Đại Thánh Truyện

Chương 51: Quét sạch Long môn





Thanh Sơn vẫn đứng một mình cạnh chiếc bàn gần của sổ, tựa như không thấy đám đệ tử của Long Môn phái đang xông tới.

Long môn phái biết ta có Linh Sâm? Là ai nói? Hoàng Bệnh Hổ? Thật uổng công ta cứu tính mạng của ngươi.

Cơn giận bị người khác phản bội bùng lên, khóe miệng hắn dần nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng. Lưu Hồng ở bên cạnh nhìn mà khẽ giật mình, sát khí quá nặng nề!

-Oành!

Hắn giơ chân, đá một cước vào chiếc bàn bát tiên nặng nề phí trước. Bàn bát tiên này rất lớn, ít nhất là mười người ngồi một ban, cái chính là nó được làm từ tảo mộc, nặng đến hơn hai trăm cân. Vậy mà bị hắn một cước đạp bay, mang theo lực cực lớn, lao về phía mấy tên đệ tử Long Môn.


Trì Đạt dẫn đầu, không hề nghĩ đến tình huống này, kinh hãi nhìn bàn bát tiên bay tới. Nhưng y cũng phản ứng rất nhanh, lập tức vứt kiếm tung chưởng, dồn toàn bộ nội lực, đánh vào chiếc bàn.

Đúng là châu chấu đá xe! Lý Thanh Sơn cười lạnh.

Hai cánh tay của Trì Đạt lập tức bị bẻ gãy, ngực bị bàn bát tiên đụng phải, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.

