tất cả đều vì Lý Thanh Sơn, hoặc là bạn hoặc là thù.
Đám đệ tử Thiết Quyền môn cũng vô cùng sợ hãi. Dâm chúng quanh đó lá gan cũng thật lớn, mở cửa sổ ra chiêm ngưỡng một màn hiếm thấy.

Những cây đuốc bị gió rét thổi chập chờn. Dương An Chi, Hùng Hướng Võ, Lưu Hồng, Hoàng Bệnh Hổ, Lý Thanh Sơn, mỗi người mang một biểu hiện, lại giống như tất cả đều bị đóng băng, bất động ngưng trệ. Mỗi người đều có cân nhắc riêng, liên quan đến nhau, không một ai có thể dễ dàng xuất thủ.
Lý Thanh Sơn bỗng cười to, giọng cười rét lạnh, truyền đi rất xa.
- Hùng trại chủ, đây là cơ hội duy nhất để ngươi giết ta, sao còn chưa ra tay? Hôm nay để ta tận tay giết chết ngươi, đám tay sai kia của ngươi còn có cơ hội bỏ chạy. Nếu bỏ lỡ dịp này, ta cũng chỉ mong đến ngày tới tận cửa lãnh giáo, đem Hắc Phong trại của ngươi nhổ tận gốc, không chừa một mống !
Cuồng ngôn! Bất kỳ ai nghe thấy cũng đều cảm thấy chói tai, đúng là cuồng ngôn.
Hắc Phong trại ở Khánh Dương gây loạn đã nhiều năm, trừ Lạc Mã trang không quan tâm thế sự, cả Long Môn phái và Thiết Quyền Môn đều muốn tiêu diệt. Nhưng Dương An Chi và Lưu Hồng cũng đã suy tính, muốn thắng thì hai bên phải kết hợp với nhau nhưng cho dù thành công thì cũng phải trả một cái giá quá cao.
Mà nay, Lý Thanh Sơn chỉ có một mình, lại muốn tiêu diệt cả Hắc Phong trại. Tuy rằng võ công của hắn khong thấp nhưng cũng là quá mức cuồng vọng, quá mức ngu ngốc.
Săc mặt Hùng Hướng Võ càng trở nên giận dữ, trông lại càng giống một con gấu đen:
- Vậy ta sẽ chờ ngươi. Nếu ngươi không tới, để xem Ngọa ngưu thôn còn ai có thể sống sót.
Cuối cùng cũng chốt hạ một câu:
- Bất luận là người nào dám giúp ngươi, ta sẽ tịch biên gia sản, chu gia diệt tộc!
Sau đó mang đám người vội vã rời đi. Đám đệ tử Thiết Quyền môn cũng không dám ngăn lạ, tránh đường cho đám sơn tặc coi toàn bộ khánh Dương thành này là phế vật, vô pháp vô thiên!
Dương An Chi cũng thi triển khinh công, biến mất trong màn đêm, thanh âm từ xa xa truyền lại:
- Cứ chờ xem, Lý Thanh Sơn. Thù địch của ngươi sẽ ngày càng nhiều, ngày chết của ngươi cũng không còn xa nữa đâu.
Lưu Hồng chắp tay chàoLý Thanh Sơn, rồi cũng dẫn người đi. Đám thân sĩ kia cũng tình nguyện quyên góp gấp mười lần tiền, chỉ mong có thể tránh xa khỏi cái họa này.
Tửu lâu vừa ồn ào giờ đã trở nên tĩnh mịch, trống rỗng. Chỉ còn lại một mình Lý Thanh Sơn đang đứng ở cửa sổ, tay cầm Phi long kiếm của Dương An Chi.
Hoàng Bệnh Hổ dẫn người đi đến. Lý Thanh Sơn quay đầu nói:
- Hoàng Liệp Đầu, ta cần ngươi giải thích !
Hai Liệp đầu đem Tiểu Hắc đang bị trói lôi lên. Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Quỳ xuống, nói !
Tiểu Hắc liền một mạch nói ra tất cả sự tình, cuối cùng nói:
- Ngươi giết ta đi, ta tuyệt đối không hối hận !
Hoàng Bệnh Hổ khổ sở nói:
- Tiểu Hắc theo ta lớn lên, chuyện này chỉ có thể trách ta dạy dỗ không nghiêm, ta cầu xin ngươi tha cho hắn lần này.
Nói rồi rút liệp đao bên hông ra, cắm xuống bả vai mình.
- Liệp Đầu ! – Tiểu Hắc vội la lên.
- Tiểu Hắc, có một số việc tuyệt đối không thể làm. Ta thường ngày có thể giết người vô số nhưng tuyệt đối không được vong ân bội nghĩa, lại càng không thể lấy oán báo ơn.
Hoàng Bệnh Hổ đưa tay ra sau lưng, liệp đầu phía sau sắc mặt trầm xuống, lấy liệp đao giao cho ông. Hoàng Bệnh Hổ xoay tay cắm đao lên vai trái.
Tiểu Hắc nước mắt chảy thành dòng, trong lòng hổ thẹn. Từ nhỏ tới lớn, y tôn thờ người đàn ông này, còn hơn cả cha đẻ. Hôm nay lại đứng nhìn hắn vì mình mà bị chém.
Hoàng Bệnh Hổ hướng liệp đao xuống ngực. Ba đao sáu động, lấy mạng đền mạng, điều này người trong giang hồ ai ai cũng biết.
Một cánh tay giữ cổ tay của Hoàng Bệnh Hổ lại, không cho đâm xuống.
Lý Thanh Sơn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại lại an tâm hơn:
- Liệp Đầu muốn đem chuyện ngày vơ vào người mình để tìm đến cái chết sao? Vô dụng thôi, cho dù bọn họ nửa tin nửa ngờ thì cũng sẽ kéo đến tìm ta.
Hoàng Bệnh Hổ khẽ thở dài, dân giang hồ như ông biết rõ chuyện này rất đáng sợ. Một quyển bí tịch, một thanh bảo kiếm có thể khuấy động cả giới giang hồ, dấy lên một hồi máu tanh.
Hồng quang trong mắt Lý Thanh Sơn đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười, không phải là cười to mà là một nụ cười sảng khoái của thiếu niên:
- Nhưng ta không sợ bọn chúng !
Không đợi Hoàng Bệnh Hổ can ngăn, hắn nói luôn:
- Rượu Hổ cốt của ta đã chuẩn bị xong chưa?
- - Ngày mai ta sẽ cho người đem tới cho ngươi !
Lý Thanh Sơn không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi xuống dưới lầu rồi đi ra bên ngoài. Chợt trên mặt cảm thấy lành lạnh. Ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời đen nhánh, từng bông tuyết nhỏ đang bay bay.
Mộ thanh ảnh từ trong tấm bảng gỗ hòe bay ra, lượn xung quanh hắn. Lý Thanh Sơn tự nhủ:
- Ta không sợ địch, ta sợ nhất là kẻ phản bội.
Chỉ thấy sắc mặt Tiểu An ngây ra nhìn hắn không hiểu, chỉ có thể cười nói:
- Nói nhóc cũng không hiểu, dù sao tên nhóc nhà ngươi cũng sẽ không phản bội ta, đúng không?
Tiểu An có lẽ cũng không hiểu ‘phản bội’ mà Lý Thanh Sơn nói là có ý gì, nhưng thấy trong con ngươi của hắn có phần mong đợi, y liên tục không ngừng gật đầu.
- Đi thôi, đêm nay chưa có kết thúc đâu !

