Đại Thánh Truyện

Chương 45: Buôn da bán thịt





- Đại sư huynnh bớt giận, Đại sư huynh bớt giận!

Lý Long cố gắng khuyên ngăn, Đại sư huynh lại nắm lấy hai bả vai y, giống như bắt lấy một con gà, ném sang một bên, tung một quyền về phía Lý Thanh Sơn.
- Vương Lỗi, dừng tay!

Lưu Hồng quát một tiếng, nắm đấm của Đại sư huynh kia dừng ngay trước mặt Lý Thanh Sơn. Y vội kêu lên:
- Sư phụ, để đệ tử giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học!

Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng chán ghét:
- Vốn ta chỉ muốn hỏi thăm các ngươi một chút chuyện. Nếu các ngươi bận rộn như vậy, ta xin phép cáo từ trước!

Có sao thì nói vậy, cần gì phải giả bộ nọ kia làm gì.
- Tiểu tử, cái mạng nhỏ của ngươi sắp không giữ được nữa rồi.

Quả nhiên, Lý Thanh Sơn dừng lại:
- Hả, nói vậy là có ý gì?

Lưu Hồng nói:
- Người của Hắc Phong trại đang tìm ngươi ở khắp nơi. Ngươi không lo đi ẩn nấp, lại còn dám xuất đầu lộ diện. Ngươi phải chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa.

Lý Thanh Sơn cau mày:

- Theo như lẽ thường, ta phải mời ngài giúp đỡ. Ta phải làm như thế nào mới có thể thoát được kiếp nạn này?

- Chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập dưới trướng của Thiết Quyền môn, lão phu tự có biện pháp giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi.

Thì ra đây là mục đích của Lưu Hồng. Thiết Quyền môn thật ra chỉ mới là bang phái chứ không phải môn phái, không yêu cầu tất cả mọi người trong bang phải là môn đồ đệ tử. Lý Thanh Sơn tuổi còn nhỏ mà đã biểu hiện ra thực lực cùng thiên phú, đủ để cho bất kì ái trong giang hồ cũng phải động tâm.

Nhưng, thân là một nhân vật lão làng đã thành danh ở gianghồ, Lưu Hồng không đời nào hạ mình, mời Lý Thanh Sơn gia nhập. Có lẽ phải đánh phủ đầu trước, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng. Sáu đó mới dần khuyên nhủ, thu thập hắn, cho hắn thấy viễn cảnh tươi sáng khi gia nhập Thiết Quyền môn, để rồi cuối cùng, hắn phải cam tâm tình nguyện, cúi đầu xin gia nhập.

Nhưng, vì Lý Thanh Sơn vô lễ, ông ta cũng muốn chọc giận hắn:
- Nhưng bây giờ, lão phu đã thay đổi chủ ý rồi.

Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ giết mười mấy tên mao tặc với một gã Đương gia của Hắc Phong trại, là ngươi đã trở thành một đại nhân vật sao?

Lý Thanh Sơn nói:
- Vậy thì tốt quá! Nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ trước.

- Đứng lại cho ta!

Lưu Hồng rốt cuộc cũng cử động. Bất động thì thôi, vừa cử động đã giận dữ, la hét như điên, nhảy ra một bước, bước tiếp theo đã đến trước mặt Lý Thanh Sơn.

Lông mao trên người Lý Thanh Sơn dựng đứng lên, cảm giác y như là bị một con mãng thú hung ác để mắt tới, bản năng sinh ra cảnh giác, khẽ cười nói:
- Cuối cùng vẫn là người trong giang hồ, văn không dùng được thì sẽ đến lúc dùng võ.

- Nhận một quyền của lão phu!

Mặc dù Lưu Hồng muốn chiêu mộ Lý Thanh Sơn, càng không muốn đối địch với hắn, nhưng, một tiểu bối mà lại dám vô lễ với lão ta như vậy, không thể không giáo huấn một chút. Có lẽ, hắn cho rằng Đại đương gia Hùng Hướng Võ và Tam Đương gia của Hắc Phong trại đã là cao thủ, nên mới dám phách lối như vậy. Phải để cho hắn thấy, thực lực của Nhị Lưu cao thủ và Tam lưu cao thủ chênh lệch nhau xa đến mức nào.
- Khoan khoan!

- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?

Lưu Hồng trầm giọng hỏi. Đại sư Huynh, Vương Lỗi chắp tay, hô lên:
- Sư phụ thần uy!

Rồi dùng ánh mắt cười nhạo, nhìn Lý Thanh Sơn.

Các môn đệ khác cũng đồng thanh hô lớn:
- Môn chủ thần uy!

Lý Thanh Sơn nói:
- Ta từng để cho Lý Long đánh trước ba quyền.

Lưu Hồng nheo mắt lại, toát ra sat khí nguy hiểm:
- Đó là một liệt đồ võ công thấp kém thôi. Thế nào, ngươi cũng để cho lão phu đánh trước ba quyền sao?

- Không!

Sắc mặt Lưu Hồng không còn hòa khí, Lý Thanh Sơn Vội nói tiếp:
- Dù sao người cũng đã là một lão nhân gia, ta sẽ chấp ngươi mười quyền!

Đại sỉ đại nhục! Trong đầu Lưu Hồng chỉ có bốn chữ này, bây giời ông ta đã thực sự động sát tâm:
- Vậy thì đến đây đi!

- Khoan khoan!

- Ngươi còn muốn như thế nào?


- Lưu lão anh hùng dù sao cũng là một nhân vật giang hồ, nổi danh đã lâu, quyền này không thể cho không!

Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút:
- Một quyền là mười lượng bạc, không quá đắt đúng không?

‘Ta với ông không thù không oán, cùng ông đánh một trận , nếu có thắng cũng chẳng có một đồng lợi tức nào, mà tự nhiên lại có thêm mấy kẻ thù không đâu. Đúng lúc đang không có tiền mua binh khí, phải nghĩ cách kiếm một chút. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một thân thần thông này là có thể dùng được.’

Hắn đã hoàn toàn chọc giận Lưu Hồng. Dám đánh đồng ông với đám tạp kĩ giang hồ, mua vui trên đường phố sao? Cố nén tức giận, ông ta cười nói:
- Được được được, ta chỉ sợ ngươi không còn mạng để nhận!

Lý Long cuống quýt, muốn lên ngăn cản. Y tận mắt nhìn thấy, Lưu Hồng xuất ra một đôi Thiết quyền đủ để ‘Khai Bi Liệt Thạch’. Quyền này mà đánh lên thân người, chẳng phải sẽ thịt nát xương tan sao:
- Sư …

Nhưng đã không kịp nữa rồi. ‘Bang bang bang bang bang’, quyền ảnh như Thiết mã phi nước đại, vừa nhanh vừa nặng. Trong nháy mắt, năm quyền đã đánh lên người Lý Thanh Sơn. Chữ ‘Phụ’ của Lý Long còn chưa kịp nói ra, đã bị quyền phong thổi tới, mắt cũng không mở nổi chứ chưa nói đến chuyện tiến lên.

Quyền thế tới nhanh, đi cũng nhanh. Mọi người còn đang đắm chìm trong uy thế của ngũ quyền liên hoàn, Lưu Hồng đã đứng xuôi tay, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Aizz, hôm nay lại đại khai sát giới!

Lý Long trợn mắt há mồn, bốn chữ ‘hạ thủ lưu tình’ cũng không thể nói thành lời. Đại sư huynh Vương Lỗi phản ứng đầu tiên, hô lớn:
- Sư phụ thần uy!

- Năm mươi lượng!

Giọng của Lý Thanh Sơn bỗng vang lên. Lưu Hồng mở to hai mắt, lại nghe thấy Lý Thanh Sơn khen một câu:

- Quả nhiên là Thiết quyền mạnh mẽ, ta suýt nữa đã không thể đỡ được!

Sắc mặt hắn vẫn như bình thường, dáng vẻ như lúc làm ăn không được tốt, tựu như một tên gian thương, đang gạt khách mua nhiều đồ để kiếm nhiều.