Bàn bát tiên vẫn không ngừng lại, mang theo bảy tám đệ tử Long Môn nữa, phá vỡ lan can, rơixuống khỏi lầu, phát ra một tiếng ‘rầm’ kinh thiên động địa.
Lầu dưới vẫn đang có khá nhiều khách nhân, vốn bọn họ thấy đệ tử Long Môn uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí đi lên lầu, còn đang nghĩ ai xui xẻo đến vậy, đứng cả dậy để xem náo nhiệt. Chợt thấy một chiếc bàn cùng bảy tám đệ tử Long Môn rơi xuống, bị dọa, sợ hãi gào thét, chạy thục mạng.
Cho đến khi chiếc bàn rơi xuống đất, mới giật mình hoàn hồn lại. Thấy Trì Đạt đã không còn thở, những đệ tử Long Môn khác nhờ có Trì Đạt cản giúp nên mới không mất mạng tại chỗ, nhưng gân cốt đều bị thương, rên rỉ kêu đau không ngừng.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm, làm đệ tử Long Môn ra nông nỗi này, trên lầu kia rốt cuộc là người nào?
Lý Thanh Sơn không khỏi nhớ đến lúc chơi Bowling ngày trước. Những tên Đệ tử Long Môn kia mặc toàn đồ trắng, chẳng khác nào các bình cầu, chỉ tiếc là không có đầy đủ đồ vật để chơi.
Còn lại năm sáu Đệ tử Long Môn, vì kịp tránh ra một bên nên không bị bàn đụng trúng, nhưng cả người đều ra mồ hôi lạnh, ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Những tên công tử bột nhà giàu này mới chỉ luyện võ, chứ chưa từng chính thức giao chiến.
Không chỉ có bọn chúng, tất cả mọi người hầu như đều không phản ứng kịp. Trong phút chốc, tình thế nghịch chuyển, khí thế hung hăng của Long Môn phái bỗng chốc bị quét vơi đi một nửa.
Chỉ có duy nhất Lưu Hồng nhìn rõ được động tác của Lý Thanh Sơn, sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ. Nếu là mình, liệu có thể chặn lại hay không, có thể tránh kịp hay không, nhưng đáp án của tất cả các câu hỏi đó đều rất ảm đạm. Chân mày lão càng lúc càng nhíu chặt, ý cười nhạo trên nét mặt lại càng tăng. Cảm giác hôm trước bị Lý Thanh Sơn làm mất mặt, bây giờ đã được bù lại rất nhiều.
Lý Thanh Sơn mặc kệ những kẻ khác, bước về phía Dương Tuấn.
Dương Tuấn vẫn đang nằm trên đất. Vừa rồi, bản ý của Lý Thanh Sơn là đá chiếc bàn nhằm về phía y đang đứng. Nhưng, giữa đường lại có mấy tên đệ tử Long Môn ngăn cản, để y có đủ thời gian để phản ứng, nằm bẹp xuống đất, mới tránh được kiếp nạn.
Đến bây giờ y vẫn chưa tin đây là sự thật. Những người y mang theo hôm nay đều là cao thủ trong phái, thậm chí còn có ba Tam Lưu cao thủ, những người khác còn chưa kể đến, vậy mà chỉ trong một chiêu, hơn một nửa đang năm dở sống dở chết. Hành động khởi binh vấn tội của y, đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhìn Lý Thanh Sơn đang dần tiến về phía mình, y chợt nhớ tới mười mấy tên sơn tặc chết dưới tay hắn, nhớ tới hung danh đáng sợ của người trước mặt, nhớ tới võ công của mình còn kém xa. Y điên cuồng rút kiếm đâm tới:
- Giết hắn cho ta!
Rồi hướng kiếm, đâm về phía Lý Thanh Sơn. Đồng thời phía sau cũng có năm thanh bảo kiếm khác, từ bốn phía, trong chớp mắt, cùng đâm về phía Lý Thanh Sơn. Những Đệ tử Long Môn đang đứng ngẩn người cũng đã phản ứng kịp. Bọn họ là sư huynh đệ, quanh năm cùng nhau luyện tập, cho dù thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng về phần phối hợp cũng không kém.
Tốc độ tấn công này cũng không tồi, đem Lý Thanh Sơn vây trong vòng lưỡi kiếm.
- Cẩn thận kiếm trận!
Lý Long cao giọng nhắc nhở nhưng đã quá muộn. Sáu thanh trường kiếm đồng thời đâm vào cơ thể Lý Thanh Sơn.
Trên mặt chủ nhân của mỗi thanh kiếm đều hiện lên thần sắc mừng rỡ, tựa hồ như không ngờ rằng chỉ một chiêu thức đơn giản như vậy lại có hiệu quả. Kiếm trận của Long Môn phái ta quả nhiên bất phàm!
Trên mặt Lưu Hồng hiện ra vẻ không biết là nhạo báng hay tiếc nuối. Thật quá ngây thơ. Chuyện đánh chém trên giang hồ chưa có kinh nghiệm, vốn là cục diện tất thắng, lại để cho đối thủ có thời gian công kích mình. Đúng là tự tìm đường đến tử địa.
Nhưng mất đi một người trẻ tuổi lại có tài như vậy, lão nhân dày dạn kinh nghiệm giang hồ như ông cũng cảm thấy có phần tiếc nuối, lại càng hận hơn là cái chết của hắn lại quá đơn giản, dễ dàng. Thật muốn nói một câu cho sảng khoái: ‘Xem đi, gừng càng già càng cay, kẻ mạnh nhất phải là kẻ sống được đến cuối cùng.’
Mũi kiếm chỉ có thể đâm vào da khoảng một phân, rồi không thể đâm sâu thêm được nữa. Các kiếm thủ vừa rồi mặt mũi còn đang vui mừng bỗng biến thành kinh ngạc, điên cường tăng lực, nhưng chỉ có thể biến trường kiếm cong thành hình cánh cung.
Lưu Hồng kinh hãi:
-Chẳng lẽ hắn đã đã luyện thêm một tầng công phu, luyện được đến mức đao thương cũng không thể xâm phạm.
Chưa nói đến việc đây là bảo kiếm làm từ sắt nguyên chất lại được dùng thêm nội lực, đao thương thông thường khó có thể so sánh. Thiếu niên này đã đem đến cho ông quá nhiều kinh ngạc.
Lý Thanh Sơn chậm rãi nói:
- Bảo sao lại có câu nói, song quyền khó địch tứ thủ. Cùng liên hiệp tấn công như vậy, đúng là không thấp hơn một chưởng của tuyệt thế cao thủ
Trong mắt hắn khẽ lay động, mắt thường khó có thể nhìn ra một tia đỏ lạ thường:
- Nhưng, loại kiếm mềm yếu vô lực này, làm sao có thể làm tổn thương ta được.
Chân khí toàn thân lưu chuyểnmãnh liệt, trường kiếm gãy ra từng đoạn nhỏ. Tất cả các kiếm thủ đồng loạt phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài. Trên người Lý Thanh Sơn chỉ còn mấy vết bạch ngân nhàn nhạt.
Dương Tuấn cảm thấy một luồng chân khí cực mạnh đang xông trong cơ thể mình. Y tu luyện nội công nhiều năm như vậy lại không có cách nào ngăn cản, để nó chạy lọan trong cơ thể, làm cho toàn bộ kinh mạch trên cơ thể y bị tê liệt.
Nhìn thấy Dương Tuấn sắp rơi xuống lầu,trong chớp mắt, một thân ảnh bay lên, đỡ phía sau lưng Dương Tuấn, đặt y nằm yên ở trên sàn.
Trên mặt Lý Thanh Sơn hiện lên một tia cảnh giác. Mặc dù hắn có thể nhìn rõ động tác của người kia nhưng lại không thể theo kịp người có khinh công như vậy. Tuy hắn có năng lực phòng ngự cao kinh người nhưng chỗ yếu nhất của hắn lại chính là tốc độ.