Trong con ngươi của Lý Thanh Sơn như bùng lên một ngọn lửa, tựa như có thể làm tan chảy cả băng tuyết.
Lão khố đầu uống một ngụm rượu cũ , đem than trong lò đẩy ra , chống đỡ mùa đông vô cùng lạnh lẻo này.
Lão cả đời không có mẹ, mấy thập niên canh gác tại kho vũ khí này. Người xung quanh cũng quên mất tên của lão là gì, chỉ nhớ hình như lão họ Trương, cũng chỉ gọi hắn là Trương lão đầu hoặc lão khố đầu. Sau này bọn nhỏ chung quanh không biết tại sao, lại gọi lão là Lão khố đầu.
Đêm đã khuya, Lão vẫn còn chưa ngủ, như đang nhớ lại quá khứ của mình, thừa dịp ôn lại cảm giác tự hạo. Những ký ức này là thật hay giả, cũng giống như tên của lão, đừng nói ngừời xung quanh, ngay cả lão cũng không biết.
- Đông, đông, đông !
Tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của lão. Lão không muốn ra mở cửa:
- Là ai? Đã trễ lắm rồi đấy !
- Huyện lệnh Diệp đại nhân sai ta tới vũ kho lấy mấy thứ đồ, đây là văn thư !
Lão khố đầu rùng mình, thấy một thiếu niên đứng trước cửa, áy náy nhìn lão. Trong trí nhớ của lão có rất nhiều thứ tạp nham nhưng có một phần vô cũng chân thực. Lão đã từng đi lính, chân ướt chân ráo ra chiến trường. Thiếu niên trước mặt này mặc dù rất trẻ tuổi, rất hòa khí những lại để cho lão đánh hơn được cỗ hơi thở quen thuộc – Sát khí.
Sát khí lượn quanh không biến mất, đó là người đã giết không dưới chục mạng người, chính là cảm giác rất hung hãn. Trong chiến trận có gặp kẻ địch như vậy, nhất định phải cách xa, càng xa càng tốt.
Lão không thèm nhìn qua văn thư, lập tức gỡ chùm chìa khóa xuống, mở kho vũ khí ra.
Cửa kho cao đến gần một trượng, làm bằng sắt với ba sáu đầu đinh xếp thành hàng ngay ngắn và một đôi đầu hổ ngậm thiết hoàn (nắm cửa hình vòn tròn).
Lão khố đầu dùng sức đẩy mấy cái, cửa kho vẫn không nhúc nhích. Lão ngượng ngùng nói:
- Chắc bị đông cứng rồi.
Thiếu niên kia đưa tay đặt ở trên cửa sắt lạnh như băng, nhẹ nhàng đẩy, cửa sắt ầm ầm mở ra, một mình bước vào trong kho vũ khí.
Lão khố đầu rúc thân thể ở ngoài cửa chờ. Mấy năm nay , đây là lần đầu có người đến kho vũ khí này lấy đồ, không biết muốn lấy thứ gì? Dùng để làm gì ?

Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng ‘lanh canh’’từ xa tiến lại gần. Một thân ảnh từ trong kho bước ra. Áo giáp màu đen tuyền gói trọn cơ thể hắn, tràn ngập cảm giác lạnh như băng, áo giáp phiêu diêu theo từng cử động cưa hắn.
Hô hấp của Lão khố đầu ngừng trệ, ngã ngay xuống đất. Lão hồi tưởng lại chiến trường năm xua, thật kinh khủng., nhớ tớinhững thân ảnh lãnh khốc hung hãn tựa như trong một khắc nữa ngừời trước mặt sẽ lao tới, chém chết lão.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.