Sự thật cũng chính là như vậy. Sau khi luyện thành Ngưu Lực tầng thứ nhất, Ngưu Ma lLuyện Bì, cơ thể cũng sẽ có những chuyển biến rất lớn. ‘Ngưu Ma Luyện Bì’ mới chỉ cho thấy lợi hại trong quá trình luyện công, bây giờ thực sự đã thể hiện được uy lực của nó.

Ở giữa lớp da và thịt của hắn tạo thành một tầng mô mỏng rất dẻo dai, khi bị trọng quyền ‘Khai Bi Liệt thạch’ đánh vào, chẳng khác nào đánh vào cao su, tất cả lực lượng đều sẽ bị hóa giải. Nội lực hùng hậu theo thiết quyền đánh vào cơ thể, cũng bị chân khí đã qua rèn luyện hóa giải. Thiết quyền của Nhị Lưu cao thủ cơ bản không thể gây thương tổn cho hắn.

Quả là dễ dàng, một giây kiếm được năm mươi lượng, đi cướp của người giàu để giúp người nghèo cũng không nhanh như vậy! Hơn nữa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm tên tiểu tặc, trèo từ nhà này sang nhà khác.

Nhưng mà, làm thế này có tính là buôn da bán thịt không?

Không để hắn suy nghĩ nhiều, Thiết Quyền sư rống lên một tiếng, bất ngờ lao tới. Bao nhiêu năm nay, từ khi quay về Khánh Dương thành để dưỡng lão, ông chưa từng bị mất mặt đến như vậy, mà ở chỗ này lại ở ngay trước mặt các môn nhân và đệ tử.

Trọng quyền như cuồng phong bạo vũ, bao phủ lấy Lý Thanh Sơn.
- Tám mươi lượng, Chín mươi lượng, một trăm lượng. Được, cứ đánh nữa đi! Ba trăm lượng! Năm trăm lượng!...

Thanh âm của Lý Thanh Sơn rõ ràng, từ trong cơn cuồng phong bạo vũ truyền ra, không ngừng công kích thần kinh của Lưu Hồng. Các môn nhân đứng ngoài đã sớm trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Lúc đầu, Lưu Hồng như Long tinh Hổ mãnh, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, thể lực suy kiệt, chỉ chốc lát sau đã thở hồng hộc, mồ hôi đổ như mưa.

Lý Thanh Sơn đứng nhìn mà không đành lòng, rất muốn nói một câu: ‘Đại gia, sức của ngài không đủ để phá được lớp phòng bị của ta đâu!’. Nhưng, nghĩ tới đại sự kiếm tiền trước mắt, chỉ có thể cố nén phần nhân tâm này lại, mặc chô ông ta đánh tiếp.

Ba chữ Thiết Quyền môn đã hoàn toàn bị Lý Thanh Sơn khắc chế. Không phải là vì quyền này không sánh bằng binh khí, thậm chí, đối với võ lâm cao thủ mà nói, dùng quyền cước còn dễ dàng phát huy được nội lực, chỉ cần một quyền là có thể đánh nát được lục phủ ngũ tạng của đối phương.

Mà, hai quyền một lúc lại càng dũng mãnh, cùng đánh lên cơ thể, chỉ cần chiếm thế thượng phong, chắc chắn sẽ dồn đối phương vào chỗ chết. Nhưng đến bây giờ, gặp phải tên Lý Thanh Phong quái thai này, Lưu Hồng thua không phải vì tài nghệ không bằng người, mà là thua ở chính công phu lão ta luyện. Công phu kia chắc chắn không thể so sánh được với pháp thuật thần thông.

Lưu Hồng thở hổn hển, từng quyền từng quyền đánh lên lồng ngực của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn quay đầu, nhìn Lý Long một cái, nói:
- Cũng không khác biệt lắm!

Lý Long tất bật đem Lưu Hồng đỡ lên ghế thái sư ngồi. Lưu Hồng quả nhiên không thể tin, nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn:
- Ngươi… Ngươi luyện công phu gì? Kể cả Nhị Lưu cao thủ, không, cả Nhất Lưu cao thủ cũng không thể, không thể nào làm được như vậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.