Dương An Chi chế trụ các mạch môn của Dương Tuấn, sắc mặt lãnh khốc. Kinh mạch toàn thân của Dương Tuấn đều đã bị phá hỏng, một thân võ công coi như đã bị phế.
Dương Tuấn kêu nên một tiếng ‘phụ thân’, rồi ngất lịm đi. Dương An Chi nhìn về phía Lý Thanh Sơn, hai mắt đã đằng đằng sát khí, không còn thấy nửa phần nho nhã. Trong lòng tràn ngập thù hận lại thêm chút hối hận, lão đã đến tửu lâu từ sớm nhưng lại bảo Dương Tuấn dẫn theo một đám đệ tử đến trứơc, còn nghĩ rằng như vậy đã đủ để bắt Lý Thanh Sơn về.
Nếu gặp Lưu Hồng, lão ta cũng có điểm khó nói, đành ẩn thân trên lầu, tùy cơ ứng biến.
Nhưng, chuyện đã thành ra như vậy. Lúc Lý Thanh Sơn đá bàn bát tiên, đem một nửa số Đệ tử Long Môn đá xuống lầu, Dương An Chi đã muốn ra tay. Nhưng ngay sau đó lại thấy Lý Thanh Sơn bị kiếm trận vây hãm, kết cục chắc chắn phải chết. Ngay cả Lưu Hồng biết rõ hắn luyện loại công phu lợi hại hơn người kia, cũng cho rằng Lý Thanh Sơn chết là cái chắc, huống chi là lão ta. Vì vậy, lão ghìm người lại, sau đó lại phản ứng không kịp.
Lưu Hồng cười nói:
- Dương huynh, đã lâu không gặp. Đột nhiên lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì?
Lý Thanh Sơn nhìn Dương An Chi cùng Dương Tuấn, mặt mũi cũng có đến năm sau phần giống nhau, lại nghe thêm lời của Lưu Hồng nói, liền khẳng định vị nàu chính là chưởng môn nhân Của Long Môn phái, Đệ nhất cao thủ Khánh Dương thành.
Dù sao Dương An Chi cũng đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, tâm chí kiên định, đám thân sĩ quý tộc kia khong thể so sánh. Lão để con trai xuống, không thèm nhìn Lưu Hồng, hướng thẳng về phía Lý Thanh Sơn, nói:
- Ta vốn chỉ muốn khuyên ngươi đem vật đã trộm giao ra chứ không hề định đả thương ngươi. Nhưng, bây giờ ta đã thay đổi chủ ý. Ngươi và con ta không thù không oán, vì sao ngươi lại ra tay ngoan độc?
Nói đến phần sau ông không nhịn được, càng lúc càng căm giận, mặt mày dữ tợn. Nghe nói vậy Lý Thanh Sơn lại nở nụ cười:
- Không định đả thương ta? Không thù không oán?
Nếu võ công của hắn yếu hơn, rơi vào tay Dương Tuấn, không biết sẽ bị hành hạ đến mức nào, ngay cả tính mạng cũng đến tám phần là không thể giữ lại.
Mà lúc ở trên núi, bọn cường giả như lão, luôn cao cao tại thượng, uy hiếp vũ nhục hắn, chẳng lẽ không tính là oan tình? Dương Tuấn có lẽ cũng phải phải chịu ủy khuất. Đúng vậy, ta mới chỉ nói lại y mấy câu, cũng không chặt tay của y.
- Ta chỉ muốn hỏi lão, chuyện này là ai nói cho lão biết? Mà thôi, để ta tự đi hỏi y! Có một phụ thân không biết phân biệt rõ đúng sai như lão, khó trách lại dạy được đứa con cùng đám đệ tử như vậy. Hôm nay ta sẽ giết lão để phòng trừ hậu họa! Sau đó san bằng Hắc Phong trại để tế mộ cho ngươi!
Hồng quang trong mắt Lý Thanh Sơn là càng rõ nét.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.